Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 74



Tết âm lịch là dịp để người thân trong gia đình quây quần bên nhau, dù có đi xa cỡ nào đi nữa thì mọi người cũng sẽ cố gắng trở về bên gia đình sum họp. Thời tiết trong trẻo, khắp nơi trăm hoa đua nở, không khí hoan hỉ mừng vui, đây cũng là dịp tốt cho những cặp tình nhân ở bên nhau, cùng nhau trãi qua một mùa xuân yên vui và hạnh phúc.

Lý Gia Thành cũng không ngoại lệ, đối với một doanh nhân như anh, tết nguyên đán là thời điểm bận rộn không kém ngày thường chút nào, cửa nhà anh lúc nào cũng tấp nập người đến kẻ đi, tặng quà chúc tết, quan hệ xã giao là việc không thể thiếu được trong giới làm ăn. Tuy vậy anh vẫn tranh thủ được rất nhiều thời gian dành cho Trần Viện. Điều duy nhất khiến anh không hài lòng đó chính là sự có mặt của ba mẹ anh trong căn nhà đã khiến Trần Viện trở nên rụt rè và dễ xấu hổ, cô bây giờ luôn tỏ vẻ kháng cự khi bị anh kéo vào phòng. Chính vì vậy, lần hẹn hò tiếp theo, anh trực tiếp lái xe đưa Trần Viện đến một hang ổ khác của mình.

Xe chậm rãi lướt vào một tiểu khu an tĩnh, hai bên đường là những căn biệt thự sân vườn xinh đẹp, tuy không rộng lớn nhưng bù lại lại rất tinh xảo thoáng đãng, mỗi căn nhà đều được xanh hóa rất tốt, khiến cho người khác khi vừa bước vào nơi này liền có một cảm giác yên bình nhưng lại bừng bừng sức sống, đây tựa như là một ốc đảo xanh mát cách ly với thành phố đầy khói bụi bên ngoài.

Đến nơi, Lý Gia Thành dắt tay Trần Viện xuống xe. Nhìn vào căn biệt thự hai tầng nhỏ nhắn và tinh xảo, khóe miệng Trần Viện khẽ cong lên: “Đẹp quá, khu này thật tốt”

“Nếu thích, sau này có thời gian anh lại đưa em đến.”

“Này là nhà của anh?” Trần Viện hỏi.

Lý Gia Thành gật đầu thay câu trả lời, dắt tay cô vào trong. Trần Viện như một con bướm nhỏ, tung tăng bay nhảy khắp nơi tựa hồ như muốn nhìn kỹ từng ngóc ngách của ngôi nhà này.

Sau khi đã xem hết cấu trúc nơi này, Trần Viện hài lòng ngồi tựa vào lòng Lý Gia Thành: “Anh mua căn nhà này khi nào vậy?”

“Khoảng bốn năm năm trước, lúc nó mới chỉ là dự án.”

Trước kia cô một mình chui rúc trong căn phòng trọ hai mươi mét vuông, bây giờ nhìn thấy Lý Gia Thành bất động sản hết cái này đến cái khác, trong lòng thầm cảm thán không thôi, đều là con người nhưng sao số phận lại khác nhau đến thế. Suy tư về vấn đề này không lâu, Trần Viện lại lái sang một chuyện khác. Trong phim không phải vẫn hay nói mấy đại gia thường mua nhà để nuôi vợ bé hay sao? Nghĩ đến đây, Trần Viện trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn.

“Anh Gia Thành ngoài nhà ở đây, anh còn có thêm bất động sản ở chỗ nào khác không?”

Lý Gia Thành trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Còn có một căn ở khu biệt thự tây nam, hai căn ở khu Sóng Hồng, một căn ở phía nam thành phố….” Lý Gia Thành chậm rãi liệt kê một lượt từ nhà biệt thự đến căn hộ chung cư, penhouse, rồi chuyển sang đất thổ cư chưa xây dựng, đất trồng trọt đang xin giấy phép chuyển thành đất thổ cư.

Trần Viện nghe một hồi đầu óc cũng xoay mòng mòng. Nhà riêng của anh ấy nhiều như vậy, nếu sau này Lý Gia Thành nuôi vợ bé thì cô biết đi đâu mà đánh ghen đây?

“Anh làm gì mà mua nhiều đến như vậy?” Trần Viện bất mãn bĩu môi nói.

Lý Gia Thành nào biết tâm trạng rối rắm của Trần Viện, anh theo thói quen đưa tay lên nghịch tóc cô, thong dong đáp: “Đại khái là ham rẻ, lúc anh mới về nước, thị trường bất động sản ở đây chưa phát triển, anh nhìn đâu đâu cũng là ngọc trong đá, cho nên tiện tay mua nhiều một chút. Bây giờ nhìn lại cảm thấy khi xưa làm quyết định này thật đúng đắn.”

