Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 111: 111: Trừng Trị Thượng Cổ Hung Thú Thượng




Con gái con đứa lớn từng này đầu rồi, sao vẫn thích nghịch mấy cái thứ vũ khí nguy hiểm như vậy chứ, bao sao lại mãi không gả đi được, ngươi mà còn không thay đổi đừng nói là ta, cho dù là nam nhân khác cũng không chịu nổi cái tính cách nóng nảy này của ngươi đâu.

Cổ Viêm mở miệng cười nhàn nhạt khẽ khuyên.

Đáng ghét, còn dám chọc ghẹo ta ….

Long Phượng Liên Tâm Hỏa !
Ngọc Nhi tức giận cắn môi hồng trút hết toàn bộ sức mạnh còn lại của mình bàn tay trái của mình một đóa hỏa liên hoa to chừng một bàn tay chỉ có một màu kim sắc rực rỡ đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh xung quanh bàn tay nàng tỏa ra khí tức long phượng nhảy múa mang một loại sức mạnh hủy diệt vô cùng kinh khủng.

Bạch Linh núp phía sau lưng Cổ Viêm khi nhìn vào đóa hỏa diễm liên hoa kia đã khiến nàng phải bủn rủn tay chân, sắc mặt tái mét nàng bởi luồng nhiệt cực đại mà nó tạo ra cho rằng nếu bản thân mình mà phải đối diện với loại võ kỹ này chỉ một chiêu cũng đủ thổi bay cả đại lục huống hồ là một yêu đế như nàng sao có sức phản kháng.

Không ngờ đến Ngọc Nhi này lại có nhiều con bài tủ lợi hại đến vậy, không biết trên thiên giới kia cô ta làm cách nào thời gian ngắn lại có thể đạt đến trình độ kinh khủng như vậy.

Phía bên đám Long Tổ và Phượng Tổ cũng được một phen trầm trồ trước tài năng thiên bẩm của Ngọc Nhi không biết nữ nhân này học được loại pháp quyết gì mà có thể dung hợp hai loại thú hỏa Kim Long Bất Diệt Thánh Hỏa và Kim Phượng Bất Diệt Thánh Hỏa làm một, chúng khẳng định rằng dưới một kích này của nàng nhìn khắp toàn bộ đại thiên thế giới rộng lớn, số người có thể đỡ được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Long Tổ ngươi nghĩ với một kích này của Ngọc Nhi liệu có thể đánh bại được Cổ Viêm đó không ?
Phượng Tổ ở cái lồng chim bên cạnh truyền âm hỏi Long Tổ nói.

Một kích đó sao, nếu là kẻ khác thì không nói làm gì, nhưng Cổ Viêm kia là một vị thần đấy à không ngài ấy còn là sự tồn tại trên cả thần, đến Thôn Thiên Hư Không Hỏa của phụ thân còn mạnh mẽ hơn thú hỏa của chúng ta rất nhiều ngài ấy còn dễ dàng chặn được thì một kích này của cô ta chỉ đủ gãi ngứa mà thôi.

Long Tổ tại lồng sắt bên cạnh quát.

Phụ thân người thấy chuyện này thế nào.

Phượng Tổ quay sang phía Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần truyền âm hỏi.

Trái ngược với Long Tổ và Phượng Tổ đến giờ sắp phải lên thớt làm thức ăn cho vị thần kia mà vẫn có thể bàn chuyện được còn Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần kia bình thường cao ngạo bao nhiêu giờ chỉ biết im re không nói lời nào chỉ chăm nhìn qua song sắt hướng về cái nồi sắt khổng lồ kia đang sùng sục nước sôi nó không dám tưởng tượng bản thân mình sắp phải chết một cách đáng xấu hổ đến vậy nào còn có tâm trạng để nó chuyện.

