Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 121: 121: Phân Loại Linh Thuật




Có phải chàng sợ con nha đầu Ngọc Nhi đó không, nếu là vì chuyện này mà chàng khước từ tình cảm của ta.

Được thôi để chàng không phải phiền lòng ngay bây giờ ta sẽ đi giết ả ?
Bốp !
Thiên La Dạ Nguyệt, vừa đi thì ngay lập tức Cổ Viêm cho nàng một cái bạt tai thật mạnh thẳng vào mặt nàng.

Chàng !
Sao chàng dám đánh ta, ta làm gì sai sao ?
Thiên La Dạ Nguyệt lấy tay ôm mặt bị tát vẻ mặt choáng váng không hiểu chuyện gì xảy ra nhíu mày rưng rưng nước mắt nhìn hắn đáp.

Hở tý là đòi giết người, hành động của ngươi như thế giống như thay đổi bản tánh sao, ngươi thực chất vẫn chứng nào tật nấy không thay đổi chút nào.

Ngươi làm ta quá thất vọng.

Còn không mau cút đi cho khuất mắt ta.

Cổ Viêm tức giận quát.

Thiên La Dạ Nguyệt nghe những lời này của hắn, vẻ mặt uất ức căm giận không thèm nhìn mặt hắn thân thể biến thành một đạo quang sắc biến tức tốc biến mất khỏi Tỏa Linh Tháp.

Nữ nhân này vừa rời đi, Ngọc Nhi và Bạch Linh cùng lúc xuất hiện, hành động của hắn lúc nãy của hắn khiến hai nàng hết sức bất ngờ, trái ngược với tính cách của một kẻ thích lập hậu cung như hắn.

Thiên La Dạ Nguyệt lấy lại được bản chất thật của mình cũng là một mỹ nhân xinh đẹp không thua kém gì các nàng, tu vi còn là Đại Đế Thiên Chủ là một sự tồn tại đỉnh cao trên thiên giới, không biết bao nhiêu nam nhân thèm muốn có được chỉ cần có được mỹ nhân tài năng như vậy địa vị cũng như tu vi của họ sẽ tăng nhanh, cơ hộ tốt như vậy mà hắn lại khước từ thật không giống bản tánh của hắn chút nào.

Ngọc Nhi, Bạch Linh các ngươi đến rồi sao ?
Cổ Viêm nhìn hai nàng mở miệng hỏi.

Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao huynh lại đối xử với cô ta như vậy.

Cô ta là một Đại Đế Thiên Chủ cường giả đó.

Ngọc Nhi giọng diệu có chút nhấn mạnh đến thân phận nữ nhân này mở miệng nói.

Hừ, tại vì cô ta muốn giết ngươi, mục đích để thay thế vị trí thê tử của ngươi trong lòng ta, cho nên ta mới ra tay đánh ả, nữ nhân này vẫn chứng nào tật đấy không thay đổi chút nào giữ lại cũng chỉ thêm một mớ phiền phức mà thôi.

Cổ Viêm nét mặt khó chịu đáp lại.

Viêm ca !
Ngọc Nhi nghe những lời hắn nói, không khỏi xúc động không nghĩ đến nàng lại có địa vị quan trọng đến vậy, xem ra sau những chuyện xảy ra gần đây Cổ Viêm đã trưởng thành hơn trước, cũng đã bắt đầu nhận thức được thế nào là tình yêu.

Bạch Linh đứng bên cạnh mà trong lòng có chút ghen tỵ với cách đối xử của hắn với Ngọc Nhi, nhưng nàng là phận thiếp đương nhiên sẽ không có sự công bằng vơi thê tử như Ngọc Nhi, cũng không có gì là tủi thân dù sao Cổ Viêm trước giờ vẫn đối xử không tệ bạc với nàng, trái lại nàng rất vui vì trải qua một số chuyện hắn đã trưởng thành lên rất nhiều.

Được rồi, đừng có ôm chặt ta quá, ngươi làm ta khó thở đấy.

Cổ Viêm gượng cười đáp.


Muội xin lỗi, tại muội vui quá mà không nghĩ đến cơ thể huynh vẫn còn là phàm nhân.

Ngọc Nhi lén lau nước mắt nhìn hắn cười nói.

Phải rồi, bên ngoài tháp chính là mặt trăng, các ngươi nghĩ sao nếu chúng ta tối nay sẽ ngủ lại ngoài đó, được ngắm nhìn không gian vũ trụ được ngắm nhìn hành tinh phục long đại lục từ xa thì còn gì bằng.

