155: Lôi Văn Đan Tiếp
Khoảng thời gian sau đó tiếp tục có hai người nữa không chịu nổi mà bỏ cuộc đó chính là Chu Tích và Dương Chính của Bắc Minh Thần Tông nguyên nhân chính là do Lục Thiếu Cung gần đó bạo phát dị hỏa quá mức cường đại thú hỏa của họ quá yếu không thể so bì được lập tức bị dị hỏa cường hãn kia chèn ép tới mức nổ tung đan dược cũng vì thế mà bị tiêu hủy.
Phía trên đài cao, Lưu Thiên ánh mắt căm thù nhìn về phía Diệp Luyện, nhìn thấy bộ mặt tự cao của lão già này không thể nhịn được rất muốn đánh cho lão ta một trận rõ ràng đệ tử của lão cậy mạnh ép bức hai đệ tử của tông môn mình phải bỏ cuộc nhưng nói đi phải nói lại hai đệ tử này của Bạch Mi Lão Nhân quá kém bị làm đá lót đường cho kẻ khác chỉ là chuyện sớm muộn , nhưng vẫn còn Tiêu Thanh Hà và Lăng Tiếu Thiên, tạm thời không tính toán với lão già kia, thu lại lửa giận tiếp tục quan sát.
Cuối cùng thời gian chờ đợi đã kết thúc, hiện giờ đã đã có những luyện dược sư cho ra sản phẩm của mình nhưng đáng tiếc chỉ toàn là hạ phẩm đan dược cấp ba không mấy đặc sắc, hầu hết mọi người đặt tầm mắt chú ý đến Tiêu Thanh Hà, Lăng Nhất Tiêu, Lạc Yên, Tuyết Kiếm những người này đều đã đạt đến trình độ đan dược thượng phẩm không biết sẽ phân cao thấp thế nào đây.
Chỉ còn mình Vương Hạo tiếp tục kiên trì luyện đan vì Lôi Văn Đan thuộc dạng cực phẩm trong số tam phẩm đan dược cùng cấp nên rất khó khăn cần sử tỉ mỉ và kiên nhẫn hơn những người khác.
Sau khoảng thời gian dài ngồi trên thạch đài, hai tròng mắt mở ra Vương Hạo nhìn vào bên trong đan lô, sắc mặt trở nên ngưng trọng tại nơi ngọn lửa bốc lên bên trong có một cục đất tròn vo màu đen trông như cục than không có gì đặc biệt nhưng loại tràn ngập loại dược lực tinh thuần khiến người ta không khỏi cảm thấy rung động.
Roẹt, roẹt !
Tại nơi Vương Hạo đang đứng hào quang màu xanh chói lóa lộ ra từ cục đất màu đen khiến toàn bộ ánh nhìn tập trung nơi hắn đứng, đám người Lục Thiếu Cung sắc mặt trở nên nghiêm trọng cảm giác như loại đan dược này còn lợi hại hơn của bản thân rất nhiều.
Phía bên đài cao, Tiêu Ngọc Hư vuốt râu cười tán thưởng nói.
"Ha ha , quả nhiên chính là nó, tiểu tử này cũng có phần giống Vân Dương tiền bối năm đó, không tệ không tệ.
"
Vương Hạo dáng người cao gầy đứng dậy, trên bầu trời tại nơi hắn đứng mây đen kéo đến che phủ một mảng trởi lôi đình nổ vang giáng thẳng về phía đan dược của hắn, tiếp tục dùng thú hỏa nung chảy tiếp cùng với lôi đình phá vỡ lớp vỏ màu xanh nước biển bên ngoài, bên trong là một viên đan dược khác màu kim sắc rực rỡ, hương thơm tinh thuần ngào ngạt có thể ngửi thấy bằng mũi.
Tiêu Thanh Hà ánh mắt có chút phức tạp nhìn dáng người cao gầy kia rõ ràng thiên phú luyện đan không tầm thường, không có dị hỏa mà luyện được loại đan dược cao cấp đó thật không tầm thường, so với nàng không hề thua kém bao năm qua kiêu ngạo trong tông môn không ngờ hôm nay gặp được đối thủ cao siêu, nhân vật lợi hại tới bước này tương lai khó đoán, nên nàng rất xem trọng.
