Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 205



Một thiếu niên khuôn mặt thanh tú chừng mười bốn mười lăm tuổi chậm rãi bước lên phía trung tâm quảng trường tiếng gần bia đá khuôn mặt hắn có chút không vui lấy tay chạm lên bia trắc thí như đã biết trước kết quả tồi tệ sắp xảy ra.

Ba vạch quang sắc đỏ chói mắt hiện lên bia đá, thiếu niên này mặt mày trở nên ủ rũ đúng như kết quả hắn suy đoán vẫn như mọi năm không có gì thay đổi mọi cố gắng của hắn trong một năm nay coi như thành công cốc.

Thạch Tiểu Thiên, dưỡng khí cảnh tam tinh, cấp thấp.

Bên cạnh trắc nghiệm thạch bia, một gã trung niên liếc nhìn tấm bia, ngữ khí hững hờ công bố.

Trung niên này vừa dứt lời, phía bên dưới quảng trường đồng thanh nổi lên trận cười châm trọc mà trong đó người cười to nhất chính là Cổ Viêm.

Ha ha, buồn cười chết đi mất tất cả mọi người lên tham gia trắc nghiệm khảo hạch thấp nhất cũng là dưỡng khí tứ tinh vậy mà từ đâu chui ra một tên tam tinh thế này, phụ mẫu hắn mà biết chắc chắn mất mặt đến chết mất.

Vị huynh đài này nói không sai, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta " Thiên Tài " một năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a.

Một tên đệ tử thạch gia đứng bên cạnh hắn cười châm trọc nói.

Haiz!, phế vật này đáng ra nên ngồi trong phòng đừng có nên ra ngoài chứ làm mất hết mặt mũi của gia tộc.

Một tên đệ tử khác cúi đầu xuống lắc đầu thở dài.

Cổ Viêm không được cười, tam thiếu gia bị bệnh lạ nên mới thành ra bộ dạng như vậy, ngươi thử nghĩ mà xem nếu đổi lại là ngươi ngươi còn muốn châm chọc hắn nữa không?

Tiểu Lan lên tiếng khẽ trách mắng.

Mặc kệ ta, ta có sở thích đi cười trên nỗi đau của kẻ khác, theo ta thấy ngươi nên hùa theo đám đông thì hơn nếu ai đó thấy ngươi lên tiếng bênh vực cho hắn tức là chống đối với họ, ngươi nghĩ ngươi có thể yên ổn sống trong Thạch gia này được sao.

Vốn dĩ Tiểu Lan muốn xem sự tiến bộ của tam thiếu gia, ủng hộ hắn, nhưng nghe Cổ Viêm nói và thấy một số ánh mắt không thiện cảm nhìn nàng, nàng chỉ còn cách im lặng để cho hắn nói gì thì nói.

Vị huynh đệ này cho ta hỏi một câu, tên tiểu tử vô dụng kia có phải chính là tam thiếu gia của Thạch gia phế vật mà mọi người hay nói đến phải không?

Cổ Viêm mở miệng hỏi.

Ngươi là người mới đến hay sao, đến nhân vật nổi tiếng trong tộc mà cũng không biết.

Tên đệ tử này ngạc nhiên hỏi.

Ta là chân đầu bếp vừa mới được tuyển chọn vào, ta không biết chuyện này cũng đâu có gì làm lạ.

Cổ Viêm gãi đầu híp mắt cười.

Thì ra là vậy, người mới không biết cũng đúng a.

Ngươi nói không sai hắn chính là tam thiếu gia phế vật của Thạch gia đấy, nếu không phải tộc trưởng là phụ thân hắn, loại phế vật này sớm đã bị đuổi ra khỏi gia tộc tự sinh tự diệt rồi, làm gì có cơ hội ăn không uống không như bây giờ.

Tên đệ tử này cười châm biếm nói. — QUẢNG CÁO —

Làm phế vật như hắn sướng vậy, sinh ra trong gia đình có điều kiện được ăn không uống không, không cần phải lo cái ăn cái mặc đổi lại là ta cho ta làm phế vật cũng được chỉ cần một đời ăn ngon ngủ kĩ thế thì còn gì bằng nữa.

Ngươi nghĩ như vậy thật sao, ở Tinh Huyền Đại Lục này chỉ có không ngừng tu luyện trở thành cường giả mới có được địa vị được sự tôn trọng của người khác vậy mà ngươi lại không cần những thứ đó lại chỉ cần cái ăn cái mặc, ngươi là người đầu tiên có suy nghĩ kì lạ như vậy đó.