Đối diện với Long Phượng Liên Tâm Hỏa kia của Ngọc Nhi, Cổ Viêm chỉ khẽ bật cười sau đó tiến đến gần nắm tay nàng thổi nhẹ một hơi dập tắt ngọn hỏa liên kia nhìn nàng mở miệng nói "Lại nghịch lửa rồi sao mà ngươi hư thế, ta đã bảo dừng lại đi, nếu ngươi còn vậy ta sẽ giận thật đó !"
Nhưng huynh và cô ta âu yếm trước mặt ta, rõ ràng trong mắt không coi ta ra gì, huynh bảo sao ta có thể tiếp tục sống được đây.

Ngọc Nhi nức nở khóc, trong đau khổ nói.

Cổ Viêm cũng hết cách với nữ nhân này, trong lúc bế tắc không biết giải quyết ra sao, hắn lại nghĩ đến những gì mà Cổ Dao từng nói với hắn khi còn ở ma tộc, cùng là nữ nhân nếu một khi họ giận dỗi mà muốn làm hòa cách duy nhất là thể hiện tình cảm của mình cho họ biết bằng một nụ hôn chân thành để cho họ biết bản thân mình thích họ đến như nào.

Bắt chước cách thể hiện tình cảm của con người, Cổ Viêm lao tới luồn tay về sau lưng nàng kéo nàng sát lại gần mình trao cho nàng một nụ hôn nồng thắm.


Ngọc Nhi nức nở khóc vừa dãy dụa đánh nhẹ vào người hắn nhưng không kéo dài được lâu thì chấp nhận mặc cho hắn muốn làm gì thì làm và nàng cũng thích điều đó vươn hai cánh tay trắng nõn cuốn chạy lấy cổ hắn mà hôn hắn, giờ khắc này nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Trạng thái ác hỏa ma nữ kia cuối cùng cũng được hóa giải mái tóc của nàng cũng từ đỏ hóa sang thành màu đen tuyền, trở lại vẻ hiền dịu đáng yêu như trước kia.

Đồ quỷ xứ nhà huynh, chỉ được cái bắt nạt nữ nhân chúng ta là giỏi.

Ngọc Nhi khuôn mặt đáng yêu xấu hổ khẽ trách mắng.

Hết cách rồi, ngoài cách đó ra còn cách nào khiến ngươi hạ nhiệt nhưng mà người cũng thích lắm đúng không ?
Cổ Viêm nắm tay nàng mỉm cười đáp.

Đáng ghét ai thích chứ, ít ra lần sau cũng nên hỏi ý kiến ta trước, giữa đám đông mà làm như vậy khiến ta ngượng chết đi được.

Quảng Cáo
Ngọc Nhi vẻ mặt bối bối đến ngượng ngùng đỏ mặt nói.

Biết rồi, biết rồi lần sau nếu có chạm môi với ngươi ta sẽ hỏi ý kiến ngươi được chưa.

Cổ Viêm nhíu mày nhìn nàng bật cười đáp.

Viêm ca, huynh nói muội là người chiến thắng vậy có phải giữa muội và con yêu nữ kia huynh chọn muội đúng không ?
Ngọc Nhi môi đỏ mỉm cười ngại ngùng hỏi.

Điều đó là đương nhiên, ngoài ngươi ra còn ai có thể xứng đáng hơn.

Cổ Viêm ôm nàng vào lòng mỉm cười an ủi nói.

Phải rồi, Cổ Viêm ca huynh định làm gì với đám thượng cổ hung thú này đây ?
Ngọc Nhi mở miệng hỏi.

Bọn chúng từ đôi cánh của ngươi mà chui ra, nếu là sủng vật của ngươi miễn cưỡng ta có thể tha cho chúng một mạng.

Cổ Viêm mở miệng đáp lại.

Không phải, thượng cổ hung thú là sự tồn tại đỉnh cấp trên thiên giới chúng ta, không chịu đựng sự trói buộc của con người, ta vì vô tình có được Cửu Thải Tường Vân Dực mới biết đến sự tồn tại của chúng bị phong ấn trong đó, từ trước đến nay chưa từng nghĩ thả chúng ra, nếu mà thả chúng ra chắc chắn chúng sẽ gây ra sự giết chóc vô cùng khủng khiếp không thể tưởng tượng được.

