Tối thứ bảy, mẹ Trần biết được chuyến đi chơi lần này sẽ có một bữa tiệc nho nhỏ, liền cuống quýt gọi điện thoại đặt lịch hẹn với stylist vào sáng hôm sau. Đến bây giờ Trần Viện mới phát hiện ra mẹ Trần vốn xem cô là búp bê, luôn muốn chơi trò thay quần áo, trang điểm, chọn kiểu tóc.
“Bạn con ba mẹ ở Mỹ, chắc không có ai chọn trang phục cho nó, hay là này mai con kêu cậu ấy theo nha.” Trần Viện lên tiếng đề nghị.
Mẹ Trần sảng khoái đồng ý. Trần Viện biết bà sẽ không từ chối, nếu có thêm một con búp bê nữa để chơi trò trang điểm, vậy sẽ càng thỏa mãn thú vui của bà. Hơn nữa cái người này so với Trần Viện còn giống búp bê hơn. Trần Viện vào phòng gọi diện cho Lý Nhã Hân, hai người đạt thành thỏa thuận rồi tắt máy, thoải mái đi ngủ.
Sáng hôm sau, đúng tám giờ, Lý Nhã Hân có mặt tại nhà Trần Viện. Mẹ Trần vẻ mặt tựa như phát hiện ra lục địa mới, kéo tay Lý Nhã Hân liên tục hỏi han trò chuyện, hai người hòa hợp đến bất ngờ. Trần Viện bị bà chính thức đá qua một bên, cô thật không cam tâm, cô mới là con ruột của mẹ Trần mà.
Chín giờ mọi người xuất phát đến địa điểm hẹn. Vẫn là chú Stylist lần trước, hôm nay trông thấy Lý Nhã Hân, liền khen cậu ấy xinhgiống như búp bê, mẹ Trần cũng liên tục gật đầu đồng ý, thậm chí còn đề nghị chú ấy tạo hình búp bê barbie cho Lý Hân Nhã. Cho đến khi Lý Hân Nhã cực lực phản đối, lắc đầu nguầy nguậy bà mới chịu buông tha ý tưởng này.
Sau khi chọn xong trang phục, ba người đến một nhà hàng gần đó dùng bữa rồi mới trở về nhà Trần Viện. Mẹ Trần và Lý Nhã Hân cùng đi đến phòng Trần Viện để giúp cô chuẩn bị hành lý. Mẹ Trần miệng lải nhãi, tay thì liên tục bốc cái này, cầm cái kia nhét vào va li của Trần Viện, hận không thể đóng thêm hai kiện hàng rồi gửi xe mang đến khu resort. Trần Viện cười khổ, nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp. Nhớ trước kia mỗi lần đi công tác, cũng chưa từng có ai thay cô làm việc này. Cảm giác có người thân thật tốt.
Dưới sự nài nỉ, khuyên bảo, uy hiếp của Trần Viện, núi hành lý của cô được rút lại thành một cái va li, sau đó cô và Lý Nhã Hân mới lên đường trở về Lý gia.
“Này, mẹ cậu đáng yêu thật.” Lý Nhã Hân ngồi trên xe, rút ra kết luận.
Khóe môi Trần Viện khẽ giật giật: “Mặc dù từ này dùng cho một người gần bốn mươi như mẹ mình thì có hơi kỳ quái, nhưng lại phù hợp đến kỳ lạ.”
Lý Nhã Hân suy nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Nhưng mà chấp niệm của dì ấy đối với trò trang điểm búp bê cũng mãnh liệt thật, may mà mình không bị dì ấy biến thành búp bê Barbie.”
“Cậu yên tâm đi, cậu không cách nào giống búp bê Barbie được đâu, người ta chính là gương mặt thiên thần, thân hình ma quỷ, cậu có xách dép cho búp bê Brarbie thêm một trăm năm nữa thì vóc dáng cũng không tốt lên được đâu.”
“Cậu….câm miệng.” Lý Nhã Hân xụ mặt, tức giận thở phì phì. Trần Viện thấy vẻ mặt cậu ấy như thế thì khoái trá cười to thành tiếng.
Xe rất nhanh đã đến biệt thự Lý gia, hai người bước xuống đi vào nhà. Lý Nhã Hân còn cho biết anh trai cô đang ở nhà, anh là người rất nghiêm khắc nhưng lại rất thương cậu ấy, nên Trần Viện không cần phải sợ.