Tên đệ tử này nghe hắn nói mà không nhịn được cười.

Có gì lạ đâu, cuộc sống mà nếu đã không thể trở thành con người phi thường thì hãy cứ sống như một con người bình thường đi, đôi khi làm một người bình thường lại thấy thoải mái hơn được ăn được ngủ thoải mái, lớn lên thành thân sinh con hưởng trọn một đời một kiếp người hạnh phúc có phải vui vẻ hơn không?

Cổ Viêm mở miệng đáp lại.

Cuộc sống như ngươi nói vậy thì quá ngắn ngủi như vậy có gì vui, chẳng lẽ ngươi không biết tu luyện càng lâu thì tuổi thọ sẽ càng cao có khi còn có thể trường sinh bất tử cùng trời đất khám phá những vùng đất mới lạ con người mới lạ chẳng phải thú vị hơn sao?

Tên đệ tử tỏ vẻ bất mãn nói.

Bất tử?

Trên đời này làm gì có thứ được gọi là " bất tử " cũng không có cái gì gọi là vĩnh viễn, chuyện sinh tử đối với mỗi con người là điều không thể tránh khỏi chỉ là đối với mỗi người là sớm hay muộn mà thôi chính vì vậy ta khuyên các ngươi còn sống ngày nào thì hãy trân trọng nhưng người mà mình yêu thương đừng để đến lúc chết rồi mới thấy hối hận.

Tiểu Lan và tên đệ tử đứng bên cạnh hắn nghe được những lời hắn vừa nói mà không khỏi kinh ngạc về hắn liệu hắn có thật là một người bình thường hay là một lão quái vật sống ngàn năm, nhưng nhìn từ trong ra ngoài thì không thấy hắn có điểm gì khác thường, chỉ có một lý do cho những lời hắn vừa nói hắn chỉ là kẻ vô dụng nhu nhược mới thốt ra những lời nói đó chứ người bình thường sao có thể nói như vậy được.

Thiếu niên kia chậm rãi ngẩn đầu lộ ra khuôn mặt non nớt thanh tú, con ngươi đen nhánh khẽ lướt qua đám bạn cùng lứa đang buôn lời trào phúng bản thân, khóe miệng tự giễu tựa hồ càng trở nên chua xót.

Những người này thừa hơi đến vậy sao, có lẽ 5 năm trước bọn họ từng đứng trước mặt mình làm ra bộ mặt nhún nhường nhưng thực ra là đang ghen tị với mình, nay mình trở thành bộ dạng như này lại là cái cớ cho họ được trả thù đây mà.

Mỉm cười chua xót, Thạch Tiểu Thiên quay người cất bước lặng lẽ rời đi, thân ảnh cô đơn cùng thế giới xung quanh bỗng trở nên lạc lõng.

Người tiếp theo Thạch Hồng Nhi.

Nghe thấy người tiến hành trắc nghiệm gọi tên, một thiếu nữ nhanh chóng từ đám đông đi ra theo đó là những tiếng hô hào cổ vũ gọi tên nàng khiến nàng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Thiếu nữ nhanh chóng bước lên khu vực bia đá nhẹ nhàng đặt tay lên bia đá sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Tại lúc thiếu nữ nhắm mắt bia đá phát ra quang sắc sáu vạch đỏ chót.

Thạch Hồng Nhi dưỡng khí cảnh lục tinh, trung cấp.

Hồng Nhi tiến bộ thần tốc ghê cứ trên cái đà này không quá một đến hai năm nữa là có thể bước vào cảnh giới luyện cốt cảnh rồi.

Không hổ danh là hạt giống của Thạch gia chứ không giống như ai đó.

Nghe đám đông đang hò reo hâm mộ, thiếu nữ lại thêm vài phần rạng rỡ tươi cười tuy rằng thân là một tu luyện giả không được phép màng đến chuyện hư vinh nhưng nàng ta mới chỉ có 15 tuổi còn quá trẻ làm sao có thể cưỡng lại được.

Vừa bước xuống phía dưới ánh mắt nàng ta dừng lại trên người một thân ảnh cô đơn, nhíu mày suy nghĩ một chút sau đó vứt bỏ ý nghĩ trong đầu hiện tại hai người đã không còn đứng chung một giai tầng.