Ngọc Nhi lên tiếng giải thích.


Có thật không đó, ngươi bản tánh nóng nảy như vậy, dễ gì mà không chịu sự xui khiến của chúng mà thả ra, ta không tin, nhất định ngươi và đám hung thú này đã hại không ít người.

Cổ Viêm nhíu mày cười trêu đùa nói.

Hừ, ta đã nói rồi trước giờ ta chưa từng có ý định thả chúng, cũng tại tiểu tử thối nhà huynh ai bảo huynh cứ tình tứ với con yêu nữ Bạch Linh đó trước mặt ta, là tại huynh dồn ép ta đến đường cùng còn quay lại trách ta sao ?
Ngọc Nhi trừng mắt quát lại.

Hì hì, được rồi được rồi là ta sai, vậy ngươi qua đám chỗ Hoàng Viêm, Hắc Ma trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Bạch Linh chút.

Lại có chuyện gì mờ ám gì đây, mà thôi ta cũng không rảnh quan tâm, tốt nhất huynh nên nói rõ ràng mọi chuyện cắt đứt mối quan hệ với cô ta đi, nếu ta còn để ta thấy hai người tình tứ với nhau thì đừng trách tại sao Ngọc Nhi ta lại ra tay độc ác.

Ngọc Nhi dứt lời liền bay tới Vĩnh Hằng Tinh nơi mà đám Hoàng Viêm đang ở đó.

Viêm ca phải làm sao đây, không lẽ huynh định chiều theo ý của nữ nhân điên đó vậy còn ta thì sao, ta là cái gì của huynh.

Bạch Linh nức nở khóc ôm hắn vào lòng nói.

Yên tâm đi có ta ở đây, ta sẽ làm chủ cho ngươi, nhưng hiện giờ phải nhịn từ từ để ta lựa lời nói chuyện với cô ta sau.

Cổ Viêm ôm nàng vào lòng mỉm cười an ủi nói.

……….

Quảng Cáo
Tại Vĩnh Hằng Tinh hiện giờ Hắc Ma và Hoàng Viêm đang ở trạng thái siêu khổng lồ chỉ với cái kích thước to lớn này họ mới có thể đủ sức làm thịt được năm con thượng cổ hung thú kia.

Hiện tại năm cả năm con đều được nhốt trong một chiếc lồng vô cùng to lớn lơ lửng trong không trung riêng con cá Thái Cổ Ma Kình Vương Kia được nhốt trong một bong bóng nước khổng lồ so với một chiếc lồng giam không khác là bao.

Vừa bay đến Vĩnh Hằng Tinh, Cổ Viêm ngay lập tức hóa lại hình dạng khổng lồ của mình còn Bạch Linh như một tiểu tinh linh bé nhỏ ngồi trên vai trái của hắn.

Thấy Bạch Linh ở gần hắn như vậy, Ngọc Nhi không thể làm như không nhìn thấy được, vội bay đến vai phải của hắn tạm thời canh chừng nữ nhân này để đảm bảo Cổ Viêm không bị dụ dỗ.

Cổ Viêm mọi thứ chuẩn bị xong rồi, ngươi muốn xử lý con nào trước đây ?
Hắc Ma cầm con dao phay chém phầm phập mấy nhát xuống thớt như âm thanh như sấm sét rền thiên địa sụp đổ mở miệng hỏi hắn.


Tại thời khắc con dao phay kia chém xuống, năm con thượng cổ hung thú sắc mặt méo mó kinh sợ tột độ, đối diện trước sức mạnh tuyệt đối chúng chỉ là những con chuột nhắt đáng thương mà tại thời khắc này tim đập chân run, cả người run rẩy trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong năm bọn chúng ai sẽ là kẻ xấu số lên thớt đầu tiên.

