Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 87: Đâu mới là chân tướng?



Trần Viện hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của Đỗ Trọng Bình, bởi lẽ lúc này cô đang đối mặt với một cuộc đấu tranh còn khốc liệt hơn, cuộc đấu tranh giữa sinh và tử. Yết hầu bị bóp chặt một thời gian dài, đau đớn ban đầu đã thay thế bằng cơn co giật vì ngạt thở, gương mặt cô trắng bệch tím tái, hai mắt trợn ngược lên, đồng tử có dấu hiệu gần như tan rã. Trần Viện lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Mình sẽ chết!

Thưởng thức nét mặt thống khổ khi đối mặt với cái chết của Trần Viện, Đỗ Trọng Bình khẽ nhếch lên một nụ cười khoái trá: “Trước kia mày cao cao tại thượng cỡ nào, bây giờ lại chật vật hèn mọn cầu xin mạng sống dưới tay tao, cảm giác có tuyệt không?”

Trần Viện không đáp lời, vì chỉ cần thêm một chút nữa thôi cô sẽ hoàn toàn mất đi ý thức. Nhưng ngay tại thời khắc đó, Đỗ Trọng Bình lại buông tay ra. Trần Viện toàn thân vô lực tựa vào lan can, theo bản năng cầu cầu sinh ra sức hít thở. Mất năm phút sau, con ngươi tan rã của cô mới dần lấy lại tiêu cự, cơn đau nhức phía cổ càng mãnh liệt và rõ ràng hơn. Trần Viện không phải là chưa từng chết, nhưng có lẽ đối với thế giới này cô còn quá nhiều quyến luyến cùng vương vấn, cô rất luyến tiếc khi phải bỏ lại những người yêu thương mình. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình khát khao được sống như lúc này.

Trần Viện suy yếu mở hai mắt nhìn Đỗ Trọng Bình. Đây là một gã điên, cô liệu có thể sống sót mà thoát khỏi tay hắn hay không? Bản thân bị trói, thể lực cạn kiệt, cô bây giờ chính là cá nằm trên thớt chờ Đỗ Trọng Bình định đoạt.

Đỗ Trọng Bình lại ngồi đối diện Trần Viện, vươn tay nâng cằm cô lên: “Sợ lắm đúng không! Bé ngoan, không sợ, tao sẽ không giết chết mày khi ông già đó chưa đến đây đâu.”

Trần Viện không kháng cự, chỉ nhíu chặt đôi mày tựa như đang tìm tòi điều gì đó trong mắt hắn.

“Không hiểu sao? Ý của tao là đợi Trần Bằng lên đây, tao sẽ đứng trước mặt ông ta, tổn thương đứa con gái bảo bối của ông ta. Mày nói xem ba mày chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ. Đau đến đứt từng khúc ruột.”

Trần Viện rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của Đỗ Trọng Bình. Trong lòng thầm mắng hắn một tiếng biến thái, nhưng vẫn ân ẩn một chút hy vọng. Nếu ba tìm được cô thì khả năng cô được cứu sẽ cao hơn đúng không.

Không lâu sau đó, từ phía cầu thang bộ truyền đến tiếng bước chân ngày càng rõ rệt. Tòa nhà giải trí Ban Mai không có thang máy dẫn đến sân thượng nên bắt buộc phải dùng lối thang bộ.

"Mày cũng nghe được phải không, chúa cứu thế của mày sắp xuất hiện rồi đó."

Đỗ Trọng Bình khẽ nhếch khóe miệng lên. Hắn tiến đến tháo dây trói ra, kéo Trần Viện đứng dậy, đứng từ phía sau lưng khóa chặt cơ thể cô, không biết từ nơi nào lấy ra một con dao găm kê sát vào chiếc cổ mảnh khảnh đã bị hằn lên từng dấu tay xanh tím của Trần Viện.

Bị lưỡi dao lạnh buốt áp vào cổ, không cần nhìn Trần Viện cũng có thể mường tượng ra được nó sắc bén đến cỡ nào. Nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng cô lúc này lại bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nỗi hoảng sợ ban đầu đã dần thay thế bằng sự trấn định, có lẽ vì cô biết những người thương yêu cô rồi sẽ cứu cô thoát khỏi tay con ác quỷ này.