— QUẢNG CÁO —

Lấy biểu hiện của Thạch Tiểu Thiên ngày hôm nay cho dù cố gắng thì cũng không thể nào đuổi kịp nàng chứ đừng nói là vượt qua nàng, trái lại là nàng sẽ trở thành tâm điểm bồi dưỡng của gia tộc tương lai khó mà đoán định được.

Hồng Nhi nghĩ về hắn lại thở dài trong đầu lại hiện ra hình ảnh thiên tài năm đó chỉ mới mười tuổi đã là dưỡng khí cảnh cửu tinh sáu tuổi đã bước chân vào luyện cốt cảnh trở thành thiên tài trẻ tuổi nhất Thạch gia vài trăm năm nay vậy mà giờ đây lại trở thành bộ dạng như thế này thật đáng thương làm sao.

Một thời huy hoàng chỉ vì một căn bệnh lạ mà mất toàn bộ tinh nguyên khí không thể tu luyện lên cao được đó là một sự đả kích quá lớn đối với hắn.

Thấy Thạch Hồng Nhi thành tựu lớn như vậy phận tỳ nữ như Tiểu Lan cũng lấy mấy phần ghen tị, nếu bản thân mình cũng có thể được như nàng ta được gia tộc trọng dụng thì thật tốt biết mấy.

Ngươi cũng đừng buồn vì không bằng người ta, ngươi nên cảm thấy hạnh phúc vì cuộc sống của mình đi, thế giới của những cường giả không tươi đẹp như những gì ngươi nghĩ đâu, càng lên cao càng có được sức mạnh to lớn thì cái giá phải trả cũng không nhỏ đâu.

Cổ Viêm vỗ vai nàng ta an ủi.

Có thật không đấy, hay ngươi chỉ đang cố làm cho ta vui thôi.

Tiểu Lan ngẩn đầu lên hỏi hắn.

Ngươi cứ thử tưởng tượng thế giới của cường giả giống như một đại dương rộng lớn, ở đó có vô số loài cá sinh sống nhưng để có thể tồn tại được chỉ có những con cá lớn còn những con cá bé sẽ trở thành thức ăn cho chúng vậy ngươi nghĩ bản thân ngươi liệu có thể phát triển thành một con cá lớn trong đại dương đó không?

Cổ Viêm mở miệng cười hỏi lại.

Tiểu Lan nghe vậy toàn thân đều cảm thấy rợn tóc gáy nghĩ một ngày nào đó bị người ta giết chắc chắn sẽ rất đau, đúng như lời Cổ Viêm nói nếu được sống trong một môi trường an nhàn thì tội gì phải đâm đầu vào mà chịu khổ.

Người tiếp theo, Thạch Vân Nghiên!

Trong thanh âm huyên náo của đám người, thanh âm trắc nghiệm lại vang lên.

Theo đó là một cái tên thanh nhã vang lên, tất cả đám đông đều im lặng, ánh mắt dịch chuyển hướng về phía thân ảnh của nàng ta.

Tại nơi hội tụ một thiếu nữ váy trắng nhún người bay lên phía trên khu vực bia đá, khuôn mặt non nớt điềm tĩnh, không vì mọi người chú ý mà thay đổi chút nào.

Thiếu nữ này khí chất lãnh đạm tự như tiên nữ, tuổi còn nhỏ mà khí chất siêu phàm thoát tục khó có thể tưởng tượng được sau này lớn lên sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào.

Cổ Viêm ngươi mau nhìn xem đó là Vân Nghiên tỷ tỷ, là thần tượng của ta đấy.

Biết rồi biết rồi nhìn khuôn mặt của ngươi là ta biết ngươi cuồng nữ nhân này đến thế nào rồi.

Cổ Viêm vẻ mặt hững hờ đáp lại.

Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, ngươi cũng chừng mười 15 tuổi như bọn ta thôi, ngươi không thấy bao nhiêu ánh mắt nam nhân đang hướng vể tỷ ấy hay sao, không lẽ ngươi lại không có chút dụng tâm nào với tỷ ấy.

Tiểu Lam vẻ mặt khó hiểu mở miệng hỏi.