Hừ, chỉ là một con rắn vàng, một con chim đỏ, một con cá xanh, một con khỉ trắng mà làm thấy ghê, còn con còn lại ta không hiểu nó giống cái gì nữa, nói chung lũ súc vật này trước giờ hại người không ít, hôm nay ta nhất định phải thay ông trời của các ngươi mà hành đạo đem các ngươi đi nấu chín hết.

Cổ Viêm chỉ tay vào năm con thượng cổ hung thú quát.

Viêm ca chúng chỉ là tàn hồn làm gì có da thịt đâu, huynh định ăn chúng kiểu gì đây ?
Ngọc Nhi mở miệng hỏi.

Đừng quên đây là thế giới của ta, ta muốn làm gi chả được, ăn thịt chúng đối với ta không có gì khó.

Cổ Viêm bật cười đáp lại.

Vừa dứt lời, hắn liền quay sang hướng bong bóng nước nơi giam giữ Thái Cổ Ma Kình Vương, con cá này là con yêu thú xui xẻo nhất lên thớt đầu tiên.

Uỳnh ….

Chỉ dùng một tay Cổ Viêm đã có thể ném nó lên một chiếc chảo lớn đổ một ít dầu mỡ vào rồi lật qua lật lại vừa lật vừa ngân nga hát.

" Hai vây xinh xinh cá vàng bơi trong chảo mỡ ngoi lên lặn xuống cá vàng chết nhăn răng, hai vây xinh xinh sao mà bơi nhanh thế cá vàng thấy bỏ rậy nên chạy đi rất nhanh, cá vàng nằm trong chảo cá vàng dãy đành đạch "
Trái với tiếng ngân nga ca hát trong vui sướng của Cổ Viêm, con cá này gào thét vô cùng thê thảm tiếng vảy cá cứ tách tách bị sức nóng của dầu mỡ làm cho bong ra, lộ những phần da thịt bị nấu chín, cảm giác thống khổ này cũng là lần đầu tiên nó thấy.

Dám hung thú còn lại lúc này sợ đến ba hồn bảy vía bay đi mất, Cổ Viêm này không nói chơi nhìn thấy Thái Cổ Ma Kình Vương gào thét trong sự tuyệt vọng chúng mới tin, hắn thật sự định nấu chín tất cả bọn chúng làm thức ăn.

Chủ nhân xin tha mạng, chỉ cần chủ nhân tha mạng ta nguyện làm sủng vật của người suốt đời suốt kiếm mãi mãi trung thành với ngài.

Ngửi thấy mùi thơm của thịt cá bốc lên, ý thức của Thái Cổ Ma Kình Vương dần dần biến mất nó cảm thấy bản thân mình không sống được bao lâu, lúc này dồn hết hơi thở cuối cùng của mình gào thét van xin hắn nói.

Cổ Viêm đừng rán kỹ quá dán qua thôi, còn chết biến món khác nữa không kẻo nguội.

Hoàng Viêm lên tiếng nhắc nhở.

Nghe theo lời Hoàng Viêm, Cổ Viêm vội tắt lửa chuyển sang làm thịt con khác cũng vì thế mà con Thái Cổ Ma Kình Vương còn giữ được một chút hơi thở, nhưng hiện tại cả cơ thể nó bị dính chặt lên chảo mỡ cái cảm giác da thịt bị cháy bỏng thống khổ vô cùng lúc này nó chỉ biết khóc nức nở mà cầu mong Cổ Viêm kia tha cho hắn.

Long Tổ ngươi có thể dùng lực lượng không gian pháp tắc phá vỡ chiếc lồng này không ?
Phượng Tổ truyền âm hỏi.

Quảng Cáo
Không được không gian pháp tắc của ta ở thế giới này không có tác dụng, vậy còn thời gian pháp tắc của ngươi.

Long Tổ truyền âm đáp lại.

