Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 210



Ngài nói cái gì, giải trừ hôn ước.

Thạch Mục nghe xong sắc mặt đại biến vì phẫn nộ bóp nát chén ngọc trong tay thành bột vụn.

Tại đại sảnh, không khí có chút yên tĩnh, bốn vị trưởng lão cũng bị lời nói của Thái Diệp trưởng lão làm cho chấn động, bất quá một lúc sau bọn họ nhìn về Thạch Mục một ánh mắt châm chọc.

Hắc hắc, bị người ta đến tận cửa đòi giải trừ hôn ước xem tộc trưởng còn uy phong thống lĩnh ra tộc nữa không.

Đám đệ tử xung quanh vừa mới tỏ thái độ nể phục Tiểu Thiên mèo mù với được cá rán cưới được nữ cường nào ngờ không phải người ta đến đây để giải trừ hôn ước làm cho sắc mặt họ đột nhiên phấn khích trở lại nở nụ cười châm chọc về phía hắn, không ngừng thì thầm to nhỏ nói xấu hắn.

Nhìn thấy Thạch Mục sắc mặt ầm trầm vì quá xấu hổ, La Khinh Tuyết cũng cảm thấy khó xử bởi quyết định này của nàng, nhưng nàng từng thề với bản thân mình số phận của mình phải do mình quyết định cho dù hôm nay có bị cả Thạch gia ghét bỏ mắng chửi nàng quyết không thấy hối hận.

Thạch tộc trưởng, ta biết chuyện này làm cho thúc khó xử, nhưng đây là quyết định của tông chủ không thể làm trái được, xin ngài hãy giải trừ hôn ước.

La Khinh Tuyết cúi đầu ấp úng nói.

Thạch Mục nghe nàng ta nói, vì quá phẫn nộ hét lớn một tiếng, thân thể bao trùm năng lượng tinh nguyên khí phóng thích ra một hư ảnh một con chim băng màu xanh.

Huyền giai trung cấp công pháp: Băng Vân Truy Ưng.

Nhìn thấy biểu hiện của Thạch Mục, khuôn mặt Thái Diệp trở nên ngưng trọng hơn, lao đến phía trước đừng chắn cho Khinh Tuyết phất tay một cái bao phủ một lớp lá chắn màu lục bích chặn đòn công kích của lão.

Huyền giai cao cấp: Hồi Nguyên Quy Đại Ấn.

Theo khí tức của hai người tản ra, bên trong đại sảnh những thiếu niên thiếu nữ sắc mặt trở nên trắng bệch toàn thân mềm nhũn như không còn chút sức lực đối diện với cường giả cao cấp hơn mình bản thân không có khả năng chống cự nổi.

Thấy hai người động thủ với nhau, bốn vị trưởng lão không ngồi yên âm thanh như sấm sét tại đại sảnh vang lên.

Thạch Mục ngươi còn không mau dừng tay đừng quên mình đang là tộc trưởng Thạch gia.

Thạch Mục nghe bọn họ nói bây giờ mới tỉnh táo lại quay sang nhìn đám đệ tử đang bị dày vò, tinh nguyên khí trên người bỗng thu liễm lại cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Đặt mông ngồi lại ghế, Thạch Mục sắc mặt đạm bạc nhìn La Khinh Tuyết đang cúi đầu không nói, âm thanh khàn khàn vang lên cố gượng cười tán thưởng.

Nữ chất thiên phú thật không tầm thường a, La Tư Khắc Kiệt có đứa cháu như ngươi, thật là làm người khác phải hâm mộ.

— QUẢNG CÁO —

Thân thể La Khinh Tuyết Khẽ run rẩy, ngập ngừng nói.

Thạch thúc thúc, ta…

Không cần khách sáo như vậy đâu, ngươi cứ gọi ta là Thạch tộc trưởng là được rồi, ngươi là Thiên Thủy Tông tông chủ trong tương lai, sau này sẽ là một nhân vật phong vân, Tiểu Thiên nhà ta chẳng qua là là người có tư chất bình thường không xứng với ngươi.

Nhàn nhạt phất tay, Thạch Mục lạnh lùng nói.

Đa tạ Thạch Tộc trưởng đã nương tay, tông chủ biết hôm nay đến đây hành xử như thế này là không lễ phép, nên đã để tại hạ mang một ít lễ vật đến bồi tội.

Thái Diệp nói xong khẽ chạm vào giới chỉ trên tay, một chiếc hộp bằng gỗ và một cuốn công pháp xuất hiện trên tay.

Cẩn thận mở hộp ngọc ra một cỗ dị hương nhất thời tràn ngập đại sảnh làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy thư giãn.

Bốn trưởng lão tò mò ngẩng đầu xem, nhìn trong hộp gỗ, thân thể đều chấn động đồng thanh mở miệng nói.

Là Tinh Văn Đan.

Bên trong hộp gỗ, là một viên đan dược màu lục bích như thạch ngọc có những hoa văn gợn sóng đang nằm bên trong phát ra cỗ hương thơm khiến người ta toàn thân dễ chịu.