Cổ Viêm ôm hai nàng vào trong lòng cười phấn khích nói.

Không được đâu, hiện giờ Tỏa Linh Tháp của Ngọc Nhi tỷ không còn ở mặt trăng mà đã quay trở lại Phục Long Đại Lục, huynh nói xem làm sao chúng ta có thể nằm ngủ ở bên ngoài mặt trăng được.

Bạch Linh mở miệng đáp.

Tại sao lại như vậy, ở mặt trăng đang vui sao lại quay về Phục Long Đại Lục sớm vậy ?
Quảng Cáo
Cổ Viêm giật mình khó tin nhíu mày tra hỏi.

Bởi vì lúc giao đấu với huynh, Thiên La Dạ Nguyệt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã sử dụng sức mạnh của Đại Đế Thiên Chủ làm rung chuyển thiên địa trời đất, hành động này của cô ta đã vô tình làm cho những siêu cấp cường giả trên thiên giới để ý tới, hiện giờ có lẽ bọn họ đang ráo riết xuống các hạ vị diện để truy tìm tung tích ả.

Để tránh làm liên lụy tới huynh và những người bạn xung quanh huynh, nên muội bất đắc dĩ phải chuyển nó quay trở lại đại lục cũng để tránh sự truy tìm của họ.

Ngọc Nhi thở dài nói.

Người của thiên giới sao, chúng xuống đây thì mặc kệ chúng, tại sao phải sợ chúng, chúng ta có đắc tội với chúng ở chỗ nào đâu mà phải sợ chúng truy tìm.

Cổ Viêm nhíu mày đáp.

Chẳng phải muội nói rồi sao, muội không muốn liên lụy tới những người bạn của huynh ở đại lục, huynh có thể không sợ nhưng còn những người bạn của huynh thì sao, huynh thật muốn họ vì huynh cuốn vào những chuyện của huynh sao.

Một khi đắc tội với những cường giả trên thiên giới, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người vô tội sẽ phải chết.

Ngọc Nhi nghiêm túc giải thích.

Cùng là con người với nhau cũng không có thù oán gì với nhau, tại sao hở tý lại đòi chém giết nhau, không thể nói chuyện bình thường với nhau được sao, ta thật không hiểu.

Cổ Viêm nhíu mày bất mãn nói.

Đây là sự chênh lệch giữa địa vị với nhau, một bên là những cường giả có sức mạnh phi thường nhấc tay cũng có thể hủy diệt sơn hà, hét một tiếng rung chuyển trời đất sinh mệnh dài vô tận một bên chỉ là những con người bình thường yếu đuối, huynh nghĩ khoảng cách lớn đến vậy họ có thể nói chuyện với nhau được sao ?
Bạch Linh chen lời vào nói.

Vậy là vẫn phải dùng nắm đấm để nói chuyện, con người vẫn chỉ là con người, ha ha.

Cổ Viêm lắc đầu cười than một tiếng đáp.

Viêm ca !
Ngọc Nhi nét mặt lo lắng nhìn hắn.

Không sao, ta không sao, tạm bỏ qua mấy chuyện của đám con người đó đi, trời cũng gần sáng rồi mau đi ngủ thôi.


Cổ Viêm ngáp một hơi dài tùy tiện nói.

Muốn đi ngủ cũng phải tắm trước đã, tắm xong sẽ dễ ngủ hơn.

Ngọc Nhi mở miệng cười nói.

Vậy cũng được, các ngươi mau đi tắm trước đi, ta đứng ở ngoài đợi.

Cổ Viêm đáp lại.

Không được, không được tắm một mình chán lắm, muội muốn được tắm chung với huynh ?
Ngọc Nhi nắm tay hắn khuôn mặt đáng yêu nũng nịu nói.

Có được không vậy, nam nữ thụ thụ bất thân đấy, không tốt đâu.

Cổ Viêm ý định từ chối đáp lại.

Đó là chuyện giữa nam nhân và nữ nhân xa lạ, còn muội và huynh thì khác muội sắp là thê tử của huynh, hơn nữa chúng ta cũng đã từng phát sinh chuyện đó, cơ thể muội huynh nhìn thấy hết rồi con ngại ngùng gì nữa.

Ngọc Nhi hai má ửng hồng xấu hổ tủm tỉm cười nói.

Nói cũng đúng, vậy đi hôm nay ta sẽ tắm chung với ngươi, phòng tắm ở đâu ngươi mau dẫn đường đi.

Cổ Viêm nắm tay nàng gật đầu cười đáp.

Khoan đã !
Quảng Cáo
Khi hai người vui vẻ nắm tay nhau đi tắm, thì lúc này Bạch Linh lên tiếng ngăn cản.