"Là Lôi Văn Đan , tiểu tử này luyện ra Lôi Văn Đan ".
Mộc Huyền cung chủ mở to mắt kinh ngạc lên tiếng nói.
Chỉ là một viên tam phẩm thôi có gì mà kinh ngạc, không lẽ nó có thể mạnh hơn Thanh Long Đan sao ?
Động tĩnh quá lớn làm Cổ Viêm đang ngủ chợt tỉnh giấc, lại nghe Mộc Huyền kia nói to như vậy tò mò lớn tiếng hỏi.
Tuy không bằng nhưng Lôi Văn Đan là đan dược mà Vân Dương tiền bối từng luyện qua, ta nghe nói trước đây khi tham gia một cuộc thi luyện đan cũng chính nhờ luyện ra nó mà dành chiến thắng năm đó.
Mộc Huyền trầm giọng đáp lại.
Còn tưởng tiểu tử này lợi hại tới mức nào, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi, chắc dồn hết tinh lực mới dặn ra được viên tam phẩm, cho ngươi trăm năm tu luyện cũng không thể theo kịp với Thanh Long Đan hoàn mỹ của ta, ha ha.
Cổ Viêm nhếch mép cười khinh thường nói.
Về điểm này Ngọc Nhi và Bạch Linh không thể không thừa nhận , Cổ Viêm là trường hợp đặc biệt, hắn không phải con người đương nhiên không thể dùng thước đo của con người để so sánh được, người ta ngày đêm học tập nỗ lực rèn luyện mới được thành quả như vậy, còn hắn thì khác chỉ cần cho hắn đan được dù là phẩm chất nào cũng có thể biến thành hoàn mỹ, nếu để người khác biết được không phát điên vì ghen tỵ mới lạ.
Ngươi ….
làm sao ngươi có thể !
Lục Thiếu Cung há hốc mồm nhìn vào Lôi Văn Đan hoàn mỹ trên bầu trời nhất thời bản thân cảm thấy choáng váng, trước đây hắn cũng từng có ý định luyện loại đan dược này nhưng tư liệu không đủ không thể luyện thành, theo dự đoán của hắn tiểu tử này nhiều nhất chỉ ra được tam phẩm hạ phẩm tầm thường vậy mà giờ đây lại ra được hoàn mỹ, thành tích này cho dù là hắn hay Lăng Tiếu Thiên và Tiêu Thanh Hà cũng không bì được.
"Tên tiểu tử này, rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật.
"
Phía xa xa Tiêu Thanh Hà và Lăng Nhất Tiêu nhất thời ngẩn ra, hai con mắt toát ra chút rung động, rõ ràng thành tích của Vương Hạo đã vượt qua dự liệu của họ.
"Phần thi thứ nhất kết thúc, theo thứ tự người dẫn đầu là Vương Hạo với Lôi Văn Đan hoàn mỹ, sau đó là Lục Thiếu Cung với Hải Tâm Đan … "
Tiêu Ngọc Hư sau khi hội đồng cùng ba vị luyện dược sư còn lại, rõng rạc lớn tiếng nói.
Đối với sự phán quyết này chúng nhân phía dưới hoàn toàn đồng ý Vương Hạo quả thực quá xuất sắc với màn trình diễn luyện đan khó ai có thể bì được, tuy nhiên điều này cũng khiến cho những vị luyện dược sư khác có cái nhìn thận trọng hơn không dám khinh địch đặc biệt là Lục Thiếu Cung trong mắt hắn Vương Hạo là đối thủ đáng để tung hết sức.
Phần thi thứ hai thử thách linh hồn trong một nén nhang nếu ai chịu đựng đến giây phút cuối cùng sẽ là người chiến thắng trong trường hợp Vương Hạo tiếp tục thắng thì không cần phải thi tiếp.
Tiêu Ngọc Hư lên tiếng nói tiếp.