Hai người bước vào phòng khách liền trông thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha đọc báo, trên người mặc bộ quần áo hưu nhàn thoải mái, gương mặt tuấn lãng nhưng lạnh như tiền, khiến cho người khác có một cảm giác áp bách đến kỳ lạ. Không ngờ tới anh trai của tiểu loli cũng là một người đàn ông cực phẩm nha.
“Anh có ngoại hình vô cùng xuất sắc, vóc dáng cao ngất bệ vệ như một chiến thần la mã cổ đại. Khuôn mặt anh góc cạnh đầy vẻ nam tính, đường nét gương mặt sắc sảo, sóng mũi cao ngất ngạo nghễ, đôi mắt sâu, dài và hẹp mang đến vẻ quyến rũ chết người. Nhưng cố tình trong đôi mắt ấy lại là một mãnh uy nghiêm và lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy xa cách, không dám khinh nhờn.
Người đàn ông uy nghiêm này luôn mang đến cho người khác cảm giác áp bách, tuy nhiên không ai biết được sâu thẳm trong tâm hồn anh là một trái tim ấm áp. Anh vẫn còn một mặt ôn nhu, săn sóc chỉ dành riêng cho người con gái anh yêu.”
Trích đoạn: “Điên cuồng yêu em.”
“Anh hai, đây là bạn em, Trần Viện. Anh trai mình, Lý Gia Thành.”
Khoan đã khoan đã, Lý Nhã Hân vừa nói cái gì, Lý Gia Thành. Trần Viện trăm lần ngàn lần không ngờ đến bạn thân của cô lại là em gái của Lý Gia Thành. Đây cũng là một nhân vật trong truyền thuyết không thua kém gì nam chính nha. Tương truyền rằng anh là người si tình nhất thế giới, anh mang trên người sứ mệnh phải yêu nữ chính đến chết đi sống lại, anh hy sinh tất cả cho người mình yêu, cô ấy sẽ rất cảm kích anh nhưng không thể yêu anh, bởi vì sao? Vì anh không phải nam chính. Nhưng điều này không phải là một vấn đề quá quan trọng, anh vẫn yêu cô bất chấp thời gian, không gian, bất chấp giới tính, yêu xuyên quốc qua, xuyên lục địa, xuyên chủng tộc.. Và anh chính là nam phụ trong truyền thuyết.
Trần Viện trong lòng thầm gào rú, cô hưng phấn không thôi, đây là nhân vật cô thích nhất trong tiểu thuyết này, không ngờ người bên ngoài so với tưởng tượng của cô cũng không sai biệt là mấy, thật là không khiến cho người ta phải thất vọng mà. Đồng chí tác giả, ta xin rút lại những lời ta nói xấu đồng chí trước đây. Đồng chí không phải là người khoa trương thích phóng đại sự thật, đồng chí là người chân thật còn hơn kim cương.
“Xin chào, em là Trần Viện.” Trần Viện nghiêng người lễ phép chào. Đối với phụ huynh của bạn mình phải lịch sự như vậy mới đúng.
Lý Gia Thành đặt tờ báo xuống, quét mắt nhìn hai cô gái nhỏ. Nếu không lầm thì Trần Viện cảm thấy Lý Nhã Hân bên cạnh hơi căng thẳng. Hóa ra cậu ấy có chút sợ người anh trai này, nhưng cũng đúng thôi, bộ mặt nghiêm nghị của anh quả thật rất biết tạo áp lực cho người khác, nhưng trong đó không có Trần Viện. Bởi vì cô biết người đàn ông mặt than này thực chất mang trái tim phấn hồng của một thiếu nữ, ôi chỉ mới nghĩ đến thôi mà đã muốn cười đến rụng răng rồi.
Lý Gia Thành nhìn chằm chằm hai người một chút rồi nói: “Hai đứa đã ăn gì chưa?”
“Dạ tụi em ăn cùng với mẹ Trần Viện rồi.” Lý Nhã Hân ngoan ngoãn trả lời.
“Ừ, vậy hai đứa tùy tiện chơi đi.” Nói xong Lý Gia Thành quay đi, tiếp tục xem báo.
