Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 80: Chuyện xấu liên tiếp đến cửa



Bùi Minh Thắng bị bắt, hàng ngũ quản lý thượng tầng của giải trí Ban Mai một lần nữa bị rung chuyển, không ít cán bộ cao tầng công ty có dính líu đến chuyện này. Trần Bằng cũng không e ngại, mạnh tay thanh trừng bộ máy tổ chức. Trong mắt công chúng, đây chẳng qua chỉ là một cuộc đấu đá cá ăn kiến, kiến ăn cá trong giới thương nghiệp, danh tiếng của công ty cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Người nên đóng phim thì đóng phim, nên ca hát thì ca hát, không vì trận rung chuyển này mà mảy may ảnh hưởng.

Trần Viện sau chuyện này, lại bắt đầu trở lại cuộc sống bận rộn thường nhật của mình. ‘Sứ giả’ đã khởi quay được hai tháng, lần này không giống với lần trước, kịch bản cô vừa tung ra liền được giải trí Ban Mai mua ngay lập tức. Nội dung kịch bản mới mẻ, khúc chiết, đầy tính nhân văn, kết thúc lại bất ngờ, được định trước sẽ là cây rụng tiền và cây rụng giải thưởng, những đạo diễn có tiếng thậm chí tranh nhau vỡ đầu để được nhận kịch bản này. Nhưng Trần Viện lại tin tưởng giao cho Hồ Phong, người chỉ có trong tay vốn luyến là một bộ phim duy nhất.

Trần Viện không theo sát đoàn phim như khi quay ‘Khát vọng’, lần này cô lập ra một tổ biên kịch để tùy thời chỉnh lý kịch bản khi cần thiết. Bản thân còn là một sinh viên, hơn nữa học kỳ trước điểm số lại vô cùng thê thảm, Trần Viện một mực vùi đầu mài dũa đèn sách. Hơn nữa, bên cạnh cô hiện tại còn nhiều thêm một vị hôn phu, nên phải trích ra thời gian để bồi dưỡng tình cảm. Cuộc sống của cô có thể tóm gọn trong bốn từ: vô cùng bận rộn.

Trưa hôm nay, tâm trạng Trần Viện đặc biệt tốt, sau khi tan học, cô trở về nhà làm một phần cơm hộp tình yêu cho Lý Gia Thành. Thư ký của Lý Gia Thành hiện tại đã dần thích ứng với hình ảnh ‘người đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu’ của sếp nhà mình nên cũng không có quá nhiều phản ứng trước hành động khoe khoang tình cảm của cặp đôi này nữa, cô chỉ mỉm cười gật đầu chào Trần Viện, sau đó nhanh chóng ôm văn kiện rời khỏi phòng tổng giám đốc, nhường lại không gian cho hai người.

Lý Gia Thành khóe miệng hàm chứa nụ cười ôn nhu, chăm chú dõi theo bóng dáng của Trần Viện.

“Đói bụng chưa?” Nhìn thấy Lý Gia Thành, Trần Viện liền hỏi. Cô vừa nói vừa giơ hộp cơm trên tay lên, tròng mắt linh động, long lanh như biết nói.

Lý Gia Thành đứng dậy hôn lên má Trần Viện một cái, giúp cô cầm cặp lồng đi đến sô pha: “Đói rồi, chỉ chờ em đến thôi.”

Trần Viện thuần thục dọn cơm, hai người nhanh chóng chén sạch sẽ. Sau khi

dọn dẹp xong, Trần Viện theo thói quen bò vào lòng Lý Gia Thành, híp mắt để anh xoa bụng cho mình.

Lý Gia Thành ngồi tựa vào sô pha, một tay ôm Trần Viện, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, có vẻ vô cùng hưởng thụ quá trình này: “Cuối tuần có bận gì không? Anh đưa em và Nhã Hân đi chọn xe.” Lý Gia Thành hỏi.

Trần Viện nhanh chóng trả lời: “Không bận, không bận, em thích xe màu đỏ, thật đỏ.”

Lý Gia Thành bật cười: “Được, vậy anh sẽ mua cho em một chiếc đỏ nhất thế giới.”

Trần Viện mỹ mãn híp mắt cười, trong lòng háo hức trông đợi cho mau chóng đến ngày cuối tuần.

“Bên phía cảnh sát chưa có động tĩnh gì sao anh?” Trần Viện tựa vào ngực Lý Gia Thành, rầm rì hỏi.

Lý Gia Thành lắc đầu: “Vẫn chưa, Đỗ Trọng Bình trốn quá giỏi, bọn họ vẫn chưa lần ra được manh mối.”

Suy nghĩ chốc lát anh lại lên tiếng: “Dạo gần đây em nên cẩn thận một chút, không nên một mình đi lung tung, anh sẽ sắp xếp vệ sĩ cho em.”

Trần Viện nhíu mày: “Có phải anh đang nghiêm trọng hóa vấn đề không.”