Về mặt linh hồn ưu thế chính là Lục Thiếu Cung và Lăng Nhất Tiêu hai người này duy nhất đạt đến võ hoàng cảnh trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ tự tin, cho rằng bản thân mình nắm chắc phần thắng.
"Vương Hạo tiểu tử kia chỉ mới là võ vương tam trọng, luyện đan dược cao cấp kia cho dù linh hồn có mạnh nhưng tiêu hao quá độ làm sao có phần thắng.
"
Lăng Nhất Tiêu nhếch mép cười.
Cổ Viêm ở trên cao lộ ra vẻ mặt âm hiểm nhìn Vương Hạo, ban đầu chỉ muốn Mộng Mộng thắng nhưng hiện giờ muội ấy đã thua chỉ còn Lăng Nhất Tiêu dù gì cũng là người cùng tông môn không ủng hộ hắn thì ủng hộ ai, quan trọng hơn tiểu tử này trước mặt hắn lại nói giúp cho Vân Dương càng làm hắn khó chịu căm ghét hơn.
Lời này nói ra, Lạc Yên là người đầu tiên phản đối.
" Tiền bối Vương Hạo vừa trải qua quá trình luyện đan phức tạp cần được nghỉ ngơi, nếu bây giờ tiếp tục thử thách chỉ e rằng không phát huy hết tiềm năng.
"
Bốn vị luyện dược sư nghe vậy có phần hợp lý, đích thực Vương Hạo cần được nghỉ ngơi nếu tiếp tục chỉ sợ những người khác cho rẳng thiên vị với đệ nhất đệ tử kia.
Phía trên cao Cổ Viêm nghe vậy tỏ ra không đồng tình lên tiếng nói.
Đã là thử thách cho dù khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng hết sức vượt qua, nếu trong tình cảnh bất lợi mà tiểu tử này có thể dành chiến thắng như vậy mới được coi là thiên tài thật sự, tiểu tử này có thể luyện ra loại đan dược cao cấp như vậy e rằng linh hồn của hắn sớm đã đạt đến hải hồn cảnh đỉnh phong có khi sắp bước vào du hồn cảnh đợi khi hắn khôi phục lại thì ai có thể làm đối thủ của hắn, các người làm như vậy chẳng phải quá mất công bằng với những người khác sao, không thì đã quá thiên vị với tiểu tử đó sao, vậy cuộc thi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Tiêu Ngọc Hư nghe vậy trong mắt hiện lên phẫn nộ, không nghĩ tới tên tiểu tử này mắt tinh đến vậy, lướt qua đã biết thực lực của Vương Hạo rõ ràng ganh tị không bằng người ta nên cố tình tìm cách chọc phá, nhưng Vương Hạo kia là đệ tử đắc ý nhất của lão sao có thể đệ tử mình chịu thiệt được.
Trái với ý nghĩ của Tiêu Ngọc Hư, đám luyện dược sư lại đồng tình với ý kiến của Cổ Viêm nếu như lời hắn nói là đúng như vậy ở đây không khác gì có ba võ hoàng cảnh đâu, hai người kia tuy rằng cũng là võ hoàng nhưng linh hồn tu luyện chưa chắc bằng Vương Hạo được, vì thể với tâm lý ganh ghét đố kị cho dù họ có thua cũng phải kéo đám thiên tài này xuống vực như vậy mới hả dạ.
Lạc Yên lúc này sắc mặt trở nên phức tạp, Vương Hạo trước đây đắc tội với Vô Tâm kia đương nhiên hắn sẽ tìm mọi cách để cản trở tiểu tử này dành chiến thắng.
" Tên gia hỏa này quả thực thù giai, phải làm sao mới được đây nếu mọi người nghe theo lời hắn Vương Hạo chắc chắn sẽ thua.
" Lạc Yên căn môi phẫn nộ thầm mắng.
Mộng Mộng phía dưới nghe được lời này tử Cổ Viêm, đùng dùng nổi giận trừng mắt quát.
"Vô Tâm xấu xa, huynh muốn Vương Hạo ca kiệt sức mà chết sao, nếu huynh ấy mà chết ta cũng sẽ chết cho huynh xem.