Trần Viện nghe xong hai mắt lấp lánh sáng, nghe thấy chưa, bạn trai cô thông minh cỡ nào, tài giỏi cỡ nào: “Khoan đã, vậy đợt thị trường bất động sản dao động vừa rồi anh có bị ảnh hưởng nhiều không?”

Lý Gia Thành nhếch miệng cười: “Anh nhìn ra được bong bóng bất động sản này sớm muộn gì cũng tan vỡ nên đã thu tay từ sớm.”

Trần Viện thở phào nhẹ nhõm, may mắn mà Lý Gia Thành không bị thua lỗ. Mặc dù là tài sản của anh nhưng Trần Viện vẫn cảm thấy nhót, dù sao của chồng cũng là của vợ mà. Không đúng, tại sao câu chuyện lại bắt đầu chuyển hướng?

“Anh có nhiều hang ổ như thế này, về sau lén lút ăn vụng sau lưng em làm sao em biết được chứ!” Trần Viện ủy khuất nói.

Lý Gia Thành cau mày không cho là đúng, tâm ý của anh chẳng lẽ Trần Viện còn không thấu hiểu: “Anh sẽ không.”

Trần Viện lại bĩu môi: “Ai mà biết được, con người sẽ thay đổi theo thời gian huống chi là tình cảm.”

Lý Gia Thành không đồng ý với câu nói của Trần Viện, cúi xuống dùng miệng của mình trực tiếp ngăn lấy miệng cô. Trần Viện bị tập kích bất ngờ có chút giật mình, nhưng ngay sau đó liền ngoan ngoãn thuận theo, mặc anh chơi đùa. Lý Gia Thành nhẹ nhàng gặm nhấm liếm láp đôi môi căng mọng của cô, sau đó với vào bên trong, khẽ mút lấy chiếc lưỡi thơm tho ngọt ngào, Trần Viện cũng e dè đáp trả, hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau như hai con rắn. Nụ hôn của anh vốn bá đạo và đầy tính xâm chiếm, nhưng hiện tại lại dịu dàng và nhu tình như nước, Trần Viện vô cùng hưởng thụ cảm giác này, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, cố gắng khiến nụ hôn này càng trở nên đê mê và say đắm hơn.

Lý Gia Thành trườn tay vào trong áo cô, khẽ ma sát làn da non mịn. Bàn tay không an phận chậm rãi lướt lên cao, nắm bấy bộ phận kiêu ngạo vào cao ngất của Trần Viện mà vuốt ve xoa nắn. Trần Viện động tình, cổ họng khẽ ngâm một tiếng mê người. Lý Gia Thành nghe được như ăn phải thuốc kích dục, động tác trở nên gấp gáp và mạnh mẽ hơn, anh nhanh chóng cởi áo Trần Viện ra, nhưng lại bị cô ngăn cản.

“Đừng mà anh, chiều nay em phải về ăn cơm với ba mẹ.”

“Ăn cơm và chuyện này có liên quan gì đến nhau.” Lý Gia Thành nói, động tác tay vẫn không dừng lại.”

Trần Viện đỏ mặt nói: “Sao lại không liên quan, em sẽ mệt!”

“Em chỉ dùng tay giúp anh, có gì mệt.” Bàn tay anh vẫn miệt mài làm việc.

“…Mỏi tay cũng tính là mệt vậy.” Trần Viện vẫn đỏ mặt lắp bắp, sau cùng nhìn lại thì quần áo trên người đã không còn một mảnh.

“Anh này!” Trần Viện bất mãn kêu lên, Lý Gia Thành đắc ý cười, một hơi nhấc bỗng cô đi vào phòng ngủ.

Trần Viện trong lòng âm thầm gào thét, anh háo sắc như vậy, không có tiết tháo như vậy, bạn gái anh đã biết chưa?

Sau một hồi mây mưa, Lý Gia Thành thỏa mãn mỉm cười, ôm Trần Viện vào lòng. Trần Viện nằm trong lòng anh buồn bực gặm chăn, mỗi lần Lý Gia Thành lên cơn động tình thì có nói gì anh cũng không chịu nhả cô ra, Trần Viện sâu sắc cảm nhận được địa vị của cô trong cái nhà này đang gặp phải nguy cơ lớn hơn bao giờ hết.

“Em buồn ngủ thì chợp mắt chút đi, đến giờ về anh sẽ gọi em dậy.” Lý Gia Thành vùi đầu vào mái tóc thơm ngát của cô, khẽ nói.

Trần Viện không trả lời, chỉ lắc đầu tỏ vẻ không buồn ngủ.

“Tốt quá, vậy thì mình làm tiếp tục round 2.”