Lý Gia Thành vươn tay, cầm lấy một lọn tóc của cô lên mũi ngửi, sau đó ôn tồn trả lời: “Ngoan, chịu khó một đoạn thời gian đi. Mọi hành động của Đỗ Trọng Bình luôn nhắm đến em, anh lo lắng hắn chó cùng rứt giậu, sẽ làm hại đến em.”

Trần Viện ngẫm nghĩ, cảm thấy lời của Lý Gia Thành rất có lý. Đỗ Trọng Bình phát tán ảnh trong quá khứ của cô trong đoạn thời gian Nam Nhi vừa nổi tiếng để làm giảm uy tín của cô trong công ty, sau đó là việc ba Trần bị bắt, đám phóng viên lại nhanh như cắt mà đến chờ trước cửa khách sạn, nơi cô và Lý Gia Thành qua đêm. Trần Viện nuốt ực nước miếng, chẳng lẽ Đỗ Trọng Bình và cô có thù từ kiếp trước?

“Vậy anh nhanh tìm cho em vệ sĩ đi.” Là nhân vật xuyên qua, nhất định phải trãi nghiệm một lần cảm giác bị bắt cóc, cô không muốn lời nguyền này ứng nghiệm trên người của mình đâu!

Lý Gia Thành gật đầu, may mắn người yêu của anh đối với việc này không có kháng cự.

“Anh nhớ chọn người cao, to một chút, đánh nhau giỏi một chút.” Như vậy hệ số an toàn sẽ tăng lên.

Lý Gia Thành lai gật đầu đáp ứng.

“Đẹp trai một chút, không được đẹp như anh cũng không sao, nhưng ít nhất ngũ quan phải dễ nhìn.” Nếu là vệ sĩ của cô, nhất định sẽ thường xuyên lượn trước mặt cô, thỉnh thoảng ngắm nhìn trai đẹp thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn.

Lý Gia Thành triệt để đen mặt, dùng môi mình chặn miệng cô lại.

Sau một nụ hôn thật dài, thật ướt át, Lý Gia Thành mới chịu buông Trần Viện ra: “Chiều nay em có đến công ty không.”

“Chắc là có, chiều nay cũng không có công việc cần giải quyết gấp.”

“Vậy thì nghỉ một buổi đi.” Lý Gia Thành lại hôn hôn lên má Trần Viện, dùng sắc đẹp để lung lạc cô.

Trần Viện bĩu môi: “Thôi, ở nhà cũng chẳng có gì làm. Đi làm đỡ chán hơn.”

Lý Gia Thành không cho là đúng: “Em đi học cả buổi sáng, nên nghỉ mệt một buổi.”

“Nhưng mà em đâu có mệt!” Trần Viện chu môi phản đối.

Lý Gia Thành nhếch miệng cười dâm đãng: “Một lát nữa sẽ mệt.” Nói xong, anh một lần nữa cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi của cô.

Trần Viện lúc này còn không hiểu ý của Lý Gia Thành thì thật uổng phí hai kiếp làm người, nhưng trước sự tấn công mảnh liệt của anh, cô không thể phản kháng, chỉ có thể ngồi yên để anh khắc sâu nụ hôn này.

Sau khi rời khỏi đôi môi của Lý Gia Thành, Trần Viện thở hổn hển, đặt hai tay lên vai của anh: “Đừng anh, đây là nơi làm việc mà.”

Lý Gia Thành không để ý đến phản kháng yếu ớt của Trần Viện, vùi đầu gặm nhắm chiếc cổ tinh tế của cô, vừa hôn vừa lầm bầm: “Cũng tốt, chúng ta cũng chưa từng làm ở văn phòng.” Nói xong, bàn tay đặt một bên ngực của cô cũng nhẹ nhàng xoa nắn.

Trần Viện bị anh kích thích đến toàn thân tê dại, nhưng vẫn còn sót lại tia lý trí cuối cùng: “Nếu lỡ người khác vào đột xuất thì thế nào?”

Lý Gia Thành vẫn không bị cô ảnh hưởng, một mực miệt mài làm việc, anh vươn tay vào trong áo cô, khẽ vuốt vẻ làn da non mịn như tơ: “Anh khóa cửa rồi.”

Trần Viện nghe vậy, trong lòng cũng yên tâm không ít. Thân thể dần trở nên nhạy cảm, cô hân hoan nghênh hợp với hành động trêu chọc của anh.

Hơi thở Lý Gia Thành ngày càng trầm đục, hạ khố chật chội đã thể hiện rõ mồn một khát cầu của anh đối với cơ thể người yêu. Anh đứng dậy, bế thốc Trần Viện đi về phía bàn làm việc của mình. Một tay quét hết đồ vật sang một bên, một tay đỡ cô nằm lên bàn, sau đó tiếp tục triền miền.