Tại Tinh Huyền Đại Lục muốn đạt đến luyện tạng cảnh đã là một bước ngoặt khó khăn càng lên cao thì điều kiện tu luyện càng trở nên hà khắc, muốn trở thành cường giả chân chính bắt buộc phải đạt đến cấp độ luyện tinh cảnh trở lên mà Tinh Văn Đan này thuộc đan dược tứ phẩm cao cấp là một loại tiên dược giúp cường giả đó đột phá cảnh giới luyện tinh.

Chỉ riêng loại đặc hiệu này làm cho không ít cường giả mơ ước còn chẳng được, đặc biệt là bốn vị trưởng lão hiện nay vẫn đang dừng chân ở luyện tạng nhìn thấy đan dược thần kì trong lòng không khỏi lòng tham muốn có được nó.

Cũng như Phục Long Đại Lục, tại Tinh Huyền Đại Lục chức vị luyện dược sư còn cao quý hơn cả cường giả tu luyện bình thường mà chỉ có họ mới luyện ra được đan dược tu luyện.

Bên trong đại sảnh, bốn vị trưởng lão âm thanh kinh ngạc, các nam thanh thiếu nữ tú ánh mắt đều trừng lớn đôi mắt nóng cháy lên chiếc hộp gỗ của Thái Diệp.

Tinh Văn Đan này chắc các vị ngôi đây cũng đã quá quen thuộc không cần ta giới thiệu, còn quyển sách công pháp trên tay ta là cao cấp huyền giải Bằng Pháp Đại Ấn Chưởng rất thích hợp tu luyện cho người có tinh nguyên khí hệ băng.

Lời của Thái Diệp đã quá rõ ràng lão ta biết rõ Thạch Mục tu luyện công pháp thuộc tính băng nên đã cố tình mang loại công pháp này tới cộng thêm viên Tinh Văn Đan giúp lão đột phá luyện tinh cảnh loại mị lực này sao lão có thể từ chối cho được.

Trong lúc bốn vị trưởng lão đang tìm cách đem Tinh Văn Đan về tay mình, thì một âm thanh phẫn nộ đột nhiên vang lên trong đại sảnh.

— QUẢNG CÁO —

Thái Diệp lão tiên sinh, ngài hãy đem đan dược và công pháp của ngài thu hồi lại đi, việc hôm nay chúng ta không thể đáp ứng được.

Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều chuyển tới khuôn mặt thanh tú của Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên ở đây đâu đến lượt ngươi lên tiếng, câm miệng lại cho ta.

Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, một vị trưởng lão tức giận quát.

Tiểu Thiên ngươi hãy bình tĩnh ngồi xuống trước đi, ta biết lúc này trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, bất quá cứ để chúng ta làm chủ cho ngươi.

Một vị trưởng lão lớn tuổi bên cạnh mở miệng trầm giọng khẽ khuyên.

Bốn vị trưởng lão ngồi đây, nếu hôm nay đối tượng là con hoặc cháu các người, thì các người có thấy dễ chịu không?

Tiểu Thiên chậm rãi đứng dậy, khóe miệng châm trọc cười hỏi bốn vị trưởng lão khinh thường hắn, vậy hắn cũng không cần giả vờ trước mặt họ.

Ngươi!

Nghe vậy bốn vị trưởng lão đều bị kìm hãm, tứ trưởng lão tính tình nóng nảy đã không nhịn được mà đã chừng mắt bộc phát năng lượng của mình ra.

Bốn vị trưởng lão, Tiểu Thiên ca ca nói không sai, việc này, huynh ấy là người trong cuộc, các ngươi không cần xen vào.

Thiếu nữ Vân Nghiên phát ra âm thanh nhẹ nhàng, tại đại sảnh vang lên, khiến cho bốn vị tức giận hạ nhiệt xuống, bất đắc dĩ nhìn nhau gật gật đầu không rồi im lặng.

Nhìn bốn vị trưởng lão uể oải, Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn, chăm chú nhìn Vân Nghiên đang cười, trong long lại tự hỏi rốt cuộc thân phận nàng ta thế nào mà khiến cho bọn họ lại trở nên kiêng kị như vậy.

Tất nhiên là bọn họ dễ chịu rồi, bọn họ cũng đâu cần quan tâm đến nhi tử mình ra sao đâu, thứ bọn họ quan tâm là viên đan dược xanh lè trong hộp gỗ kia kìa, mắt ngươi cũng đâu phải mù mà không nhìn thấy bốn người bọn chúng nhìn viên đan dược mà chảy nước miếng, có thế mà cũng phải hỏi, ha ha.

Âm thanh đang yên tĩnh bỗng nhiên có một tiếng cười chế giễu truyền từ ngoài cửa vào khiến tất cả mọi người tập trung hướng về cửa chính quan sát.

Bước vào cửa chính một thiếu niên tóc trắng trong bộ y phục đầu bếp trong phủ bộ dáng hiên ngang đi tới, tay cầm một trái cây màu đỏ vừa nhai ngồm ngoàm liếc mắt nhìn khinh thường đám người trong đại sảnh như thể nhìn mấy con kiến tùy tiện cũng có thể dẫm đạp được.