Có chuyện gì vậy Bạch Linh.

Cổ Viêm quay đầu lại nhìn nàng hỏi.

Hai người cứ bỏ đi như vậy, còn ta thì sao ?
Bạch Linh nét mặt có chút buồn đáp lại.

Ngươi tất nhiên là ngươi đi tắm sau, chúng ta tắm trước sau đó đến lượt ngươi, nếu ngươi không thích, chúng ta có thể nhường ngươi tắm trước.

Không phải vậy, tắm một mình chán lắm, ta … ta cũng muốn được ….

tắm chung.

Bạch Linh xấu hổ đáp lại.


Muốn tắm chung sao, cũng phải là ý tưởng tồi đỡ phải tốn thời gian, nhưng mà Ngọc Nhi ….

Cổ Viêm nhìn về hướng nàng, giọng úp úp mở mở.

Không sao cả, đằng nào đêm nay cô ta cũng là nữ nhân của huynh, cũng không có gì phải ngại.

Ngọc Nhi híp mắt cười đáp lại.

……
Tầng hai của Tỏa Linh Tháp.

Khác với tầng một là đấu trường để tập luyện tầng hai là một không gian màu đen khiến Cổ Viêm tưởng rằng là không gian vũ trụ.

Trong tầng hai, có rất nhiều quang cầu thần bí với đủ loại ánh sáng khác nhau đang lơ lửng giữa không trung.

Vì có tính tò mò, Cổ Viêm nhảy lên định bắt lấy một cuốn xem thử, nào ngờ vừa chạm vào quang cầu này vội bay đi chỗ khác như có linh tính nó không muốn cho hắn động vào.

Viêm ca đừng nghịch nữa mau lên tầng trên đi ?
Ngọc Nhi từ xa hét lớn gọi hắn.

Cái thứ này là gì vậy, sao mà hỗn láo thế không biết, cho chạm vào thử cũng không được.

Đã không cho ta động, ta càng phải động cho bằng được.

Quang cầu kia có màu lục sắc càng né tránh Cổ Viêm càng muốn đuổi bắt cho bằng được, chỉ một cái chớp mắt hắn đã bắt được nó không những vậy còn một lúc tóm gọn được vô số quang cầu khác.

Không đi tắm còn chạy ra đây nghịch gì vậy ?
Bạch Linh bay đến nhíu mày trách mắng.

Xem này thứ này rất thú vị lần đầu ta thấy đấy ?
Cổ Viêm đưa cho nàng một quang cầu mở miệng cười nói.

Lắc lắc quang cầu bên trong hình như có thứ gì đó bên trong nhìn kỹ thì ra đây là một quyển trục.

Nơi đây là khu vực chứa toàn bộ võ học của sư phụ lúc còn ở thiên giới bên trong những quang cầu này đều là linh thuật công pháp.

Ngọc Nhi tiến gần lên tiếng giải thích.

Linh thật ?
Nói là gì vậy.

Cổ Viêm hiếu kỳ hỏi.

Quảng Cáo
Linh thuật là cách gọi khác võ kỹ, công pháp tu luyện đối với người ở Phục Long Đại Lục, có loại dùng để tấn tông, có loại phòng ngự, có loại dùng để tăng cường nhục thân, tu luyện linh hồn….

mà tất cả đều được sư phụ ta cất ở đây.

Ở thiên giới linh thuật được chia thành mười cấp từ thấp tới cao : linh thuật, huyền linh thuật, địa linh thuật, tiểu thiên linh thuật, đại thiên linh thuật, chuẩn thiên linh thuật, tiểu thiên thánh linh thuật, đại thiên thánh linh thuật, chuẩn thánh linh thuật, thái cổ thánh linh thuật, mỗi loại được chia thành ba cấp nhỏ hạ trung thượng phẩm.

Ngọc Nhi giải thích tiếp.

Lợi hại thật, vậy không biết có loại linh thuật nào phù hợp với ta không ?
Cổ Viêm trực tiếp hỏi thẳng.


Có nó sẽ tự động tìm đến huynh, còn không chắc là ở đây không có món nào hợp với huynh rồi.

Ngọc Nhi gãi đầu híp mắt cười gượng gạo.

Ta thì sao, ta có chỗ nào không thích hợp để luyện võ, to cao tướng mạo vạn mỹ nhân mê, thiên phú xuất trúng chỗ nào ta cũng xuất sắc, sao không cái nào đến ta vậy.

Cổ Viêm vỗ ngực tự tin về bản thân mình lên tiếng nói.