"
Cổ Viêm nghe nữ nhân này mắng nét mặt trở lên buồn như sắp khóc vội vã cất giọng giải thích.
Mộng Mộng tên tiểu tử kia cho muội uống thuốc mê gì mà nhất định bảo vệ hắn mà đối địch với ta, hắn ta liệu có đối xử tốt với muội như ta không, không lẽ muội định vì hắn mà đối nghịch với ta sao ?
Huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn có một sự công bằng, trong phần thi luyện đan Vương Hạo ca cố gắng hết sức tiêu hao linh hồn quá độ, những người kia chắc chắn vẫn còn đang giữ sức, nếu tiếp tục thi tiếp sợ rằng người chịu thiệt là huynh ấy.
Lạc Yên nghe vậy trong lòng thầm mừng, Mộng Mộng dù sao là người mà Vô Tâm yêu quý nhất, có nàng nói giúp tên gia hỏa kia có thể làm được gì, lần này nếu như mọi chuyện thuận lợi công lao lớn nhất chính là của nàng.
156: GIẾT HAY KHÔNG GIẾT
Chết tiệt, tiểu tử thối này sở hữu Thôn Thiên Giao Long làm võ hồn đã hơn hẳn những người khác, bây giờ còn có Mộng Mộng nói giúp cho, phải làm sao đây như vậy đối với những người khác mới chính là mất công bằng.
Cổ Viêm lúc này rơi vào tình cảnh tiền thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao cho phải , hắn cũng không thể chống lại ý kiến của vị muội muội này được.
Ngọc Nhi hiểu tâm trạng của hắn, lại gần ghé vào tai hắn cười tủm tỉm nói.
Nếu huynh ghét tiểu tử đó như vậy, tại sao không tham gia vào ngăn cản hẳn, có huynh hắn sao có thể dành phần thắng.
Nghe vị thê tử này nói, Cổ Viêm trong tròng mắt hiện lên tia kinh hỉ, sao trước giờ hắn không nghĩ đến, căn bản hắn không phải con người chỉ mang lớp vỏ của con người đương nhiên cũng không có linh hồn của con người nên sẽ không bị công kích linh hồn tác động, về điểm này có dù là thần tiên cao cao tại thượng cũng không bằng.
Ha ha, tiểu tử ngươi may mắn lắm có được rất nhiều người ủng hộ, vậy đi ta sẽ không làm khó ngươi, cho các ngươi thời gian chuẩn bị nhưng ta có điều kiện, cuộc tỷ thí này ta sẽ tham gia, chỉ cần các ngươi vượt qua được ta coi như chiến thắng.
Cổ Viêm đứng dậy cười nham hiểm nói .
Vương Hạo nghe hắn nói sắc mặt trở lên méo mó, nhìn điệu cười quái dị của Vô Tâm ( Cổ Viêm ) kia như nắm chắc phần thắng, khiến cho tiểu tử này có phần bất an, nếu để hắn tham gia sợ rằng bản thân mình sẽ không có cửa đấu với hắn.
Vô Tâm, ngươi đừng có làm loạn, đây là cuộc thi của đệ tử của tứ đại tông môn ngươi không còn là đệ tử tông môn ta không tham gia được.
Bạch Mi Lão Nhân vội vã lên tiếng khuyên .
Yên tâm, yên tâm ta chỉ muốn cuộc thi diễn ra công bằng, cho dù có thắng cũng không lấy Thanh Long Đan của mấy người đâu, chỉ cần trong vòng một nén nhang dưới công kích linh hồn tùy ý của các ngươi, ai có thể vượt qua được ta sẽ dành chiến thắng, đây cũng được xem như là một phần thử thách đúng không ?