Ngay lúc đó, cửa thang thoát hiểm mở ra, Lý Gia Thành vọt lên phía trước, tiếp đến là Trần Bằng cùng nhân viên bảo an của công ty.

Đoàn người rất nhanh sau đó đã tìm thấy Trần Viện cùng Đỗ Trọng Bình. Nhìn cảnh tượng con gái bị uy hiếp tính mạng, Trần Bằng gần như ngã gục, nhưng với sức mạnh của một người làm cha, ông không cho phép bản thân yếu đuối ngay lúc này.

Lý Gia Thành cũng không tốt hơn ông là mấy, anh suýt nữa không kiềm chế được mà nhào tới kéo Trần Viện ra, đạp Đỗ Trọng Bình rơi khỏi tòa nhà. Anh chầm chậm tiến về phía Trần Viện, nhưng bị tiếng quát của Đỗ Trọng Bình ngăn lại.

Ở khoảng cách này, Lý Gia Thành có thể nhìn thấy rõ một bên má sưng tấy của

Trần Viện, chiếc cổ mảnh mai hằn lên dấu tay xanh tím cùng với cổ tay rách tươm be bét máu của cô. Hai con ngươi sắc bén phút chốc ngập tràn ngọn lửa phẫn nộ cùng đau xót. Trần Viện là bảo bối anh nâng niu trên tay, không dám mảy may thương tổn, vậy mà Đỗ Trọng Bình lại dám đối xử với cô như vậy.

“Mày thả em ấy ra, muốn gì tao cũng đồng ý.” Lý Gia Thành gằn giọng nói.

Đỗ Trọng Bình cúi đầu nói khẽ vào lỗ tai Trần Viện: “Chậc chậc, công phu dụ dỗ đàn ông của mày thật lợi hại, thằng này bị mày mê hoặc đến không biết trời đất. Thử đoán xem nếu bây giờ tao đạp mày xuống dưới, ba cùng thằng gian phu của mày có đau lòng không?”

Những lời này rơi vào tai, không hiểu vì đâu mà Trần Viện lại cảm giác Đỗ Trọng Bình hoàn toàn có khả năng làm điều đó. Nhưng khi nhìn người yêu đang gấp gáp và lo lắng đến độ trên trán hằn từng nét gân xanh, mọi lo lắng của cô liền tan biến. Có anh ở đây, cô nhất định vô sự.

Lý Gia Thành cách hai người không xa, lời nói của Đỗ Trọng Bình hiển nhiên cũng được anh nghe rõ mồn một. Tâm trạng càng thêm khẩn trương: "Không được, mau buông em ấy ra, mày muốn gì tao cũng đáp ứng."

"Muốn gì cũng được sao, chậc chậc, thật cảm động. Bằng không mày lại đây, đổi vị trí với người yêu mày." Đỗ Trọng Bình có vẻ không động tâm trước lời đề nghị của Lý Gia Thành, hắn chỉ mỉa mai lại một câu.

Trần Viện không dấu vết lắc đầu ngăn cản Lý Gia Thành. Nhưng anh không hề do dự đồng ý với Đỗ Trọng Bình: "Được, tao đổi chỗ với Trần Viện, mày thả em ấy ra."

Dù biết đây chỉ là lời nói đùa của Đỗ Trọng Bình, nhưng khi thấy người yêu không chần chừ đáp ứng, không hiểu sao nước mắt Trần Viện lại tràn mi:

"Không, không được." Cô nức nở kêu lên, đổi lại là lưỡi dao áp càng chặt vào cổ.

Thưởng thức vẻ mặt cuống quýt của Lý Gia Thành, Đỗ Trọng Bình sảng khoái cười to: "Mày tưởng tao ngu sao, mày còn khó chơi hơn con nhóc này gắp trăm lần, tao dại gì bỏ dễ chọn khó."

Ngay lúc đó, cửa sân thượng một lần nữa bị đẩy ra, một đoàn người quân phục thẳng tắp được trang bị vũ trang đầy đủ tiến vào. Trước tình cảnh ấy, vẻ mặt Đỗ Trọng Bình vẫn không hề thay đổi, tựa như đây là điều mà hắn đã dự đoán trước.