Lý Nhã Hân kéo Trần Viện lên lầu, đi vào phòng cô. Phòng Lý Nhã Hân lớn hơn phòng Trần Viện một chút, cũng là một thế giới thu nhỏ của một công chúa, điều khiến Trần Viện ngạc nhiên là trong phòng lại có một kệ sách lớp đầy ắp. Ai ai ai….không ngờ được tiểu loli cũng là một con mọt sách nha. Trần Viện tiến lại lấy một quyển ra xem, lại thêm một quyển, một quyển nữa, không thể tưởng tượng được cả một tủ sách lớn thế này toàn bộ là tiểu thuyết võ hiệp và những thứ liên quan đến tiểu thuyết võ hiệp. Hóa ra tiểu loli ngốc nghếch ôm trong lòng giấc mộng trở thành nữ hiệp võ công cái thế, tung hoành thiên hạ nha.
“Không thể ngờ được, cậu là fan ruột của tiểu thuyết võ hiệp.”
Lý Nhã Hân tự hào vênh mặt lên: “Cậu muốn đọc không, mình cho mượn vài cuốn.” “Không cần, mình bận lắm.”
“Hừ, có cần cũng không cho.” Lý Nhã Hân khinh khỉnh. Suy ngẫm một chút, cô trưng lên một vẻ mặt bí hiểm nói: “Này, cậu không cần giấu giếm nữa, khai thật đi, cậu đến từ môn phái võ lâm nào?”
Trần Viện đổ mồ hôi, Lý Nhã Hân đây là đang giỡn hay là bị hoang tưởng thật? Con ngươi khẽ đảo, Trần Viện tiếp tục đùa dai.
“Cậu nghỉ mấy cái môn phái cỏn con kia mà có thể lọt vào mắt mình à?” Trần Viện kiêu ngạo hếch mặt lên sau đó mở miệng nói một tràng chú ngữ: “s…xx…sh…blax…sh…” Lý Nhã Hân hai mắt đầy dấu chấm hỏi: “Cậu đáng nói xàm gì vậy?”
Trần Viện vẫn tiếp tục vào vai kẻ kiêu ngạo: “Ngu ngốc, đây là xà ngữ.”
“Xà ngữ?”
“Đúng vậy, chỉ có huyết thống cao quý của dòng dõi quý tộc nhà Slytherin mới có thể biết xà ngữ.”
Đôi mắt Lý Nhã Hân linh động một hồi, sau đó sực nhớ ra, vẻ mặt vờ như rất khoa trương nói: “Đừng nói với mình cậu là hậu duệ của Harry Potter nha.”
Trần Viện đưa tay lên, làm một động tác mà cô cho là sang chảnh nhất đó là quét ngón trỏ dọc theo sườn gương mặt mình: “Sai, mình là hậu duệ của Lord Voldermort.”
Lý Nhã Hân chộp cái gối bên cạnh ném về Trần Viện: “Đi chết đi, đừng ba hoa nữa.”
Trần Viện không chút ngại ngùng, đỗ ầm lên giường của Lý Gia Hân, vươn tay chộp lấy con gấu bông bên cạnh mà chà đạp: “Này, cậu có vẻ hơi sợ anh trai thì phải.” Đây là một câu trần thuật, không phải là câu hỏi.
Lý Nhã Hân suy nghĩ một hồi liền nói: “Cũng không biết nữa, thật ra anh hai rất thương mình, từ nhỏ đến lớn chưa từng mắng mình, nhưng không biết tại sao mình thấy anh ấy lại cảm thấy…ừm…có chút căng thẳng.”
“Ngu ngốc, đây chính là uy áp trong truyền thuyết.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Lý Nhã Hân dường như đã phát hiện ra một chân trời mới, điên cuồng gật đầu. “Cậu không biết đâu, anh mình rất lợi hại.”
“Mình đương nhiên biết, Lý Gia Thành, 25 tuổi, tổng giám đốc tập đoàn quốc tế NewTime, là nhân tài kiệt xuất trong giới thượng lưu thành phố, ai mà không biết chứ.”
Lý Nhã Hân vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra cậu biết rõ về nhà mình thế à?”
“Đúng vậy, chỉ là trăm lần ngàn lần không ngờ tới một người ngốc nghếch như cậu lại có anh trai lợi hại đến thế.” Trong tiểu thuyết Trần Viện đọc, tác giả chưa từng đề cập đến Lý Nhã Hân, chỉ nói rằng Lý Gia Thành có ba mẹ và em gái đều đang ở Mỹ.
Lý Nhã Hân có chút rầu rĩ: “Thật ra thì sự thông minh của mình đã bị anh mình giành hết, cho nên mới thành ra như vậy.”
Trần Viện từ trên giường bật dậy cười ha hả: “Cậu tự nhận mình ngốc rồi đó nha.”