Nghe tiểu tử này bộ dạng tự tin như vậy, Bạch Mi cũng phải bình tĩnh suy nghĩ lại, tiểu tử này tuy rằng chỉ đạt đến võ hoàng cảnh nhất trọng, nhưng linh hồn lão ta làm cách nào cũng không dò xét được, theo suy đoán của lão có thể đã sớm vượt qua du hồn cảnh tứ phẩm của lão hoặc ít nhất cũng từ tứ phẩm trở lên, vì thế lão mới không dò xét ra được, nếu có hắn tham gia vào quấy nhiễu ít nhất Thanh Long Đan cũng sẽ không vào tay người của Thiên Huyền Tông, đây cũng không phải là một kết cục xấu.
Cổ Viêm vỗ vai lão cười nói.
Tiểu tử thối, ta còn tưởng là nhân vật đặc biệt gì hóa ra là tông môn đuổi, đã vậy còn ngông cuồng hống hách, hôm nay lão tử ta không bẻ gãy hết xương không phải là người .
Hàn Quân cau mày phẫn nộ, vung trảo mang theo cỗ năng lượng hàn khí kh ủng bố xông tới phía Cổ Viêm, Lưu Thiên cách đấy không xa, cũng không có ý định ngăn cản tùy ý cho vị tông chủ của Băng Vân Cung tùy ý xử lý, nếu lão đầu này có thể giải quyết được hắn, có khi lại là chuyện tốt, khiến cho tâm ma lão được giải trừ, võ hồn của lão cũng có thể trở lại bình thường.
Ba vị tông chủ kia, đồng loạt với ý của Lưu Thiên, tuy rằng hành động này là ỷ lớn hiếp nhỏ không được vẻ vang, nhưng cũng là tình thế ép buộc, tiểu tử này quá ngông cuồng tự đại, không dạy dỗ hắn một trận, hắn còn tưởng mình là trời không ai trị nổi.
Bạch Mi Lão Nhân thấy vậy ra tay ngăn cản, nhưng lại bị Lưu Thiên chặn lại, tiểu tử này tuy rằng là được xem là thiên tài, nhưng suy nghĩ lại hắn ta lại có tật ăn nói không biết trên dưới, nếu lão mà ra tay ngăn cản đồng nghĩa đắc tội với ba đại tông môn còn lại thật không đáng.
" Vô Tâm chuyện này không thể trách Bạch Mi ta được, là do ngươi tự chuốc lấy, ta không thể vì tính mạng hàng ngàn đệ tử của tông môn mà ra mặt giúp ngươi được, ngươi chỉ có thể cầu phúc cho mình đi. " Bạch Mi lắc đầu thở dài thầm nói.
Một trảo Hàn Đông vừa lao tới, lập tức bị một chỉ của phu nhân bên cạnh Cổ Viêm chặn lại, cả người hắn không cách nào nhúc nhích được không những vậy toàn thân cảm giác như có luồn nhiệt khổng lồ chạy qua mọi ngóc ngách trong cơ thể, khiến cơ thể hắn nhức sắp nổ tung, loại cảm giác cận kề cái chết này trước nay hắn chưa từng trải qua.
Tiền bối người rốt cuộc là ai, tại sao lại ra mặt cho tiểu tử đó.
Hàn Đông mặt biến sắc, thất thanh nói.
Phía bên dưới chúng nhân đồng loạt nhìn về phía phu nhân Cổ Viêm, tiểu tử kia rốt cuộc lai lịch lớn đến đâu mà thu nạp được một vị thê tử cường đại tới mức áp đảo cả Võ Tôn, nếu vậy ít nhất tu vi cũng phải ngang ngửa với võ thánh nhân loại.
Vương Hạo ở phía dưới, biểu tình không khá hơn, Vô Tâm này cậy có phu nhân cường đại nhưng hắn không ngờ được ngoài Bạch Linh kia ra Anh Túc ( Ngọc Nhi ) này cũng không phải hạng tầm thường đến Thôn Thiên Giao Long cũng không thể điều tra ra được thì lai lịch không hề nhỏ chút nào, chỉ có điều hắn không hiểu Vô Tâm này không điểm gì đặc biệt mà nàng ta có thể hạ thấp thân phận làm thê tử hắn được chuyện này quả thực quá sức phi lý.
"Với tính khí nóng nảy của hắn vị tông chủ Băng Vân Cung này lành ít dữ nhiều. " Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài.