Mọi người nơi này đều hút vào một ngụm khí lạnh, Đỗ Trọng Bình đây là đang muốn cá chết rách lưới?

“Đỗ Trọng Bình, mau bỏ dao xuống, nếu anh không hợp tác tội sẽ nặng thêm một bậc.”

Trước lời cảnh báo của cảnh sát, Đỗ Trọng Bình chỉ cười khẩy, lưỡi dao dưới tay anh cắt nhẹ lên cổ Trần Viện, vết thương không sâu, chỉ phá nhẹ một tầng da, máu tươi theo đó tươm ra, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ dọa người. Mọi người lo lắng hắn manh động, đồng loạt lùi về sau một bước.

Ngay lúc đó, Trần Bằng lại tiến về phía trước, kỳ lạ thay Đỗ Trọng Bình không hề có ý định ngăn cản.

“Trọng Bình, cậu cứ thẳng thắn với tôi đi, tôi đã làm điều gì có lỗi với cậu à? Tại sao cậu lúc nào cũng muốn nhắm vào gia đình tôi hết vậy. Nếu tôi thật sự có làm gì sai, cậu cứ trút lên đầu tôi này, thả con gái tôi ra đi, con bé có làm gì nên tội, nó chẳng có lỗi gì cả, tôi xin cậu đấy.”

"Ha ha, tôi động đến con gái bảo bối của ông, ông đau lòng à? Thế ông vào đây chết thay nó nhé."

Trần Bằng không do dự gật đầu: "Được, cậu buông con bé ra, tôi sẽ vào."

Đỗ Trọng Bình bất động, không hề phản ứng lại Trần Bằng, hắn chỉ là nói đùa nhưng hết lần này đến lần khác lại luôn có người muốn chết thay cho Trần Viện, tại sao đều là con người mà cô và hắn lại được người ta đối đãi bất đồng đến như thế. Đột nhiên Đỗ Trọng Bình cảm thấy mình sống thật thất bại, mọi điều tốt đẹp có vẻ như đã bị Trần Viện cướp đoạt hết thảy.

"Trọng Bình, tôi cầu xin cậu hãy thả con gái tôi ra, cậu có yêu cầu gì tôi cũng sẽ đáp ứng." Đỗ Trọng Bình không đáp lời, tâm trạng Trần Bằng càng thêm nóng nảy.

"Chậc chậc, ông làm tôi cảm động quá, suýt nữa thì khóc rồi này. Tôi thật tò mò, nếu nó chết thật thì ông sẽ thế nào nhỉ?"

Trần Bằng thật sự hoảng sợ khi nghe thấy điều này: "Đừng mà, tôi xin cậu, cậu muốn làm gì thì làm tôi này, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, xin cậu buông tha cho con bé!" Ông không tiếc lời hạ mình cầu xin.

Đỗ Trọng Bình đôi mắt sau thẳm chợt lóe lên một tia chua xót: "Đứa con gái duy nhất sao? Tình sử của ông lẫy lừng như thế mà cuối cùng lại chỉ có một đứa con gái duy nhất, muốn tin tưởng lời này cũng thật khó."

Trần Bằng bất giác nhíu mày, cảm giác vấn đề này thật không đâu vào đâu: "Cậu nói gì vậy, tôi thật sự chỉ có mình Trần Viện là con gái thôi, xin cậu đừng làm tổn thương nó."

Đỗ Trọng Bình không mảy may động tâm với lời cầu tình của Trần Bằng, hắn chỉ chăm chú nhìn ông, sau đó hỏi: "Đỗ Bảo Ngọc, ông còn nhớ cái tên này không?"

Vẻ mặt Trần Bằng đột nhiên sượng lại: "Tại sao cậu biết Bảo Ngọc, cậu có quan hệ gì với cô ta?"

Đỗ Trọng bình cưởi khẩy: "Hóa ra ông vẫn còn nhớ. Mà cũng đúng thôi, làm người ta to bụng, sau đó phủi tay đi lấy vợ, có muốn quên cũng không quên được."