Của ta cũng không được, xem ra phen này thảm thật rồi, tất cả chúng ta sẽ bị đi làm thức ăn cho vị thần kia hết, nếu biết sớm ta đã ở yên trong phong ấn của Ngọc Nhi đó từ lâu, có phải sống được lâu hơn không ?
Phượng Tổ vẻ mặt run sợ truyền âm đáp lại.


Đúng lúc này đám Cổ Viêm bước đến gần lồng của bọn chúng, giống như tử thần gõ cửa, cả đám hung thú này lại một phen nữa sợ mất mật, sợ hãi nhiều quá nên cứ gặp bọn họ là y rằng tè ra lồng sắt.

Hừ, cứ ngoan ngoãn ngồi đây cho ta, rồi sẽ đến lượt các ngươi cả, bây giờ ta phải xử lý đứa cầm đầu các ngươi trước đã.

Cổ Viêm khóe miệng nhỏ rãi nhìn về lồng sắt của Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần cười âm hiểm nói.

Cổ Viêm ngươi có nhiều kinh nghiệm về ẩm thực nhất ngươi định chế biến nó thành món gì đây ?
Hoàng Viêm bên cạnh cười nham hiểm hỏi.

Nhìn con hung thú này làm ta nhớ đến một con Hỏa Linh Cẩu trước kia trông hai bọn chúng cũng có phần giống nhau.

Trước đây ta được Cổ Lão chế biến thịt của nó được vài món rất ngon, hấp có, nướng có, dồi có, rượu mận có, giả cầy cũng có.

Nhiều món như vậy ngươi thích ăn món gì ta chiều món đó.

Cổ Viêm nở nụ cười đầy bỉ ổi nhìn con hung thú trước mặt mở miệng đáp.

Haiz !
Nhiều món ngon như vậy nhưng chỉ có riềng sả với một ít tỏi với gia vị thì có thể làm được món gì đây.

Hắc Ma thở dài một tiếng trong sự nuối tiếc mở miệng nói.

Chỉ có nhiêu đó thôi sao, vậy thì chúng ta làm món rượu mận với giả cầy hai món này cũng rất ngon đấy.

Cổ Viêm cười âm hiểm một tiếng liền mở lồng sắt lôi cổ con hung thú này ra mở miệng nói.

Chủ nhân, ta sai rồi, ta sai rồi, người tha cho ta đi, thịt ta không ngon đâu chỉ càn ngài tha cho ta ngài bảo ta làm gì ta cũng đồng ý với ngài, từ nay ta sẽ là thủ hạ của ngài trung thành tuyệt đối với ngài.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần lúc này hoàn toàn bỏ hết danh dự địa vị của mình nức nở gào khóc van xin hắn, trông nó hiện giờ không khác gì một con cún con đáng thương sắp bị người ta làm thịt.

Trong năm con hung thú ngươi là con hỗn láo nhất, ngươi bảo ta tha cho ngươi đâu có dễ đến vậy, ít ra cũng phải cho ta một cái lý do hợp lý để giữ lại mạng của ngươi.

Cổ Viêm xách cổ nó lên trừng mắt quá.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần trời sinh linh tính thông minh hơn người phàm, vào thời khắc sinh tử đầu óc lại càng nhạy bén hơn chớp mắt đã có phương án giải quyết.

Chủ nhân, ta có nhiều lợi ích lắm, trong tay ta hiện giờ có Thần Thuật Hỗn Độn Chân Kinh vô cùng hiếm có, xuất phát từ thần giới lưu lạc xuống thiên giới, ta vì thời thượng cổ ta vì vô tình tu luyện được nó nên mới đạt đến trình độ bán thần như con người, cũng vì có sức mạnh to lớn mà trở nên tự cao tự đại không coi ai ra gì mà sát sinh vô tội nên bị các cường giả cấp thần, trên thần giới truy bắt nên mới thành ra bộ dạng như vậy.

Cho nên chỉ cần ngài giữ lại mạng cho ta, ta có thể đem thần thuật này tặng lại cho người giúp người có thể thống trị đại thiên thế giới trong tương lai.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.