Vân Mộng thành.
Lúc này đám người Cổ Viêm đang đi dạo trên con đường tấp nập người đi lại, thời gian đại hội sắp diễn ra không khí càng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Mộng Mộng, muội xem châm ngọc này rất đẹp, rất hợp với muội đấy.
Cổ Viêm kéo nàng đến gần sạp hàng trang sức trước mặt chỉ tay vào châm ngọc tinh xảo kia cười nói.
Vô Tâm ca, huynh vừa mới thành thân tặng đồ cho con gái không được đâu, rất dễ bị mọi người hiểu lầm đấy.
Mộng Mộng nhỏ giọng nhắc nhở.
Ta mặc kệ bọn chúng nghĩ gì, ta chỉ muốn trông thấy muội vui vẻ như vậy ta cũng sẽ vui vẻ.
Cổ Viêm rõng rạc nói to.
Ta thấy Mộng Mộng nói đúng, nếu ngươi muốn tốt cho cô ấy nên tránh xa cô ấy ra ,đừng tỏ ra quan tâm quá mức như vậy nữa chỉ khiến cô ấy càng thêm không vui.
Lạc Yên lên tiếng nhắc nhở.
Vô Tâm huynh đệ nghe nói phía trung tâm thành, Thiên Mộng Lâu đang bố trí đại hội đấu giá dành cho tứ đại tông môn, chúng ta hay là đến đó xem trước.
Ngô Mãnh khoác tay vào vai hắn cười nói.
Vậy cũng được, chúng ta lên phía trước xem mọi người cứ tự nhiên vui chơi đi.
Cổ Viêm dứt lời cùng ba người Liệt Phong, Ngô Mãnh, Tiêu Hoàng, hai huynh muội A Ly đi lên phía trước.
Lúc Cổ Viêm rời đi, Vương Hạo để ý thấy Mộng Mộng rất thích chiếc châm cài đầu đấy không rời nửa bước, liền tiện tay lượm nó lên tặng cho nàng.
"Tặng cho muội đấy ".
Mộng Mộng trông thấy vậy trong lòng rất vui, đỏ mặt gật đầu nhận lấy sau đó chạy theo đám người Cổ Viêm, có lẽ vì quá ngượng ngùng không biết phải đối mặt với hắn ra sao , bỏ đi chính là lựa chọn tốt nhất.
Hừ, tình tứ quá nhỉ ta thấy ngươi sắp trở thành đệ đệ của tên Vô Tâm đến nơi rồi, có hắn hậu thuẫn thì còn gì bằng !
Lạc Yên khoanh tay trước ngực bĩu môi nói.
Ngươi hiểu lầm rồi, ta thấy muội ấy thích nó đến vậy nên tiện tay tặng cho muội ấy thôi.
Vương Hạo cười gượng nói.
Theo ta thấy hai người các ngươi một đôi đúng hơn nếu không thì Lạc Yên cũng không ghen.
Hồng Linh bên cạnh tủm tỉm cười chỉ tay vào hai người nói.
"Làm gì có chuyện đó sao ta có thể thích hắn được !"
"Làm gì có ta sao có thể thích nữ nhân như cô ta được !" — QUẢNG CÁO —
Cả hai đồng thanh đáp lại.
Hai người này rõ ràng thích nhau mà không chịu thừa nhận chắc hẳn mới bắt đầu có tình cảm với nhau chuyện này cũng không có gì là lạ nhưng để Mộng Mộng xen vào lỡ như vì chuyện này mà nàng ta bị tổn thương tình cảm với tính cách nóng nảy của Vô Tâm hắn sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai làm tổn thương muội muội hắn cho nên Quách Thanh Liễu không có ý tán thành hai người này đến với nhau họ càng thích nhau chỉ càng làm bản thân đau khổ hơn.
….
Tại trung tâm thành sàn đấu giá trải thảm đỏ rất đẹp nhưng vẫn còn nhiều thứ phải chuẩn bị, bên dưới vô số võ giả đã tập trung tại đây quan sát họ đã đến rất sớm để quan sát thần vật xuất hiện ngàn năm mới có một lần tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
An Nhã này chỉ là một viên đan dược thôi mà có cần chuẩn bị cầu kỳ đến vậy không ?
Lục phẩm đan dược hòa mỹ, chín đạo kim văn cũng chỉ có luyện dược sư võ thần cảnh mới có thể tạo ra ngươi nói xem không cầu kỳ sao được.
Tiêu Hoàng mở miệng phán.
