Thấy hai nữ nhân này, bắt đầu thân thiết với nhau như vậy Cổ Viêm rất vui, quả nhiên trên thế gian này cách tốt nhất để kết bạn chính là đánh nhau chỉ có đánh nhau mới có thể hiểu nhau hơn mà Ngọc Nhi và Bạch Linh không ngoại lệ.
Cổ Viêm chuyện của Bạch Linh lần này ta châm trước, sẽ tạm chấp nhận cô ta như một nữ nhân thứ hai của huynh, nhưng không vì thế mà sẽ có nữ nhân thứ hai thứ ba.
Ta không cần biết huynh ở ngoài lăng nhăng với bao nhiêu nữ nhân, nhưng muốn bước chân vào nhà thì phải đối diện với ta trước, có thể sống dưới tay ta thì ta cho phép bước vào, còn không thì kết cục của họ như nào huynh hiểu rồi đấy.
Ngọc Nhi trừng mắt cảnh cáo.
Ngươi … ngươi nói cái gì, còn phải được sự cho phép của ngươi nữa sao
Ta cũng là đại anh hùng mà, ta cũng muốn được như các đại anh hùng khác lập một hậu cung toàn mỹ nhân để khoe với thiên hạ, ngươi làm vậy chẳng phải đang làm khó ta sao.
Cổ Viêm nhíu mày quát lại.
Những gì ta nói huynh nghe vẫn không lọt tai sao, cứ thử mang thêm ả nữ nhân khác về nhà thử xem, ta đảm bảo đó sẽ quyết định mà huynh sẽ phải hối hận suốt đời.
Ngọc Nhi nhíu mày cảnh cáo lần nữa quát.
Cổ Viêm mặc dù không đồng tình với cách làm của nàng, nhưng còn cách nào khác sao, ở thế giới bên ngoài cô ta tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nếu còn không đồng ý mà để cô ta nổi giận hậu quả thật khó tưởng tượng được.
Nếu không còn gì để nói, cứ quyết định vậy đi, còn bây giờ huynh mau ra đằng kia nhặt thần khí lên cho ta đi.
Ngọc Nhi mở miệng truyền lệnh nói.
Lời phu nhân nói Cổ Viêm không dám không nghe theo, vội bước đến nhặt thần khí lên giúp nàng, nhưng lúc này nhặt lên giống như nâng một ngọn núi quá nặng so với tưởng tượng của hắn.
Còn đứng ngây ra đó làm gì mau nhặt chúng lên giúp ta, không lẽ sai tý việc với huynh khó lắm sao.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Không phải ta cố hết sức rồi, nhưng mà nó nặng quá ta nhấc không nổi.
Cổ Viêm gồng sức đến đỏ cả mặt vừa cố nâng trường kiếm lên vừa đáp.
Ngọc Nhi tỷ, có vẻ như vũ khí của tỷ quá nặng so với nhục thân mà huynh ấy có thể chịu đựng được hay là tỷ nhặt lên giúp huynh ấy đi.
Bạch Linh nhỏ giọng nói.
Không phải chứ, vừa rồi trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ huynh ấy còn có thể nhẹ nhàng nhấc chúng lên xé rách chúng làm đôi như xé một tờ giấy, không lý nào bây giờ lại không được.
Ngọc Nhi vẻ mặt khó hiểu đáp.
Bởi vì trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ huynh ấy có quyền hạn sức mạnh lớn nhất huynh ấy muốn làm gì thì làm mà chẳng được, còn ở thế giới bên ngoài thì khác huynh ấy giờ chỉ là thân phận một người phàm, làm sao có thể nhấc nổi một kiện thần khí cho được.
Bạch Linh bật cười giải thích nói.
Theo những lời muội nói, thì tất cả những năng lực mà Cổ Viêm và muội làm trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ chỉ là đang hù dọa ta và đám thượng cổ hung thú kia thôi sao ?
Ngọc Nhi giật mình khó tin vội hỏi lại.
À thì, cái đó có thể coi là như vậy kiểu như là thế giới thức hải của một người, ở trong đó chủ nhân của nó có quyền năng lớn nhất không gì không thể.
Quảng Cáo
Bạch Linh khuôn mặt hài hước cười nói.
Thế giới thức hải ?
Cho dù có là thế giới thức hải của những cường giả cao cấp trên thiên giới cũng không có cái bản lãnh giam giữ một lúc năm thượng cổ hung thú huống chi là trừng trị chúng.
Ngọc Nhi khỏi rùng mình đáp lại.
Cái đó ta làm sao mà biết được, chẳng phải đi hỏi Cổ Viêm sẽ rõ hơn sao ?
Bạch Linh cười đáp.
Ngọc Nhi ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau nhặt vũ khí của ngươi lên đi, nó nặng quá ta không nhặt nổi đâu.
