Tại phủ chủ của Cổ Viêm, trong căn phòng rộng lớn hắn đang nằm trên chiếc giường rộng lớn hai tay gác tay sau gáy ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Ken két.
.
Phía bên ngoài có bóng người, mở cửa vào chính là Ngọc Nhi trông thấy hắn tâm trạng buồn bực như vậy, hai nàng cũng không thấy vui.
Hôm nay huynh làm sao vậy, cách hành xử của huynh không giống huynh lúc bình thường, nói cho muội nghe thử xem.
Ngọc Nhi tiếng đến cạnh giường vuốt ve trán hắn cười nói.
Không có gì, chỉ là tự nhiên ta nhớ đến những chuyện trong quá khứ cái tên Hàn Thiên lão tổ kia khiến ta có chút quen thuộc, rốt cuộc kẻ đó là bạn hay là kẻ thù của ta trong quá khứ.
Nếu là bạn, tất nhiên không thể ra tay với hậu bối, còn là kẻ thù, haiz !
Cổ Viêm mở miệng than thở nói.
Chứ không phải vì vị tiểu muội Mộng Mộng kia nên mới đổi ý.
Ngọc Nhi híp mắt mở miệng đùa cợt nói.
Đương nhiên là không có chuyện đó, nếu ta thực sự ra tay giết chết Hàn Đông kia, muội ấy cũng sẽ không đến mức ngu ngốc đến mức tự sát , cái trò dọa dẫm đó ta quá quen rồi chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ biến trong lòng người ta đang nghỉ gì.
Cổ Viêm vẻ mặt tự tin lên đáp lại.
Ồ, là vậy sao, nếu thế huynh nói thử xem bây giờ muội đang nghĩ gì nào ?
Ngọc Nhi ngạc nhiên cười nói.
Khặc khặc, chẳng phải là đã đến giờ ngủ muội không muốn cũng phải muốn, ở đây ta là to nhất các ngươi cản được ta sao, ha ha.
Khuôn mặt bỉ ổi, Cổ Viêm lao đến ôm nàng vào lòng, mặc dù cố ý dãy dụa nhưng sau đó từ bỏ ý định thuận ý làm theo, mọi chuyện diễn ra không cần phải nói, nàng cũng quá quen thuộc Cổ Viêm phát tiết xong đến lúc đó mới có thể ngủ được.
Sáng hôm sau, giống như những ngày bình thường khác của Cổ Viêm bình yên không bận tâm điều gì, thấy hai nàng còn đang ngủ say hắn cũng không đánh thức một mình ra phía trước sân vườn luyện côn pháp bản thân sáng tạo ra Tam Thiên Ma Thần Côn dựa vào cơ sở của Tam Đả Côn Thức hạ phẩm hoàng giai bấy lâu nay bỏ dở, sau khi học thuộc liền quên hết tất cả đi người côn hợp nhất tiến vào trạng thái vô chiêu.
Cảm nhận hướng đi của gió thân thể phiêu dạt theo cùng với thiết bổng trong tay , bước đi hư hư thực thực huyền ảo khó đoán.
Tam Thiên Ma Thần Côn.
— QUẢNG CÁO —
Xuất.
.
Nhảy lên không trung xoay côn với tốc độ nhanh khủng khiếp tàn côn xuất hiện đến hàng chục côn xuất hiện lấy thân thể hắn làm trung tâm tập trung tại một điểm đầu côn, vừa giáng xuống một tiếng nổ ầm ầm vang lên cả khoảng sân bị lõm một cái hố lớn, côn khí vẫn còn phản phất quanh đây khí thế thật đáng sợ.
Tiếng động lớn từ phía xa vọng lại, khiến hai nàng đang ngủ say bỗng tỉnh giấc, chỉnh chu y phục tiến ra phía trước xem thử.
Viêm ca !
Ngọc Nhi kinh ngạc bước lại gần trông thấy cảnh tượng trước mắt ngạc nhiên hỏi.
Có phải tiếng động quá lớn làm hai người tỉnh dậy không, ta thật sơ ý.
Cổ Viêm cảm thấy áy náy thấp giọng nói.
Ta cảm nhận côn pháp huynh xuất ra tám chính phấn là sát khí không được tự nhiên có phải vì chuyện hôm qua nên vẫn còn bực bội trong lòng phải không.
Ngọc Nhi tinh mắt cảm nhận được sự bất thường này lên tiếng hỏi.
Các người biết tại sao ta luôn có ý địch với tên Vương Hạo đó không ?.