Ta vẫn luôn thắc mắc Bắc Minh Thần Tông chúng ta đâu có ai có năng lực tạo ra đan dược cấp bậc lợi hại, sao Đan Thánh Phong của ngươi lại tạo ra được.
Liệt Phong hiếu kỳ hỏi.
Trong tông môn còn rất nhiều bí mật chúng ta không biết được, một tên đệ tử thấp cổ bé họng như ngươi thì biết được gì !
A Ly giọng chế giễu nói.
Ngươi !
Liệt Phong đỏ mắt tức giận ngay sau đó thu liễm lại ngay ở đây đông người nếu gây chuyện sẽ chỉ khiến bản thân chịu thiệt.
Tướng công !
Từ phía xa có âm thanh trong trẻo truyền lại, tiến tới gần chính là vị thê tử của hắn vẫy tay cười nói.
Là muội sau không ở nhà nấu cơm giặt quần áo chạy ra đây làm gì.
Cổ Viêm quay đầu lại hỏi.
Huynh đến được không lẽ chúng ta không thể.
Ngọc Nhi nhíu mày cười đáp đại.
Nghe đến hai chữ " Tướng Công " từ cái miệng xinh xắn kia khiến mọi người càng thêm tò mò hơn về thiếu niên áo đen trước mặt sao lại có diễm phúc lớn đến vậy khiến nhiều người ghen tỵ.
Không cần phải dùng ánh mắt đó để nhìn ta đâu, ta chính là Vô Tâm của Bắc Minh Thần Tông các ngươi mới đến có thể không biết vị thê tử này ta mới thành thân hôm qua, có phải các ngươi nuối tiếc lắm đúng không, nhưng biết làm sao đây đám phế vật các ngươi không có phúc hưởng như ta đâu, ha ha
Cổ Viêm tay ôm lấy eo thon của Ngọc Nhi cười sảng khoái lớn tiếng nói.
Hành động hống hách của hắn khiến những người ở đấy vô cùng khó chịu, dám mắng chửi toàn bộ bọn họ là phế vật cho dù là thiên kiêu cũng không dám làm vậy, thật muốn dạy dỗ cho hắn một trận.
— QUẢNG CÁO —
Ở ngay đó không xa có hai nữ nhân đang nhìn Vô Tâm kia một chút thuận mắt cũng không có.
Dư Ninh tỷ, tên tiểu tử này ăn nói thật không coi ai ra gì.
Một thiếu nữ áo xanh cau mày nghiến rắng nhìn hắn rồi quay sang nhìn thiếu nữ áo vàng nói.
Cứ mặc kệ hắn ta đi, hắn tự tin như vậy chắc không chỉ mạnh miệng thôi đâu việc quan trọng là phiên đấu giá trước mắt mới là thứ hướng tới.
Ta nghe nói lần này được tứ đại tông môn quyết định bằng cách thi luyện đan thay vì đấu giá như trước, Thiên Mộng Lâu cũng đã được nhận không ít lợi ích từ tông môn nên sẽ không nhúng tay vào nữa tất cả đều quyết định vào việc luyện đan để dành lấy phần thưởng.
Thiếu nữ áo xanh nói tiếp.
Không biết tên Vương Hạo đó lại chạy đi đâu, lần này tông môn phái hắn đi tham gia đại hội luyện đan vậy mà …
Dư Ninh thiếu nữ thở dài thầm nói.
Tỷ tỷ nhìn xem phía Tiêu Hoàng thái tử cũng đi theo đám người của Bắc Minh Thần Tông, Vương Hạo và Lạc Yên cũng đi cùng bọn họ có khi nào …
Thiếu nữ áo xanh ngạc nhiên nói.
Huyền Nhạn tông môn dặn dò không được manh động, cứ lặng lẽ quan sát là được.
….
Phía trên bục đài, An Nhã cùng đám thuộc hạ của mình đang nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng trang trí.
An Nhã tiểu thư ngươi dạo này cũng khá bận rộn, ha ha.
Cổ Viêm bước lên bục đài cao giọng cười nói.
Đâu ai sung sướng như ngài, tối ngày được ôm mỹ nhân trong lòng.
An Nhã tủm tỉm cười trêu đùa nói.
Ngươi thật sự muốn đem nó ra đấu giá sao ? , ta biết ngươi đối xử với chúng ta rất tốt để tránh đắc tội với tông môn, nhưng chuyện này quá hệ trọng tông môn ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Cổ Viêm nhỏ giọng nhắc nhở.