Ngọc Nhi nghe vậy, tùy tiện phất tay thu lại Phượng Tịch Lung Linh Ngọc vào trong giới chỉ còn thần kiếm kia cũng hóa thành vô số phiến lông vũ bay đến dính lên y phục hòa thành một thể với nàng.
Viêm ca, có thật như những lời Bạch Linh nói không, sức mạnh mà huynh ở trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ hoàn toàn chỉ để lừa gạt để dọa muội và đám hung thú đó đúng không ?
Ngọc Nhi nghiêm túc nói.
Cái gì là giả, tất cả sức mạnh ta thể hiện trong đó đều là thật, giết đám hung thú đó cũng là thật, nhưng đấy là Vĩnh Hằng Vũ Trụ còn ở thế giới bên ngoài sức mạnh của nó có giới hạn nhưng đây chỉ là tạm thời tương lai sau này khi tu vi ta tăng lên ta có thể sử dụng nhiều sức mạnh hơn.
Cổ Viêm giải thích nói.
Cho dù là vậy nhưng huynh không sợ đám thượng cổ hung thú đó biết được mà nổi giận tính sổ với huynh sao, một khi chúng nổi giận hậu quả vô cùng khủng khiếp đừng nói là Phục Long Đại Lục mà cả thiên giới cũng sẽ tràn ngập trong biến máu đấy.
Ngọc Nhi nghiêm túc đáp lại.
Thách chúng dám nổi giận, giờ đây cả năm bọn chúng nằm gọn trong bàn tay của ta, thử làm phật lòng ta thử xem, có là thượng cổ hay siêu cấp hung thú gì đó, ta cho lên thớt làm thức ăn hết.
Cổ Viêm nở nụ cười âm hiểm đáp lại.
Nghe Cổ Viêm nói, Ngọc Nhi tâm trạng vẫn có chút bất an, trêu đùa với đám hung thú đó để chúng biết được hậu quả vô cùng khủng khiếp, nhưng giờ có lo cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể tạm tin tưởng những gì hắn nói đi được bước nào hay nước đấy.
Hôm nay đến đây thôi, hôm nay ta mệt rồi ta đi ngủ trước đây có gì mai nói tiếp.
Cô Viêm dứt lời ngáp một hơi dài sau đó lăn ra đất mà ngủ.
Khoang đã đừng ngủ vội, còn Bạch Linh thì tính sao ?
Ngọc Nhi vội kéo hắn dậy cười nham hiểm nói.
Ta đã nói rồi, có chuyện gì để mai nói đi thời gian của chúng ta còn dài không cần phải vội.
Cổ Viêm dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài làu bàu đáp lại.
Không lẽ huynh không muốn, Bạch Linh hoàn toàn trở thành nữ nhân của huỵnh sao, giống như cái tối hôm trước ta và huynh cùng làm đó.
Ngọc Nhi tủm tỉm cười đùa nói.
Quảng Cáo
Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì ta không hiểu ?
Bạch Linh ngơ ngác không hiểu những gì nữ nhân này nói mở miệng hỏi lại.
Chuyện là thế này mấy ngày hôm trước ta có thực hiện một nghi thức để biến Ngọc Nhi trở thành nữ nhân của ta, nhưng ta cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết cho lắm nếu ngươi cảm thấy không muốn ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi phải làm dù sao chúng ta còn nhiều thời gian bất cứ khi nào ta muốn ta đều có thể đáp ứng cho ngươi.
Cổ Viêm lên tiếng đáp lại.
Nghi thức gì có quan trọng lắm không ?
Bạch Linh tò mò hỏi tiếp.
Nghi thức gì sao ?
Nghi thức đó là nghi thức " Phá Tinh " một nghi thức vô cùng thiên liêng mà bất cứ con người nào cũng phải trải qua một lần trong đời nói nôm na cho dễ hiểu cũng giống như yêu thú đánh dấu lãnh thổ của mình vậy, mà con người dùng cách này để chứng minh cho mọi người xung quanh biết, nữ nhân này thuộc về họ là hoa đã có chủ, đứa nào mà động vào là chém cụt tay luôn chứ đâu phải đùa.
Bản thân ta cũng không ngoại lệ, như ta đã nói ta không hề ép buộc ngươi, tất cả phải do ngươi tự nguyện.
Cổ Viêm nghiêm túc rõng rạc nói.
Bạch Linh nghe những lời vừa rồi của hắn mà xấu hổ đỏ cả mặt, nàng không hiểu nổi tên tiểu tử này có biết thế nào là ngại ngùng không biết, những chuyện tế nhị như vậy đáng ra nên né tránh ra, hoặc dùng những từ khác để diễn đạt đằng này hắn quá thẳng thắn, bảo nàng không xấu hổ không được.