Sắc dục chỉ là da thịt phàm trần cái thứ ta cần là tình yêu chân chính, đâu phải lần đầu tiên ta thấy nữ nhân đẹp đâu, nhìn nhiều thì sẽ đến lúc phát ngán thôi, đám thiếu niên trẻ tuổi này theo ta thấy nghị lực còn quá kém chỉ một ả nữ nhân mà cũng bị làm cho mê hoặc phân tâm, nhưng kẻ si mê nữ sắc như vậy định sẵn cả đời không làm lên việc lớn.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm thở dài cười trầm giọng đáp lại.

Ngươi đấy nói chuyện với ngươi như mấy lão già sống trăm tuổi vậy, thiệt là mất hứng, chúng ta xem tiếp đi, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.

Khẽ bước tới thiếu nữ xinh đẹp Vân Nghiên đặt bàn tay trắng nõn nà lên bia đá ngay sau đó bia đá phát quang chín vạch đỏ chói mắt.

Vân Nghiên dưỡng khí cảnh cửu tinh, cao cấp.

Nhìn thấy chính vạch đỏ phát sáng trên bia đá cả quảng trường đều trở nên tĩnh lặng.

Đã tới chín tinh rồi sao, thiên phú thật là kinh người, quả nhiên là người đứng đầu trong lớp trẻ tuổi, chỉ sợ trong tộc không ai có thể vượt qua tốc độ này của tiểu thư Vân Nghiên.

Một thiếu niên không tự chủ được mà thốt lên một tiếng ánh mắt tràn ngập sự kính sợ.

Trong đám người này có Hồng Nhi đứng đó thấy sự phát triển vượt bậc của Vân Nghiêm mà không khỏi có ánh mắt ghen tị với nàng.

Mặc kệ đám người này khen thưởng tung hô nàng ta thế nào nàng cũng không quang tâm đến thứ nàng quan tâm hiện giờ chính là thiếu niên được mọi người gọi là phế vật đang đứng lạc lõng ngoài kia, có vẻ như nàng và hắn có một thứ tình cảm nào đó rất thân thiết.

Tiểu Thiên ca ca.

Tại lúc đứng bên cạnh thiếu niên, thiếu nữ dừng chân, đối với Tiểu Thiên rất hòa nhã thân thiện trên khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười thanh nhã khiến bao cô gái xung quanh trở lên ghen tị.

Muội đừng có trêu chọc ta nữa, ta bây giờ còn tư cách để muội gọi vậy sao.

Nhìn thấy thiên tài trẻ tuổi được gia tộc hết sức bồi dưỡng, Tiểu Thiên giọng điệu chua xót nói.

Trong khi bản thân mình tụt dốc trầm trọng nàng là một trong số ít người vẫn còn có thể tôn trọng đối với hắn.

Tiểu Thiên ca ca đừng buồn về những chuyện quá khứ, tuy tinh trạng huynh hiện tại không được tốt nhưng muội tin sẽ có ngày huynh đứng dậy, lấy lại vinh quang khôi phục tôn nghiêm của mình.

Vân Nghiêm khoác tay hắn tựa đầu vào vai hắn vui vẻ động viên.

Tiểu Thiên cũng hết cách với nàng ta, có điều thấy nàng vẫn còn đối xử tốt với hắn như ngày xưa như vậy làm tâm trạng của hắn nhẹ nhõm đi được phần nào, trong thời khắc suy sụp có một nữ tử xinh đẹp đứng về phía như hắn ủng hộ hắn coi như ông trời cũng đã không đối xử tệ bạc với hắn rồi.

Vân Nghiên và Tiểu Thiên cứ thế khoác tay nhau rời khỏi khu vực quảng trường, trong sự ghen tị của mọi người, ngay cả Tiểu Lan cũng thấy vậy khoảnh khắc đó khi hai người sánh vai bước đi trong đầu nàng thoáng hiện lên một ý nghĩ giá như sau này có ai đó đối xử tốt thật lòng với nàng thì cuộc đời nàng sẽ thật hạnh phúc.

Cổ Viêm ngươi thấy hai ngươi họ có phải đẹp đôi không?

Tiểu Lan quay người lại thì Cổ Viêm đã rời đi làm nàng chạy theo kéo tay hắn lại nhíu mày khẽ trách mắng " ngươi làm sao vậy ta đang nói chuyện với ngươi, tại sao ngươi lại rời đi. "

Ngươi không thấy mọi người giải tán hết rồi hay sao vậy chung ta ở đây còn có tác dụng gì nữa, nhà bao việc ngươi còn ở lại kiểu gì cũng sẽ bị người khác trách mắng cho mà coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.