Cổ Viêm tiểu tử sao lại là ngươi.

— QUẢNG CÁO —

Vân Nghiên mặt mày biến sắc mở miệng nói.

Vân Nghiên con quen tiểu tử ăn nói hống hách đó sao, hắn có thật là đầu bếp trong phủ ta không, sao trước giờ ta chưa từng thấy qua hắn vậy.

Thạch Mục tiến lại gần mở miệng khẽ hỏi nàng.

Thạch thúc ta và Tiểu Thiên ca mới gặp hắn sáng nay thôi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn nói hắn là đầu bếp mới đến trong phủ chuyện này ta vẫn chưa điều tra rõ ràng nên lai lịch của hắn còn rất thần bí.

Vân Nghiên mở miệng đáp lại.

Tại đại sảnh vô số ánh mắt dán lên người Cổ Viêm, lần đầu tiên trong đời họ thấy một tên đầu bếp ăn nói hống hách với chủ tử đến vậy, xem cách hắn đi đừng như thể trong mắt không ngán bất kì tên nào, khiến cho bọn họ có cảm giác phải kiêng dè trước mặt hắn.

Tiểu tử thối, ngươi chỉ là một tên đầu bếp Thạch gia, lại dám bước chân vào đại sảnh, ngươi tưởng người Thạch gia ở đây không động vào ngươi thì ta cũng sẽ không động vào ngươi, ngươi tưởng ta là bù nhìn dễ bắt nạt chắc.

Thái Diệp lão giả khẽ khàn giọng trừng mắt lạnh lùng quát.

Bình tĩnh đi lão già, ta nói này mấy lão già các ngươi đã yếu còn đòi ra gió, hơi sức còn bao nhiêu đâu sắp chầu trời đến nơi rồi, tốt nhất mỗi người nói bớt vài câu đi coi như là tạo phúc cho con chau a.

Cổ Viêm vẻ mặt bình thản bước tới khoác tay trái lên vai lão trong khi tay phải vứt trái cây căn dở xuống đất mở hộp gỗ ra cầm viên Tinh Văn Đan trong tay bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm như nhai một viên kẹo khiến cả đại sảnh mọi người há hốc mồm phẫn nộ chấn kinh, trong lòng thầm nghĩ chỉ là một tên đầu bếp thân phận thấp kém mà lại hống hách ngang tàn đến vậy, không lẽ hắn không biết nếu chọc giận lão cường giả Thiên Thủy Tông kia hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào sao.

Ngươi!

Sao ngươi dám.

Bị một tên vô danh tiểu tốt trong phủ ăn mất đan dược cống tặng cho Thạch gia, đây chính là nỗi nhục lớn nhất trong đời của lão, vì không nhịn được cục tức này lão ta đỏ mặt tía tai như sắp phát điên bộc phát năng lượng khiến cho Tiểu Thiên Vân Nghiên cũng như vô số thiểu niên thiếu nữ phải tức ngực khó thở.

Lão già này không ngờ thực lực chân chính lại là luyện tinh cảnh, vừa nãy đầu với Thạch Mục vẫn còn nương tay chán bất quá lúc này lão ta và bốn vị trưởng lão còn lại đều phải dùng tinh nguyên khí phòng ngự.

Phía bên tiểu tử với thân phận một đấu bếp của Thạch gia trước mặt kia, càng làm cho họ thêm phần kinh dị, bị uy áp của luyện tinh cảnh ảnh hưởng mà vẫn có thể ngang nhiên thoải mái vừa đứng vừa ăn, thì lúc này trong lòng họ đã có câu trả lời hắn có thể hống hách ngang ngược như vậy chắc hẳn cũng là cường giả giống như Thái lão, không những vậy tu vi còn cao thâm hơn lão ta rất nhiều, bất quá trông hắn chỉ mới chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi như Tiểu Thiên, La Khinh Tuyết và Vân Nghiên nhưng thiên phú lại quá mức biến thái, từ khi nào trong Thổ Lạc Thành lại xuất hiện một tên quái vật tu luyện khủng khiếp như hắn, tại sao hắn lại phải giả danh đầu bếp trong phủ họ, rốt cuộc có mục đích gì.

Trước biểu hiện của Cổ Viêm, Vân Nghiên cùng Tiểu Thiên cũng phải xanh mặt chấn kinh, họ không ngờ tới được trông hắn tầm thường như vậy mà lại là một cao thủ ẩn thân, bảo sao cách nói chuyện của hắn lại hống hách ngang tàng đến vậy tất cả đều phải có lý do, đáng lẽ ra họ phải tinh mắt nhận ra điều bất thường trên người hắn sớm hơn, xem ra hôn sự lần này sẽ càng phiền phức khó giải quyết hơn không còn là chuyện của Thiên Thủy Tông hay Thạch gia quyết định mà người quyết định ở đây là cường giả thần bí với cái tên Cổ Viêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.