Lý Nhã Hân choàng tỉnh, phát hiện mình lại rơi vào bẫy rập ngôn ngữ của Trần Viện, liền tức giận chộp lấy cái gối ném tới. Hai cô gái nhỏ ầm ĩ đùa giỡn trong phòng, đối lập với hình ảnh một người đàn ông lặng lẽ ngồi dưới phòng khách.
Buổi tối hôm đó, trên bàn ăn có ba người, không khí vô cùng kỳ quái. Lý Nhã Hân trước mặt anh trai trở thành thục nữ chính hiệu, tuân thủ đúng quy tắc ăn không nói. Lý Gia Thành thì càng dữ dội hơn, lúc không ăn cũng không thích nói. Không khí trầm lặng này hoàn toàn đối lập với những bữa ăn rộn ràng và đầy tiếng cười ở nhà cô, khiến Trần Viện có chút không thích ứng. Lẽ nào đây mới đúng là người thượng lưu hàng thật giá thật, còn ba người nhà cô chỉ là nhà giàu mới nổi?
Sau bữa cơm, Lý Gia Thành nhàn nhạt đối thoại vài câu với Lý Nhã Hân, sau đó vào thư phòng. Anh trai vừa đi, Lý Nhã Hân liền biến trở về nguyên hình, miệng huyên thuyên không dứt. Hai cô gái ngồi trên sô pha, vừa xem ti vi, vừa bàn luận về chuyến đi chơi sắp tới. Nói một hồi, không biết tại sao chủ đề lại chuyển về anh trai của Lý Nhã Hân.
“Anh cậu từ nhỏ đến lớn đều mặt than như vậy sao?”
Lý Nhã Hân ngẫm nghĩ một chút mới trả lời: “Lúc mình hiểu chuyện thì anh ấy đã như vậy rồi.”
“Vậy cậu có biết nguyên nhân không?”
Lý Nhã Hân lắc lắc đầu.
Trần Viện nghĩ Lý Gia Thành như vậy có biểu hiện rất giống với những đứa trẻ mắc chứng tự bế, không thích nói chuyện, cũng không biết diễn đạt tình cảm bản thân, chỉ chìm vào thể giới của riêng mình. Những đứa trẻ mắc chứng này hầu hết đều do gia đình có biến cố, hoặc cha mẹ không trọn vẹn. Nhưng nhà của Lý Gia Thành không phải là loại gia đình này, vậy hắn không thể nào mắc chứng tự bế được, chỉ có một cách giải thích duy nhất mà thôi. Trần Viện càng nghĩ càng thấy đúng, gật gù tán thưởng bản thân.
“Này, cậu biết nguyên nhân à.” Lý Nhã Hân thấy Trần Viện lắc đầu rồi lại gật đầu, liền tò mò hỏi.
Trần Viện ngẫm nghĩ một hồi, liền lên tiếng: “Mình nghĩ ra một điều, cảm giác cũng rất có khả năng….”
“Như thế nào, như thế nào.”
“Có thể là lúc học trung học, anh cậu đặc biệt cảm thấy những chàng trai mang bộ mặt than rất ngầu, rất đẹp trai, cho nên ngày đêm đứng trước gương luyện tập. Đến khi luyện thành thì cơ mặt lại bị liệt, sau đó không thể trở về bình thường được nữa.” Trần Viện vuốt cằm, càng nói càng thấy có lý.
Lý Nhã Hân chăm chú lắng nghe, lại như có điều suy ngẫm, sau đó gật gù đồng ý: “Cậu nói cũng có lý, hí hí.”
Hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó bật cười ha hả. Sau đó, Lý Nhã Hân ra đột nhiên nhận ra nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ đang đứng dưới chân cầu thang, ngay phía sau sô pha mà hai người đang ngồi, liền âm thầm kéo kéo góc áo cái người vẫn còn đang khoa trương cười kia.
Trần Viện hai giây sau mới nhận ra có biến, liền ngậm miệng im bặt.
Lý Gia Thành đi đến cạnh hai cô gái, cau mày nói: “Hai đứa sao không đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Dạ, em đi ngủ ngay.”
Hai người như được đại xá, liền đứng lên chạy như điên vào phòng. Trong lòng Trần Viện vẫn đang âm thầm cầu nguyện Lý Gia Thành không nghe được những lời mà cô vừa nói. Nếu không với độ hẹp hòi của các tuyến nhân vật trong truyện, e là cô toi rồi.