Thứ nhất nhất định huynh phải là người thuộc thiên giới được thiên giới chấp thuận mới có thể tu luyện công pháp trên thiên giới.

Thứ hai con người trên thiên giới chủ yếu tu luyện linh lực, còn huynh lại tu huyền lực khác hẳn họ nên không thể sử dụng được linh thuật.

Thứ tư linh thuật trong khu vực quanh đây đều dựa vào đặc tính của mỗi người để lựa chọn chủ nhân đời sau thích hợp cho mình, chẳng hạn như thể chất, thiên phú, tu vi và quan trọng hơn cần phải có một chữ " duyên " mới có thể học được, nếu không có duyên có miễn cưỡng cũng không thể học được.

Ngọc Nhi giải thích tiếp.

Vậy là ngay cả ngươi cũng không có duyên với mấy cái thứ võ học này rồi, nếu không có duyên học được làm sao ngươi có thể tu luyện đến trình độ cao đến như vậy được.

Cổ Viêm tò mò hỏi.

Không học được muội tự sáng tạo ra không được sao, võ hồn của muội trước đây ở Phục Long đại lục là hỏa phượng hoàng sau khi lên thiên giới võ hồn này sẽ biến đổi thành linh thuật tất cả hồn kỹ sẽ biến mất mà được dung hợp lại một chiêu duy nhất có sức mạnh ngang ngửa với cấp bậc thiên linh thuật và nó sẽ còn tiến hóa lên phẩm chất cao hơn.

Ngọc Nhi cười nói.

Tự sáng tạo ra võ học riêng cho mình, tên của loại võ học đó là gì, ngươi có từng sử dụng lúc giao đấu với Bạch Linh không ?
Cổ Viêm nét mặt trầm trồ ngưỡng mộ hỏi tiếp.

Có chứ, nó chính là Cửu Thải Tường Vân Dực đó tất cả mọi loại võ học của muội đều xuất phát từ nó.

Ngọc Nhi cười đáp.

Cửu Thải Tường Vân Dực không phải sư phụ ngươi tặng cho ngươi sao, làm sao bây giờ lại trở thành linh thuật của ngươi.

Cổ Viêm nghe không hiểu hỏi tiếp.

Thực ra tên thật của Cửu Thải Tường Vân Dực là Thiên Vân Phi Dực ban đầu nó chỉ là một đôi cánh màu trắng dùng để phi hành với tốc độ cực nhanh không có gì đặc biệt.

Nhưng sau khi dung nhập với hỏa phượng hoàng của muội làm một nó đã biến đổi thành đôi cánh hỏa diễm vừa có thể công kích vừa có thể phòng ngự, vì thế ta mới có thể biết được công dụng thứ hai của nó, nó có thể hấp thu được các loại thú hỏa khác nhau để tiến hóa bằng cách kết hợp với các loại thú hỏa khác nhau muội có thể tạo ra vô số loại linh thuật cao cấp, chuyện này đến sư phụ muội cũng không thể ngờ được.

Cho đến một ngày sư phụ muội phi thăng lên thần giới, không lâu sau đó thì bí mật cuối cùng Thiên Vân Phi Dực cũng được muội phát hiện ra, thực ra nó là một bộ cánh xuất phát từ thần giới do một cường giả ở thần giới dùng để giam giữ linh hồn của đám thượng cổ hung thú để lại, bí mật này cũng chỉ một mình ta biết bây giờ cũng chỉ có huynh và Bạch Linh biết đến nói.

Ngọc Nhi cười nói.

Để ta đoán xem, nếu ta không đoán sai sở dĩ tu vi ngươi tăng nhanh đến vậy đều nhờ có sự giúp đỡ từ phía sau của đám thượng cổ hung thú đó đúng không, nếu không thì trong thời gian ngắn ngươi làm sao có thể đạt đến trình độ cao đến vậy được.

Cổ Viêm mở miệng phán.

Cũng không sai, vì chúng thấy muội có duyên với mình nên đã giúp muội đạt đến trình độ cao hơn những người khác tu luyện rất nhanh, nhưng điều kiện chính là giúp chúng tu phục nhục thân.

Nhưng huynh đừng hiểu lầm ta phụ thuộc vào chúng quá nhiều, sở dĩ tu vi muội tăng nhanh một phần là thiên phú, một phần nhờ vào cơ duyên chúng đem lại nhưng quan trọng nhất có lẽ do muội không có linh hồn nên không chịu ảnh hưởng bởi điều kiện linh hồn lực để tăng lên một đại cảnh giới.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.