Sao nào không dám đúng không, ban đầu khi ta làm chuyện đó với Cổ Viêm biểu cảm cũng không khác ngươi lúc này là bao, nhưng đã xác định làm nữ nhân của huynh ấy, thì sớm muộn gì cũng phải trải qua, còn nếu ngươi cảm thấy không đủ can đảm có thể dừng lại, dù sao Cổ Viêm nói rõ huynh ấy muốn ngươi tự nguyện toàn tâm toàn ý không muốn dùng vũ lực để ép buộc ngươi.
Ngọc Nhi mở miệng buông lời thách thức đáp.
Bạch Linh nếu như ngươi chưa sẵn sàng, ta sẽ không ép buộc ngươi, nếu không nói gì coi như không đồng ý.
Vậy ta đi ngủ trước đây.
Khoang đã !
Cổ Viêm vừa định ngả lưng lúc này Bạch Linh hét lớn ngăn lại.
Có chuyện gì vậy ?
Cổ Viêm nhìn nàng hỏi.
Nếu Ngọc Nhi bản thân là một siêu cấp cường giả cao quý đến vậy mà còn chấp nhận làm chuyện đó với huynh, thì ta cũng không thể chịu thua kém được, ta đồng ý với huynh tham gia nghi lễ đó.
Bạch Linh xấu hổ đỏ cả mặt lấy hết dũng khí đáp lại.
Làm luôn ở đây sao, ta cảm thấy không tiện cho lắm, hay là đổi địa điểm khác đi.
Cổ Viêm liếc nhìn không gian chật hẹp xung quanh mở miệng nói.
Lần trước chúng ta cũng làm ở đây có sao đâu, trời bây giờ cũng đã tối, huynh còn định tìm chỗ nào khác nữa.
Quảng Cáo
Ngọc Nhi mở miệng hỏi.
Không được lần trước chúng ta làm chuyện đó mà phá nát cả hang động, làm hỏng cảnh quan của thiên nhiên đã gây dựng hàng vạn năm vì thế để tránh nguy hiểm chúng ta phải tìm một địa điểm khác rộng lớn hơn.
Cổ Viêm lên tiếng đáp lại.
Tìm một địa điểm khác, địa điểm nào đây ?
Ngọc Nhi hỏi tiếp.
Cổ Viêm trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đã nghĩ ra phương ánh vẹn toàn lúc này hắn hướng tầm mắt lên bầu trời trăng sáng mở miệng đáp lại " Chúng ta sẽ làm chuyện đó trên mặt trăng.
"
Trên mặt trăng sao, nơi đó xa lắm đấy.
Ngọc Nhi ngạc nhiên đáp lại.
Ta thấy cũng gần mà, có phải ngươi là một cường giả đúng không ?
Vậy có muốn thi thử tốc độ với ta không ?
Cổ Viêm cười đắc ý nói.
Muốn thi tốc độ với ta sao, huynh có chắc không vậy, với tu vi của huynh làm sao có thể theo kịp tốc độ ta đây.
Ngọc Nhi tỏ vẻ nghi ngờ nói.
Hay là chúng ta làm một trận cá cược đi, nếu ta thắng thì ta và Bạch Linh sẽ làm chuyện đó với nhau trước còn nếu ta thua ta sẽ làm với ngươi trước ngươi thấy có được không ?
Cổ Viêm mở miệng nói.
Cái gì còn muốn làm chuyện đó với ta luôn sao ?
Cái tên xấu xa nhà huynh đáng ghét nhà huynh.
Cũng quá tham lam rồi đấy.
Ngọc Nhi hai gò mà ửng hồng vì xấu hổ đánh nhẹ hắn vài cái mở miệng nói.
Không lẽ gọi ngươi lên để ngươi đứng nhìn chúng ta hành sự, vậy gọi ngươi lên làm gì, chẳng qua là ta thấy nếu chỉ làm riêng với Bạch Linh ngươi sẽ một mình tủi thân, tất việc ta làm đều là nghĩ cho ngươi, cho dù có thiên vị cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi.
Bởi vì ngươi sẽ là thê tử duy nhất mà Cổ Viêm ta đang hoàng rước về đương nhiên sẽ có phần ân sủng hơn những nữ nhân khác như Bạch Linh, ngươi nói xem ta không thiên vị cho ngươi thì còn có thể thiên vị cho ai đây.
Cổ Viêm hai tay đặt lên hai vai Ngọc Nhi nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm túc nói.
Tùy huynh thôi, chỉ cần là việc huynh thích ta đều sẵn sàng đáp ứng cho huynh đến cùng.
Ngọc Nhi mặt ửng hồng e thẹn nói, lúc này nàng bản thân cũng không dám nhìn thăng vào mắt hắn, nhưng trong lòng bản thân thì rất vui sướng, nàng vui bởi vì lúc nào Cổ Viêm cũng lo nghĩ cho nàng đầu tiên, không vì có thêm nữ nhân mới mà trở lên lạnh nhạt với nàng chứng tỏ hắn rất quan tâm đến cảm giác của nàng, bảo nàng không vui sao được.
.