Round 2 cái đầu anh, Trần Viện không nể tình đá một cái thật mạnh vào chân Lý Gia Thành. Thế mà hiệu quả ngoài ý muốn, anh lại trở nên an phận, quy quy cũ cũ mà ôm lấy cô.

Cả hai im lặng không được bao lâu, Trần Viện lại lên tiếng: “Anh Gia Thành, em đột nhiên có ý tưởng cho kịch bản mới, nếu em viết tiếp một bộ nữa thì thế nào?”

Lý Gia Thành trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Em…không sợ thi rớt nữa sao?” Vấn đề Trần Viện thi có qua hay không không quan trọng, quan trọng là cô ấy lại đem việc đó đổ cho anh, nói là có người yêu khiến cô bị phân tâm, không thể học tốt được, hại anh bị cô ghẻ lạnh cả tuần. Có trời mới biết anh oan ức đến cỡ nào, Trần Viện rõ ràng dồn hết 90% tâm huyết cho ‘Khát vọng’, còn anh chỉ chiếm được 10% còn lại của cô.

Trần Viện xụ mặt, lặng lẽ kéo cánh tay đang vòng qua người cô, đặt lên miệng cắn. Lý Gia Thành ngày càng lớn gan, còn dám trù ẻo cô nữa, hừ, đừng trách cô là tiểu nhân, bởi vì cô so với tiểu nhân còn khó chơi hơn, tiểu nhân trả thù, từ sáng đến tối, không cần phải đợi mười năm.

Nhận ra hành động của Trần Viện, Lý Gia Thành khẽ cười. Trần Viện tuy làm ra vẻ như thế nhưng làm sao nỡ hạ miệng làm anh đau, đối với anh mà nói, chỉ có thể miễn cưỡng xem như cô đang gãi ngứa cho mình. Tuy vậy, anh vẫn giả vờ kêu đau, van xin tha thứ.

Trần Viện nghe thế mới hài lòng thả tay anh ra: “Cho anh còn dám trù ẻo em.”

Lý Gia Thành bật cười: “Không dám nữa.”

Một chốc sau anh lại lên tiếng: “Em thích thì cứ viết đi, anh sẽ đầu tư cho em.”

Ngẫm nghĩ một hồi anh lại bổ sung thêm: “Vốn đầu tư bao nhiêu cứ nói cho anh, không được phép để Albert Diệp chen chân vào.” Dù Trần Viện bây giờ đã là người yêu của anh, nhưng không nói trước được điều gì, vợ chồng cưới nhau rồi vẫn còn li dị, huống chi chỉ là người yêu.

Trần Viện nào biết suy nghĩ quanh co của Lý Gia Thành, cô còn lầm tưởng rằng anh rất tin tưởng vào khả năng của cô, nhìn ra được tương lai tươi sáng của kịch bản chưa thành hình này, thậm chí còn lo lắng người khác chen vào giành miếng ăn, nghĩ thế khiến cô đắc ý không thôi.

Ngày vui chóng tàn, những ngày tết ngắn ngủi rốt cuộc qua đi, mọi người lại trở về với cuộc sống tất bật và vội vã như thường ngày. Trần Viện rút kinh nghiệm sâu sắc học kỳ trước, tận lực đến trường đều đặn, chỉ khi nào không thể thu xếp được công việc cô mới nghỉ học. Cũng may chương trình đại học so với phổ thông trung học nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô chỉ cần đến trường buổi sáng, buổi chiều thì cùng ba Trần đến công ty. Hiện tại được ba Trần chiếu cố, cô đã có được một căn phòng làm việc riêng của mình, mặc dù chỉ là một căn phòng nhỏ xíu nhưng vẫn khiến cô thỏa mãn không thôi.

Buổi sáng thức dậy, Lý Gia Thành đều không ngại đường vòng lái xe đến đón Trần Viện đi học, mỗi lần anh dừng xe trước cổng trường, vô cùng lịch sự mở cửa xe cho cô, những lúc đó không biết có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ và ganh tỵ hướng về Trần Viện. Trần Viện cũng nhận ra điều đó, tâm hư vinh bành trướng đến mức muốn nổ tung, chính vì vậy cô đối với anh càng thêm ngọt ngào, càng thêm nhiệt tình, khiến Lý Gia Thành ngày càng lún sâu vào trong mê muội không thể quay đầu.

Cuộc sống của Trần Viện mỗi ngày đều trở nên phong phú, đặc biệt là đời sống tình cảm. Kể từ ngày có người yêu, cô cảm thấy sự tồn tại của mình trong thế giới này càng trở nên chân thật hơn, khoái hoạt hơn, tựa như đây mới là thế giới mà cô nên thuộc về, còn chuyện kiếp trước chỉ là một giấc mơ, thậm chí còn trở nên vô cùng mờ nhạt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.