Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 174



Sau khi đốt tấm bản đồ dẫn đến vị trí của dị hỏa Kiếm Hồn Tâm Diễm, Cổ Viêm ra lệnh cho đám người của Hắc Ô trại thu dọn hành lý lấy hết tất cả những gì có thể dùng được mang hết về Bạch Dương Thành.

Phía bên ngoài thành ba con yêu vương theo bản năng đã quỳ xuống như đang tôn kính chủ nhân mới cho thấy bọn chúng đã mở ra linh trí rất thông minh biết suy nghĩ nên chọn hướng đi nào cho mình.

"Tất cả chuẩn bị sẵn sàng chưa bây giờ chúng ta chuẩn bị khởi hành về Bạch Dương Thành."

Cổ Viêm trên lưng cưỡi Tam Nhãn Ma Lang thú vương cất giọng lớn tiếng nói.

" Sẵn sàng."

Đồng thanh chúng nhân phía sau đồng thanh hô lớn ai đấy cũng hăng hái vui sướng bởi vì từ nay cuộc sống của họ sẽ bước sang trang mới không còn phải sống tháng ngày u ám như trước đây.

Phía sau Vô Tâm là Hỏa Bộc Địa Ngưu và Địa hỏa Mãng theo sau, những người khác đều cưỡi một con yêu thú khác theo sau họ, Chương Thanh cũng vậy được cưỡi yêu thú di chuyển Tiểu Thất và nữ tử lạ mặt cũng được ngồi trên lưng yêu thú di chuyển cho dù bị trói cũng đỡ hơn là đi bộ.

"Ta có một thắc mắc, ngươi nói tứ đại thiên vương đều có thú cưỡi vậy đáng ra Hắc Lang cũng có, tại sao ta chỉ tìm thấy ba con yêu vương, con còn lại đâu? "

Vừa đi Cổ Viêm mở miệng hỏi đám thị vệ.

" Hổi bẩm Vô Tâm đại nhân, con yêu vương đó là phi cầm thú cưỡi Hỏa Vương Yêu Bằng đã được trại chủ mượn làm thú cưỡi đi tới Đồ Lô Thành ngài không tìm thấy cũng không có gì lạ."

Một tên thị vệ chạy tới cười nói.

Cái tên Hắc Lang này lúc ta đến lại đi vắng đáng tiếc đáng tiếc thật, không được giao thủ với hắn, haiz!

Nghĩ đến đây Vô Tâm chỉ biết thở dài cười nói.

Vì cưỡi bằng thú đi về thành nên tốc độ so với cưỡi mây cũng chậm hơn nhưng vì đảm bảo cho chỗ hành lý kia đến nơi an toàn còn tốn chút thời gian cũng đáng.

Mất năm ngày di chuyển cuối cùng cũng đến được khu vực của Bạch Dương thành từ phía xa nhìn lại chỉ bé bằng bàn tay của hắn.

Bước vào trong thành trông thấy đám người Hắc Ô trại bước tới theo bản năng của mình dân chúng xung quanh lặng lẽ nép sang một bên đường nhường cho chúng đi vào, ánh mắt không ngừng theo dõi đám nữ tử đi phía sau kia, hiển nhiên trong số đó có con cái của họ nhưng họ vẫn chưa hiểu ý định của đám người này là gì nên không dám lên tiếng.

Trông thấy bộ dạng đầy nghi ngờ của đám dân chúng Vô Tâm mở miệng cao giọng nói.

Tất cả mọi người nghe cho kỹ đây, Hắc Ô trại đã bị ta dọn sạch, từ nay trở đi Bạch Dương thành này sẽ không còn sự xuất hiện của bọn chúng, con gái các người cũng được ta cứu về các người có thể đến nhận người thân được rồi.— QUẢNG CÁO —

Khi Cổ Viêm dứt lời đồng loạt dân chúng mừng rỡ phát khóc chạy đến ôm con gái của mình nỗi nhớ mong bao nhiêu năm nay cuối cùng được giải tỏa.

Trông thấy phụ mẫu không để ý quá khứ của mình lại mừng rỡ tiếp đón đám thiếu nữ rất vui rất hạnh phúc đối với họ như thế cũng đã đủ, ông trời đối xử đã không tệ bạc với họ.