Lục Thiếu Cung từ đầu đến giờ không để ý đến sự tồn tại của Vô Tâm, lúc này nhìn kỹ cảm thấy ghen tỵ khi hắn lại sở hữu một vị thê tử lợi hại đến vậy, tuy rằng nhan sắc không được coi là cực phẩm nhưng bù tu vi không nhìn thấu, đây chẳng phải là khát khao của bao nhiêu nam tử trên thế gian khổ công tu luyện chỉ hy vọng lúc thành danh có một nữ cường bên cạnh ủng hộ mình vậy mà tên tiểu tử này danh còn chưa thành vậy mà đã có nữ cường xinh đẹp bên cạnh, khó trách hắn lại cao ngạo hống hách đến vậy .
Phía đám người Tiêu Thanh Hà, Lăng Nhất Tiêu trông thấy cảnh tượng trước mắt biểu hiện vô cùng kinh sợ, xem ra họ đã quá xem thường tiểu tử này, vậy mà Hàn Đông kia lại còn ngang ngược hơn lão dám đắc tội với hắn, đồng quan điểm với Vương Hạo hôm nay cho dù là đại trưởng lão chức vị cao nhất có đến cũng không giữ nổi cái mạng của vị tông chủ này.
"Ha ha , vừa rồi ai nói đòi bẻ gãy xương ta, lỗ tai của ta dạo này không nghe rõ nói lại đi ."
Cổ Viêm vừa ngoáy lỗ tai, giọng điệu giễu cợt nói.
Khốn khiếp, có giỏi đấu tay đôi với lão tử , chỉ biết suốt ngày núp sau váy nữ nhân có gì là tài giỏi .
Hàn Đông cau mày cắn răng giọng điệu khinh thường đáp lại, không có nữ tử thần bí này chống lưng tiểu tử này sớm bị lão rút từng khúc xương ra, ở đó mà hống hách .
Ha ha, ta núp sau váy nữ nhân thì đã sao, ngươi làm gì được ta, hiện giờ nên lo cho tính mạng bản thân của mình trước đi, ha ha.
Cổ Viêm không nhịn được cười chế giễu nói.
Khốn khiếp, tên nhãi ranh này thật không có liêm sỉ, phải làm sao đây, đường đường là tông chủ của Băng Vân Cung bị người ta uy hiếp lại không làm gì được, sau này còn mặt mũi nhìn ai.
Hàn Đông vẻ mặt bất lực thầm nghĩ.
Phía Diệp Luyện đến giờ nhận định thực lực của phu nhân bên cạnh Vô Tâm kia không phải dạng vừa, thực lực của lão tự mình nhận thấy không thể sánh bằng cũng không dám ra mặt tương trợ cho Hàn Đông , lúc này lão ta chỉ có thể tự mình cầu phúc .
Tướng công , huynh định xử trí lão già này ra sao tha hay không tha.
Ngọc Nhi khinh thường nhìn lão sau đó quay sang hỏi hắn.
Ha ha, đám đối đầu với ta đương nhiên là tìm cái chết, ngươi nghĩ ta tha cho lão sao , tha cho lão ngộ nhỡ lão ta đến tìm ta trả thù thì sao, không cần nói nhiều giết hắn cho ta.
Cổ Viêm không một chút do dự cười âm hiểm chỉ tay thẳng vào mặt lão già này lớn tiếng nói.
Ngọc Nhi khá hiểu tính cách của Cổ Viêm đắc tội với hắn xưa nay đâu có mấy ai lành lặn trở về, nhưng thân phận nàng mà đi giết một tiểu bối thì quá mất mặt, cũng chỉ biết dạy cho hắn một bài học, như vậy mới khiến Cổ Viêm nguội giận, lại vừa có thể kiềm chết sát ý của hắn lại, để sau này hắn không đi vào con đường ma đạo.
Vô Tâm hãy mau bảo Anh Túc ( Ngọc Nhi ) tỷ dừng lại đi, nếu huynh tùy tiện giết người như vậy có khác gì đám ma tộc hung ác.