Đỗ Trọn Bình vừa dứt lời, tất cả mọi người tại nơi này đều sửng sốt. Là họ vừa nghe lầm đi, lẽ nào từ một vụ án hình sự lại chuyển sang tranh đấu giành gia sản chốn hào môn. Chủ tịch như thế nào lại lòi ra một đứa con riêng nữa?

"Đỗ Trọng Bình, anh có giỏi thì giết tôi đi, đừng có ở đó mà sỉ nhục ba của tôi!" Vẫn luôn im hơi lặng tiếng, Trần Viện đột ngột cất lời, cô thật sự không thể chấp nhận người khác làm bẩn hình tượng của Trần Bằng.

Nhìn Phản ứng của Trần Viện, Đỗ Trọng Bình bật cười: "Sao, bảo vệ ba mày thế cơ à. Hình tượng của ông ta trong lòng mày thật cao lớn, thật vĩ đại có đúng không, bây giờ lớp mặt nạ của một người đàn ông có trách nhiệm, chung thủy, thương vợ thương con của ông ta bị tao bóc trần, mày không chịu nổi đã kích này có đúng không. Trần Viện, có lẽ mày không hề biết, thằng cha của mày là một thằng khốn nạn, sở khanh, không biết chừng ngoài mày, ông ta còn một đám con riêng bên ngoài mà mẹ con mày không hề hay biết."

Trái lại với sự mong muốn của Đỗ Trọng Bình, vẻ mặt Trần Bằng không hề hoảng loạn hay lúng túng, vào lúc này lại bình tĩnh hơn bao giờ hết: "Trọng

Bình, cậu là con trai của Bảo Ngọc đúng không. Đỗ Trọng Bình, Đỗ Bảo Ngọc, tại sao tôi lại không nghĩ tới việc này chứ!" Nếu là như vậy, nguyên nhân khiến Đỗ Trọng Bình hành động như thế có thể được giải thích rõ ràng.

Đỗ Trọng Bình khịt mũi: "Bảo Ngọc, ông không có tư cách nhắc đến tên của mẹ tôi."

"Khoan đã, rốt cuộc mẹ cậu đã nói gì với cậu? Nói tôi là ba của cậu sao?" Trần Bằng nhíu mày hỏi.

Đỗ Trọng Bình lóe lên một nụ cười trào phúng: "Như thế nào, không ngờ đến đúng không?"

"Không có khả năng, cậu hiểu lầm rồi, cậu không phải là con trai của tôi."

Trần Bằng một mực phủ nhận, Đỗ Trọng Bình không kiềm được kích động. Bàn tay kiềm vai Trần Viện dời lên bóp lấy cổ cô , tay cầm dao vung lên, có vẻ hắn đang rất phẫn nộ: "Trần Bằng, con mẹ nó ông hèn hạ vừa phải thôi, dám làm mà không dám nhận. Con gái ông nói tôi vô sĩ, nhưng so với ông tôi chẳng là cái gì cả."

Một lần nữa bị Đỗ Trọng Bình túm chặt cổ, Trần Viện đau đớn kẽ rên lên, những người xung quanh cũng một phen thót tim hoảng hốt.

"Trọng Bình, cậu bình tĩnh, tôi không hề nói dối cậu, tôi không biết vì lý do gì mà Bảo Ngọc lại nói cậu là con tôi, nhưng tôi có thể đảm bảo một điều, tôi và mẹ cậu không hề có bất kỳ quan hệ nào."

Đỗ Trọng Bình làm sao tin được lời này của Trần Bằng, trong mắt hắn, ông chỉ là một người vô trách nhiệm chối bỏ quá khứ, chối bỏ một đứa con rơi là hắn: “Tôi đếch quan tâm, ông có nói gì đi nữa thì hôm nay tôi cũng sẽ bóp chết con nhỏ này trước mặt ông.” Trong mắt hắn lóe lên từng tia điên cuồng, khi quyết định đến đây, hắn đã không ôm hy vọng thoát tội mà mang tâm lý cá chết rách lưới, hắn muốn cho những người thương tổn mẹ con hắn phải đau khổ đến tột cùng, khiến họ cũng phải nếm trãi cảm giác mất đi người thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.