Chính là mỗi khi nhìn thấy hắn ta lại liên tưởng đến tên Vân Dương năm đó chắc chắn không khác hắn là bao, tại sao mấy tên phế vật đó không một chút nỗ lực nào mà được cơ duyên lớn như vậy, còn ta thì sao ta cũng là phế vật nhưng trước giờ luôn chăm chỉ luyện tập năm đó ta chỉ ước được một phần như bọn chúng còn không được, ta cảm thấy có sự bất công đối với những người khác vậy nên ta không chấp nhận được chuyện hắn ta có thời gian để hồi sức như vậy quá mất công bằng, nhưng Mộng Mộng muội ấy lại không hiểu được.
Cổ Viêm cau mày lớn tiếng giải thích.
Huynh hiện giờ còn cần mấy cơ duyên tạp nham đó sao, bản thân huynh vốn dĩ đã mạnh sẵn còn cần mấy thứ vô dụng đó làm gì.
Ngọc Nhi an ủi nói.
Giả sử ta chỉ là một người bình thường trên đại lục này, liệu các người có để mắt đến ta không, năm đó ta cũng từng có khát vọng đi tìm cơ duyên nhưng bị ông trời cự tuyệt vì thế ta hiểu sự bất công của những người giống ta trên thế giới này, đặc biệt là đám phế vật cả ngày chỉ tự than trách bản thân yếu đuối rồi không chịu rèn luyện lại nhặt được cơ duyên ban xuống, trong khi những người khác ngày đêm khổ luyện lại không bằng chúng, muội nói xem ông trời có quá bất công với họ không.
Giọng điệu bất mãn Cổ Viêm bộc trực nói.
Ngọc Nhi sao không hiểu được những suy nghĩ này của hắn, trước đây ở cạnh nàng hắn đã từng có khát khao mãnh liệt thay đổi bản thân, không ngại gian khổ đi tìm cơ duyên để không bị mọi người coi thường, nhưng tất cả đều quá muộn cơ duyên thì bị người ta cướp mất bản thân thì bị hóa đá thân bất vô lực, nay có sức mạnh to lớn hắn muốn thay đổi tất cả muốn tất cả mọi người đều được công bằng.
Viêm ca, huynh đừng có để ý quá chuyện đó làm gì có khi may mắn cũng là một thế mạnh, người có sức mạnh to lớn trách nhiệm càng lớn, nếu Vương Hạo lè kẻ được chọn vậy trách nhiệm bảo vệ đại lục sau này hắn phải gánh vác, bằng không nếu không có hắn tương lai ma tộc xâm chiếm dân chúng lầm than.
— QUẢNG CÁO —
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Trách nhiệm !
Ta có sức mạnh to lớn, ta có thể gánh vác trách nhiệm này, cần thiết bây giờ chúng ta sẽ trực tiếp diệt những tên xấu xa của ma tộc, đặc biệt là bọn quỷ tộc xấu xa nhất không có chúng thế giới sẽ không còn phân tranh đấu đá nữa.
Cổ Viêm mở miệng đáp lại.
Không được, ở đại lục này sự tồn tại của ma tộc và nhân tộc, yêu tộc phải được cân bằng, nếu một trong ba thế lực này biến mất khỏi đại lục, đến lúc đó người thiên giới biết được sẽ trực tiếp tiêu diệt hai thế lực còn lại lúc đó Phục Long Đại Lục sẽ không còn, không lẽ huynh muốn vậy.
Ngọc Nhi gấp gáp vội lên tiếng giải thích.
Không phải năm đó Vân Dương tiểu tử kia cũng từng có ý định tiêu diệt toàn bộ ma giới sao, với cảnh giới võ thần của hắn năm đó nếu không có ta ngăn chặn sợ rằng chỉ một cái búng tay không chỉ quỷ tộc mà ngay cả những tộc khác của ma giới cũng bị diệt sạch.
Cổ Viêm vẻ mặt khó hiểu lên tiếng hỏi rõ.
Cho dù năm đó huynh không ra tay ngăn cản ma giới trên thiên giới cũng sẽ ngăn cản cho dù nhân tộc trên thiên giới muốn giúp đỡ hắn cũng không được vì lúc đó yêu tộc cũng sẽ ra tay ngăn cản vì đây là lời thệ ước của ba tộc duy trì sự cân bằng ở hạ giới vị diện nếu một tộc bị diệt hai tộc khác cũng không thể sống được.
Ngọc Nhi sắc mặt trở nên nghiêm túc nói tiếp.
Tính ra về chuyện xảy ra năm đó tên Vân Dương kia phải cảm tạ sự giúp đỡ của Cổ Viêm ca, không có huynh ấy ra tay ngăn chặn sợ rằng cũng sẽ không có phục long đại lục ngày hôm nay.