Vừa bước vào thành hắn liền chạy tới quán trọ nơi mà hắn và phu nhân mình dừng chân ở lại.

Bước vào trong hắn liền hỏi tiểu nhị thì biết được hai vị phu nhân của hắn đã rời đi sau khi hắn cùng Tiểu Thất ra ngoài, và để lại cho hắn một bức thư nhờ tên tiểu nhị đưa lại cho hắn.

" Tướng công nếu huynh về rồi thì cứ ở Bạch Dương Thành nghỉ ngơi một thời gian đi, muội và bạn muội Thanh Tước quay về không thấy huynh đâu, liền chủ ý đi gặp thêm một số người bạn khác, muội sẽ sớm quay về thôi, thời gian không có muội ở cạnh đừng nhớ ăn uống đầy đủ đừng có quậy phá gì đó, nếu không về nhà biết tay với muội. "

Đọc xong bức thư Cổ Viêm than thở thầm nói.

" Cường giả siêu cấp đúng là cường giả siêu cấp, không biết chúng ở cái gọi là thiên giới lợi hại đến đâu nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi gả cho mình thì mọi chuyện đều phải nghe theo ý mình đằng này lại tự ý rời đi chưa được sự cho phép, không biết sau này chúng còn coi mình là chủ của cái gia đình này nữa không?"

Mặc dù có chút buồn nhưng ngay sau đó tâm trạng hắn lại vui vẻ trở lại, con cọp cái đó rời đi không phải đỡ một đống phiền phức sao, từ nay hắn muốn làm gì thì làm không cần để ý thái độ của nàng ta nữa.

Bước ra khỏi cửa quán trọ nhìn đám người đang đứng ở ngoài đang đứng đợi hắn, Vô Tâm hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng nói.

Bạch Dương Thành đã đến lúc phải thay đổi hiện giờ chúng ta cần phải chung sức xây dựng kinh thành này trở thành bậc nhất không thua kém các thành khác như vậy cuộc sống mọi người mới tốt lên được.

Nghe Vô Tâm nói thế dân chúng xung quanh ai nấy đều cảm thấy rất vui nêu quả thật như những gì hắn nói vậy cuộc sống sau này của họ sẽ thay đổi rất lớn.

Nhưng ta nên bắt đầu từ đâu đây, với số tài sản của Hắc Ô trại lên làm gì để có lời.

Cổ Viêm trầm ngâm suy nghĩ thầm nói.

Đại nhân cường giả nếu ngài đã tiêu diệt Hắc Ô trại tại sao lại đem người bọn chúng vào đây, sao không tiêu diệt hết đám xấu xa này đi.

Một lão bà chống gậy ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chúng rồi quay sang hỏi hắn.

Bà lão bà già rồi chẳng lẽ không biết, làm người không nên quá tuyệt tình đuổi cùng giết tận, cho dù chúng có xấu xa cũng chỉ là nghe lệnh bọn cầm đầu không đến nỗi phải chết vì thế ta đem chúng tới đây để chúng lấy công chuộc tội để chúng làm lại cuộc đời.

Vô Tâm mỉm cười nói.— QUẢNG CÁO —

Đại nhân nói phải đấy chúng ta còn trẻ còn khỏe chúng ta có thể giúp mọi người xây dựng kinh thành xin mọi người đừng đuổi chúng ta đi.

Đám người của Hắc Ô trại đồng thanh đáp lại.

Trông thấy bộ dạng thành khẩn xin tha thứ đám nữ tử bị bắt cũng gật đầu tán thành mở miệng thuyết phục người thân mình đồng ý.

Được nhiều ý kiến ủng hộ mọi người không có lý do gì để từ chối bọn chúng ở lại nhưng vấn đề chỗ ở phải giải quyết ra sao hiện giờ mới là chuyện khó khăn.

Đại nhân ngài dự định tìm kiếm chỗ ở cho họ ở đâu chứ nhà chúng ta chật rồi không thể chứa thêm người được.

Một lão nông đứng lên phía trước mở miệng hỏi.

Chuyện này các ngươi không nói ta cũng không biết Bạch Dương thành tuy rộng lớn nhưng nhà cửa lập lên cũng đủ chỗ cho người ở, mà bảo chúng ra ngoài đường ở cũng không thể được phải làm sao đây?