Mộng Mộng lúc này đứng lên mở miệng lên tiếng khuyên ngăn nói.
Tiểu muội của ta, muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, phải biết lòng dạ con người hiểm ác khôn cùng không phải ai cũng có thể tha, đôi khi tha cho chúng chúng sẽ cắn trả đến lúc đó ta sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục đấy.
Cổ Viêm lên tiếng nhắc nhở nói.
Một là tiền bối đó chết, hai là ta chết huynh chọn đi.
Mộng Mộng ý định cương quyết kề dao vào cổ, mở miệng hăm dọa ?
Giết …giết …. giết …?
Cổ Viêm không chịu nhường nhịn, hét lớn ra lệnh nói.
Ngọc Nhi thuận ý làm theo, một chỉ ấn mạnh vào lòng bàn tay của hắn, cả người hắn da đỏ ửng như lửa đốt, chỉ cần một tác động nhẹ đến từ nàng cũng đủ khiến hắn nổ tun thành tro bụi.
Tiểu tử thối, nếu ngươi mà giết ta gia gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Hàn Đông nghiến răng gân cổ hăm dọa quát.
Ồ , gia gia ngươi là ai, thần thánh phương nào lại dám ngang nhiên đòi lấy mạng ta, mau nói thử xem.
Cổ Viêm nghe vậy tò mò hỏi.
Gia gia ta tên Hàn Thiên thực lực vô cùng mạnh, chỉ sợ phu nhân ngươi có mạnh đến đâu cũng không bằng , biết điều hãy mau thả ta ra, biết đâu trước mặt gia gia ta sẽ nói tốt vài câu bằng không gia gia ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Về Hàn Thiên lão tổ này của Băng Vân Cung, Cổ Viêm cảm thấy mình có chút quen biết nhưng không tài nào nhớ ra, 200 năm bị nhốt trong tượng đá khiến cho trí nhớ có phần mờ nhạt có chuyện nhớ rõ, có chuyện muốn nhớ không thể nào nhớ được khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Sao nào, sợ rồi phải không, một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch ỷ vào nữ nhân mà sống như ngươi, tốt nhất nên quỳ xuống cầu xin ta có lẽ ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi được chết toàn thây, ha ha.
Hàn Đông cười âm hiểm nói.
Ngọc Nhi nghe thấy vậy sắc mặt trở nên dữ tợn lửa giận dâng cao, trực tiếp dùng lực lượng cường đại của mình phá nát một cánh tay bên phải, khiến cho lão già này rống lên thảm thiết .
Phía chúng nhân bên dưới trông thấy cảnh tượng trước mắt, run sợ không dám ho he tiếng nào, hiển nhiên chúng biết rõ ở đây người mạnh nhất không phải là Vô Tâm hay đám người tông môn mà là thê tử phía sau hắn, cho rằng Hàn Đông quá hống hách, thế giới bên ngoài thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân một Băng Vân Cung nhỏ bé ở Bắc Đô thì có thể làm ra trò trống gì được, đây là tự chuốc khổ vào mình.
Tướng công còn chần chừ gì nữa, mau nói cho ta biết tên nhãi ranh này huynh muốn sống hay chết .
Ngọc Nhi lạnh lùng lên tiếng nói .
Haiz, tha cho hắn đi, ta cảm thấy hơi mệt các ngươi muốn sao thì làm nấy đi, ta sẽ không tham gia vào nữa.
Cổ Viêm thở một hơi dài, sau đó đạp chân nhẹ nhàng xuống đất bay về phương trời xa xăm trước toàn bộ ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, tò mò không biết vì sao lại buông bỏ tất cả mà tha cho kẻ từng muốn ra tay giết mình.
Biểu hiện của Cổ Viêm vừa nãy, khiến Ngọc Nhi cảm thấy tự hào về hắn, vốn dĩ nàng muốn thử lòng của hắn xem thử sát tâm của hắn đến đâu để còn điều chỉnh uốn nắng hắn, nhưng hắn thật không làm cho nàng thất vọng, có thể kiềm chế được sự giết chóc như hắn không phải ai cũng làm được.