Chuyện này ngươi không phải lo lợi ích từ phía tông môn chúng ta đã nhận đủ có tiêu hoang phí trong vòng 100 năm cũng không hết, theo quyết định của ba tông môn còn lại Thanh Long Đan sẽ đem ra làm phần thưởng của cuộc thi luyện đan, phía tông môn ngươi cho dù không muốn cũng phải chấp nhận, sau hai ngày cuộc thi sẽ diễn ra tại đây.
An Nhã mở miệng nói.
Luyện đan !
Còn có chuyện này sao ?, Tửu Lão và Đằng Vân Phi lão sao không nhắc tới với ta.
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Tiểu tử thối, nói với ngươi thì có tác dụng gì, ngươi cũng đâu biết luyện đan.
— QUẢNG CÁO —
Từ phía xa âm thanh già nua cất lên, quay đầu nhìn lại chính là Đằng Vân Phi lên tiếng nói.
Hai lão già các ông mới vừa đi đâu vậy sao giờ mới chịu xuất hiện.
Cổ Viêm tò mò hỏi.
Đi dạo cho vui thôi, không lẽ cứ kè kè bên đám người trẻ tuổi các ngươi, cũng chẳng mấy khi được ra ngoài tông môn.
Tửu lão cao giọng nói.
Ta nghe nói tông môn dự định dựa vào cuộc thi luyện đan để dành phần thưởng Thanh Long Đan chuyện này có thật không ?
Cổ Viêm nghi ngờ hỏi lại.
Đích thực có chuyện này mà ta nghe nói Bạch Mi Lão Nhân cùng những vị phong chủ khác sẽ dẫn những đệ tử đắc ý nhất đến đây tìm ngươi trước, chuyện về Thanh Long Đan ngươi nên tìm cách giải thích cho bọn họ đi không sau này ở tông môn cũng không được yên đâu.
Đằng Vân Phi lên tiếng nhắc nhở nói.
Bọn người đó thì có thể làm gì ta, đan dược cũng là do lão già Bạch Mi đó tặng cho ta ra ngoài lịch luyện, bây giờ quay ngược trách ta nào có cái lý đó.
Cổ Viêm lớn tiếng đáp lại.
Nói cũng phải, ngươi mới bước vào Thánh Đan Phong làm gì biết luyện đan sự xuất hiện của Thanh Long Đan, chỉ có Bạch Mi Lão Nhân có phương pháp chế tạo nếu còn người khác có lẽ là cháu gái lão Tiêu Thanh Hà nhưng ta không nghĩ hai người họ có năng lực đó, vậy Thanh Long Đan này rốt cuộc từ đâu trong lịch sử tông môn cũng không có ai có được thực lực đó.
Dù sao vì có sự cố lần này ta mới được chứng kiến đám thiên tài từ tứ đại tông môn không biết ai sẽ là quán quân đây.
Cái này ngươi còn phải hỏi sao, theo ta thấy người có thể dành quán quân lần này chỉ có thể thánh tử của Đan Thánh Phong yêu nữ Tiêu Thanh Hà đó ra còn ai vào đây.
Tửu Lão nở một nụ cười đắc ý nói.
Lão già, có phải lão đang nằm mơ giữa ban ngày không, ở đây đâu phải Đan Thánh Phong kỳ nhân dị sĩ không phải không có, phải biết núi cao còn có núi cao hơn, Tiêu Thành Hà đó có lợi hại cũng chỉ trong tông môn mà thôi.
Vô Tâm, ngươi nghĩ lão Tửu là người hồ đồ thật sao, tuy lão ta hay say xỉn nhưng lời lão ta nói đều có căn cứ cả đấy.
Đằng lão, lão nói rõ ràng xem, rốt cuộc Tiêu Thanh Hà này rốt cuộc thiên phú lợi hại đến đâu mà khiến hai người các ngươi tung hứng tán thưởng đến vậy.
Nghe hai lão già này nói Cổ Viêm có chút tò mò mở miệng hỏi.
Chuyện này đợi đến lúc đan hội diễn ra ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, ngươi chỉ cần biết một điều Bạch Mi Lão Nhân có duy nhất một đứa cháu gái duy nhất, lão ta yêu thương nó còn hơn con đẻ của lão, đương nhiên để bồi dưỡng ra một thiên tài như nha đầu đó lão ta bỏ ra không ít tài nguyên, thậm chí cả vật quý giá đó cũng đem cho nó thì thử hỏi cuộc thi luyện đan này sao nha đầu đó không dành phần thắng cho được.
Tửu Lão bật cười giải thích.
Mấy lão già các ngươi, sao cứ thích úp úp mở mở vậy không biết, được thôi để ta xem thử Tiêu Thanh Hà này lợi hại đến đâu mà đòi nắm chắc phần thắng.
.