Trông thấy Vô Tâm trằn trọc suy nghĩ, đám người Hắc Ô trại cười ranh mãnh với nhau thì thầm to nhỏ sau đó cử một tên lên phía trước nói.

Đại nhân thực ra phủ thành chủ rất thân thiết với Hắc Ô trại chúng ta, sở dĩ chúng ta có thể tùy ý hành động mà không có sự can thiệp của cường giả các tông phái là do phủ thành chủ giúp đỡ không nhỏ, nay chúng ta gặp khó khăn ta nghĩ thành chủ đại nhân cũng sẽ không quá keo kiệt đâu.

Lý nào lại như vậy còn có loại người tận hưởng cuộc sống sung sướng trên nỗi đau của kẻ khác thật không thể tha thứ được.

Cổ Viêm trừng mắt hung dữ quát lớn.

Dân chúng nghe xong cảm thấy bàng hoàng không dám tin vào mắt mình không thể tin được thành chủ mà bọn họ sùng kính lại là con người như vậy.

Các ngươi nói láo, rõ ràng đang cố tình đổ lỗi cho thành chủ vu oan giáng họa cho ngài vậy mà các ngươi còn muốn chúng ta giữ các ngươi ở trong thành sao?

Một gã trung niên khác mở miệng quát lớn, hắn ta không thể chấp nhận được chuyện này.

Chúng ta có gì nói đó, các ngươi thì biết được cái gì các ngươi làm sao biết được người của phủ thành chủ đã đến Hắc Ô trại làm khách.

Đám tùy tùng Hắc Ô trại lên tiếng đáp lại, khẳng định những gì mình nói là đúng.

Hai bên tranh chấp kịch liệt không ai nhường ai một bên ra sức bảo vệ cho thành chủ của mình, một bên lên tiếng minh bạch tội ác của lão bỗng chốc Bạch Dương Thành trở nên quá ồn ào.— QUẢNG CÁO —

Cứ thế Cổ Viêm vào lại trong quán vừa ăn vừa ngồi xem hai bên cãi nhau như đang xem một vở kịch trông đến bà lão tuổi già sức yếu cũng không kém đám trai trẻ hò hét chửi bới với đám người Hắc Ô trại kia khiến hắn không nhịn được cười cho rằng càng tiếp xúc với con người họ càng khiến hắn cảm thấy thú vị.

Một canh giờ đấu tranh giữa hai bên mới bắt đầu dừng lại nhưng không phải là vì quá mệt mà dừng lại do có người của phủ thành chủ dẫn theo người của mình tới ngăn cản.

Dẫn đầu đám thuộc hạ của mình là một thiếu niên dáng người cao gầy tay cầm cầm chiếc quạt giấy tướng mạo nho nhã phía sau là một lão già trung niên tóc đen bước tới.

Các người gây ồn ào ở đây làm gì mau giải tán về làm việc đi nếu không đừng trách chúng ta dùng nghiêm pháp trừng trị.

Thiếu niên lạ mặt trừng mắt quát.

Lý Dật công tử đúng không, đã lâu không gặp thất lễ thất lễ.

Một tên tùy tùng Hắc Ô trại khom người kính cẩn nói.

Lý Dật kia liếc nhìn hắn cho hắn nhìn cái nhìn xa lạ, thản nhiên đáp lại.

Các người là ai, đến Bạch Dương thành chúng ta có việc gì.

Chúng ta là người Hắc Ô trại ngài không nhận ra chúng ta sao, mau quên vậy.

Tên tùy tùng cười gian đáp lại.

Hừ, các ngươi có dám mở miệng quen biết sao, ai quen biết với các ngươi các ngươi hại chúng ta chưa đủ sao, còn dám tới đây cướp bóc chúng ta còn có thứ gì để cho các ngươi cướp đây.

Lý Dật trừng mắt quát lại.

Nghe thấy tên tiểu tử làm bộ người dưng, cả đám ai nấy đều phẫn nộ lớn tiếng quát lại.

Tiểu tử thối đừng có mà không biết điều đừng tưởng những chuyện xấu ngươi làm chúng ta không biết ngươi có dám nói những vụ bắt cóc thiếu nữ trong thành không liên quan đến ngươi nay chúng ta gặp khó khăn thì ngươi làm bộ không quen biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.