Bạch Linh khẽ cười phán.
Vân Dương sau khi đạt đến võ thần xé rách không gian vị diện lên thiên giới mới biết được những chuyện này cũng chính vì vậy hắn bị người ma giới truy sát nếu không có những người bạn người yêu tương trợ sợ rằng khó sống ở thiên giới được.
Ngọc Nhi mở miệng phán.
Nghe ngươi nói trước đây còn rất nhiều người đạt đến võ thần xé rách vị diện lên thiên giới, tại sao đến thời của Vân Dương lại dần ít đi.
Cổ Viêm tò mò hỏi.
Về chuyện phi thăng, thời thượng cổ thiên tài địa bảo nhiều vô kể, không những thế long nguyên khí mà long thần để lại rất nhiều khiến họ vượt qua võ đế cảnh tiến vào võ thần phi thăng theo thời gian long nguyên khí càng lúc càng khan hiếm do vậy ít người có thể trở thành võ thần mà phi thăng, cho đến khi Vân Dương tiếp nhận truyền thừa long thần trở thành Long Thần chi giả sản sinh ra long nguyên khí do vậy tại thời điểm 200 năm trở lại đây đã có gần mười võ thần phi thăng, phía ma tộc tổn thất nặng nề không có ai phi thăng được.
Ngọc Nhi giải thích tiếp.
— QUẢNG CÁO —
Vậy còn yêu tộc thì sao, không lẽ không có ai.
Bạch Linh giật mình hiếu kỳ hỏi.
Chẳng phải có Thái Vân Cơ của xà nhân tộc đó sao, ngoài ra còn không ít bô lão yêu đế đỉnh phong năm đó đột phá lên yêu tổ phi thăng, tại muội ngủ say quá lâu cho nên không biết đấy thôi.
Ngọc Nhi cười nói tiếp.
Bạch Linh nghe vậy bất đắc dĩ cười khổ, tự trách bản thân ngu ngốc Thiên Hồ Yêu Tộc bao năm nay trốn dưới lớp băng dày cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài làm sao có thể hiểu rõ được sự tình thế giới này được.
Thái Vân Cơ, cô ta là ai vậy có lợi hại không ?
Cổ Viêm tò mò hỏi tiếp.
Thái Vân Cơ là nữ vương của xà nhân tộc trong Sâm Lâm Tinh Đấu Vực là một trong ba vị phu nhân của Vân Dương sau này thu nạp về, là một trong thế lực ủng hộ hắn trong trận chiến với ma tộc năm đó.
Ngọc Nhi cười nói.
Yêu tộc lại ra sức giúp đỡ nhân tộc chống lại ma tộc, không thể có chuyện đó được, trước giờ nhân tộc đều săn bắt yêu tộc, làm sao yêu tộc có thể ra sức giúp đỡ được.
Bạch Linh vẻ mặt khó tin mở miệng nói.
Năm đó yêu tộc các người đừng ở phía trung gian một số nhân lực của yêu tộc ủng hộ ma tộc, số còn lại ủng hộ nhân tộc trong đó có xà nhân tộc đơn giản vì một số bộ phận còn lại cảm thấy nhân tộc dần lớn mạnh uy hiếp đến sự tồn vong của tộc mình quyết định cùng ma tộc tiêu diệt nhân tộc, số còn lại tin vào sự lương thiện của nhân tộc đứng về phía họ ra sức ngăn cản chiến tranh họ tin rằng chiến tranh nếu bùng phát không chỉ nhân tộc tổn thất kể cả yêu tộc cũng tổn thất.
Ngọc Nhi thở dài lên tiếng giải thích.
Chuyện nhân loại các người ta càng nghe càng thấy phiền phức tóm lại chẳng qua muốn tranh dành lãnh thổ sao mà ta thấy nhân tộc cũng quá tham lam Bắc Đô rộng lớn cũng là của các ngươi, Trung Đô, Tây Vực cũng là của các ngươi, còn yêu tộc và ma tộc lại chỉ là ở địa phận Nam Hải Đảo và Hắc Ám ma vực mỗi tộc chiếm một phần còn nhân tộc chiếm ba phần, bảo sao không có chiến tranh cho được.
Cổ Viêm mở miệng phán, cho rằng điểm này nhân tộc quá tham lam chính họ đã gây ra chiến tranh.
Dân số nhân tộc nhiều hơn phân chia như vậy là đúng ta không thấy có gì sai nếu chia cho ma tộc và yêu tộc vậy chẳng phải con người không có đất sống sao ?.