Làm việc cấm kị ở nơi công sở, điều này đánh thật sâu vào tâm trí của Trần Viện, khiến cô cũng kích động không kém Lý Gia Thành, cô vươn tay mở dây lưng, giúp anh gải thoát hạ thân đang bức bối cầu an ủi. Hành vi chủ động của Trần Viện khiến anh thêm hưng phấn, càng mãnh liệt đáp trả lại sự nhiệt tình của cô.

Hai người quấn lấy nhau, mây mưa không ngừng, một lần rồi lại một lần, Lý Gia Thành lôi kéo Trần Viện từ phòng làm việc đến phòng nghỉ, nơi nơi đều muốn để lại dấu vết ân ái của hai người.

Sau một hồi hân hoan vui sướng, Trần Viện chân tay rã rời, vùi mình vào chăn ngủ thiếp đi. Lời nói của Lý Gia Thành quả nhiên ứng nghiệm, cô hiện tại vô cùng mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một buồi chiều để lấy lại sức. Lý Gia Thành thì trái ngược, thần thanh khí sảng đứng trước gương chỉnh lại cà vạt, trong cổ họng dường như còn ngâm nga một giai điệu nào đó. Liếc nhìn đồng hồ, thấy đã đến 2 giờ, Lý Gia Thành trở về giường ngủ, dịu dàng hôn lên má Trần Viện, lại hôn lên đôi vai trần trắng nõn của cô, sau đó giúp cô chỉnh lại góc chăn mới trở ra phòng làm việc. Hôm nay tâm trạng anh đặc biệt tốt, hiệu suất làm việc chắc chắn sẽ đề cao thêm không ít.

Ngày hôm sau, bên cạnh Trần Viện xuất hiện thêm hai bóng dáng cao to lực lưỡng, đây chính là vệ sĩ mà Lý Gia Thành đã chon cho Trần Viện. Hai người đều là lính xuất ngũ, nhìn từ dáng vẻ bề ngoài đã có thể đoán được giá trị vũ lực của bọn họ thuộc hàng nhất lưu, tuy nhiên cả hai đều có một đặc điểm chung, đó là không được ‘đẹp trai’ cho lắm. Lúc vừa gặp mặt vệ sĩ, Trần Viện mới hiểu ra mình sai lầm của mình ở chỗ nào. Lúc ấy, cô hận không thể vả vào cái miệng lắm lời của mình, nghĩ thế nào mà trước mặt Lý Gia Thành lại đòi anh tìm người đẹp trai làm vệ sĩ cho cô, cuối cùng lại đá đỗ thùng dấm cực lớn của anh. Nhưng cũng may hai người này trông có vẻ đánh nhau rất giỏi, dù sao an toàn cũng nên đặt lên hàng đầu.

Bùi Minh Thắng chứng cứ phạm tội đã xác thực, viện kiểm sát đã đệ đơn kiện lên tòa án, chỉ chờ ngày xét xử, hiện tại vẫn còn bị tạm giam. Trần Viện mỗi ngày đều sống thật hoan hỉ và mỹ mãn, chỉ cần Đỗ Trọng Bình bị cảnh sát tóm được thì có thể hoàn toàn yên tâm. Nhưng nào ngờ ngày vui chẳng đầy gang tay, chuyện xấu hết kiện này đến kiện khác lần lượt đưa đến cửa.

Trưa hôm đó, Trần Viện đang ở công ty, đột nhiên nhận được tin tức một nghệ

sỹ của giải trí Ban Mai tự sát. Người này là một nữ diễn viên hạng hai, tên Trúc Quỳnh. Xác của cô được phát hiện tại căn hộ chung cư của mình, nghe nói là do cắt cổ tay tự vẫn. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, nghệ sĩ của công ty tự sát chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của công ty. Trần Bằng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng cùng Trần Viện đến hiện trường.

Nhưng càng ngạc nhiên hơn, hai người chưa rời khỏi phòng thì đã có bốn nhân viên công vụ tiến vào. Một người đứng ra đưa thẻ lên nói: “Chúng tôi thuộc tổ chống mại dâm, tôi tình nghi cô Trần Viện có liên quan đến việc tổ chức đường dây gái gọi cao cấp, mời cô theo chúng tôi để hợp tác điều tra.”

Mọi người còn lại kể cả Trần Viện đều thật ngạc nhiên khi nghe thấy điều này, cái gì mà đường dây gái gọi cao cấp? Chuyện bọn họ đang nói, ngay cả một câu cô

cũng không hiểu!

Trần Viện ngơ ngác bị người đưa đi, Trần Bằng cuống quýt muốn ngăn cản nhưng phản kháng không có tác dụng, một người mặc cảnh phục trước khi rời đi còn quay lại nói với ông: “Khi chưa điều tra được chân tướng, chủ tịch Trần tạm thời không không được xuất ngoại, chúng tôi tùy thời đều có thể cho mời ngài đến để phối hợp điều tra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.