Đã hai ngày liên tiếp Cổ Viêm và Thiên La Dạ Nguyệt ở trong phòng giao hợp với nhau, Ngọc Nhi ở bên ngoài chờ đợi chỉ nghe được tiếng rên rỉ trong sung sướng của nữ nhân này không nghĩ đến nàng ta lại dâm đãng đến thế không giống một bậc trưởng bối phong thái cao cao tại thượng chút nào, nhưng nói gì thì nói cũng không hoàn toàn trách nàng ta được dù sao nàng ta cũng chỉ là nữ nhân, nhịn cả vạn năm mới được làm chuyện đó với người mình yêu thật không dễ dàng chút nào.
Á, đau quá.
Là tiếng của Viêm ca.
Trong phòng lúc này đột nhiên có tiếng gào thét trong đau đớn của Cổ Viêm, vì quá lo lắng không còn cách nào khác Ngọc Nhi phải phá cửa vào bên trong để kiểm tra.
Bên trong căn phòng hiện tại Cổ Viêm đang đau đớn ôm mắt bên trái nằm quằn quại ở dưới đất còn Thiên La Dạ Nguyệt ở bên cạnh vuốt ve chấn an nỗi đau giúp hắn.
Lại đột phá nữa rồi sao, lần này là Linh Thiên Cảnh.
Ngọc Nhi kinh ngạc thầm nói.
Viêm ca, huynh lại làm sao vây.
Ngọc Nhi sắc mặt lo lắng chạy đến phía hắn thăm hỏi nói.
Ta không biết tại sao nữa, từ lúc ta đột phá mắt trái của ta đau quá, như có gì đó chọc vào mặt của ta vậy.
Cổ Viêm ôm một bên mắt gào thét thảm thiết.
Thiên La Dạ Nguyệt ngươi nói đi, chuyện này hẳn ngươi phải biết rõ hơn ta.
Ngọc Nhi quay sang nhìn Dạ Nguyệt tra hỏi.
Có vẻ như khi hắn đột phá cơ thể của hắn bắt đầu biến đổi, đặc biệt nhất chính là con mắt trái theo ta suy đoán tám chín phần là do công pháp của Dâm đ*o tiền bối truyền lại.
Thiên La Dạ Nguyệt sắc mặt ngưng trọng đáp lại.
Lại là công pháp của Dâm đ*o đó không biết nó lại bày cái chiêu trò quỷ quái gì lên người huynh ấy đấy.
Ngọc Nhi nghĩ đến cuốn hắc thư này nhíu mày trách mắng.
Cơn đau này không kéo dài quá lâu rất nhanh Cổ Viêm đã khôi phục lại trạng thái bình thường không những không để lại ảnh hưởng xấu mà tu vi lại còn tăng lên một vài bậc tiểu cảnh giới nhỏ.
Viêm ca huynh ổn đấy chứ, trong ngươi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?
Ngọc Nhi mở miệng hỏi.
Ta không sao hết, muội không cần quá lo.
Cổ Viêm mỉm cười khẽ chấn an.
Ngươi có chắc là không có vấn đề gì không, ngươi không cảm thấy trong người có chỗ nào bất thường đấy chứ.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng dò hỏi.
Viêm ca, cứ nói đi, nếu có chỗ nào bất thường phải nói cho muội biết ngay.
Nếu phải nói có chỗ nào bất thường thì hình như mắt trái này của ta có thể nhìn xa hơn lúc bình thường rất nhiều lần, tự nhiên ta lại có thể nhìn thấy mọi thứ ở tầng một rất rõ ràng thậm chí có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài tháp.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Có vậy thôi, không còn gì khác nữa sao? — QUẢNG CÁO —
Thiên La Dạ Nguyệt hỏi tiếp.
Có vậy thôi, ngươi đừng có hỏi ta nữa, Cổ Viêm này chưa đủ đặc biệt hay sao mà các người còn hỏi thêm nữa hả.
Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu làu bàu quát.
Ngọc Nhi cùng Dạ Nguyệt nghe hắn nói chỉ biết nhìn nhau bật cười gượng gạo cho qua chuyện, xem ra họ đã lo lắng dư thừa cho hắn, bản thân hắn vốn dĩ đã quá đặc biệt cho nên những chuyện đặc biệt tầm thường này trong mắt hắn chẳng qua chỉ là trò trẻ con.
Trong khoảng thời gian Thiên La Dạ Nguyệt nghỉ ngơi dưỡng sức Ngọc Nhi quyết định dẫn Cổ Viêm đi vào tiểu thế giới tu luyện tiếp để gia tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu.
Bên trong tiểu thế giới, hiện tại Cổ Viêm đang ở sàn đấu số năm, theo những gì Lam Anh nói đây là khu vực gia tộc nàng ta quản lý chỉ cần hắn đến khu vực này thì có thể tìm được vị trí của nàng ta.
Vừa bước chân đến khu vực này hắn liền chạm mặt ngay với Lam Anh vừa hay đỡ mất công hắn phải đi tìm nàng.
Cổ Viêm ngươi đến rồi sao?
Vừa nhìn thấy Cổ Viêm, Lam Anh mừng rỡ vội chạy đến chào hỏi.
Ừ, ta quay trở lại rồi đây.
Cổ Viêm gật đầu cười nói.
Cổ Viêm.
Ngươi, ngươi vậy mà lại đột phá.
Trời đất quỷ thần, ngươi rốt cuộc là ăn phải ăn phải thần dược gì mà lại có thể trong ba ngày tăng lên hai đại cảnh giới vậy.
Lam Anh há hốc miệng chấn kinh.
Cổ Viêm thay đổi thực lực nhiều đến vậy khó trách làm cho nàng ta lại có biểu cảm đặc biệt này, cho dù là thiên tài siêu cấp có ăn tiên đan diệu dược cũng thể biến hóa trong một thời gian ngăn bất quá kết quả này hắn đã có suy tinh giải quyết.
Tiến lại gần Lam Anh, Cổ Viêm ghé vào tai nàng ta thì thầm to nhỏ nói.
Không biết hắn nói cái gì mà làm cho mọi nghi ngơ của Lam Anh đều biến mất biểu cảm bình thường trở lại.
Thì ra là vậy, làm ta cứ tưởng, tiểu tử ngươi giỏi che dấu lắm đấy.
Lam Anh vỗ vai hắn cười nói.
Ta cũng là bất đắc dĩ nên mới phải làm vậy thôi, ngươi không trách ta giấu ngươi đó chứ.
Cổ Viêm bật cười đáp lại.
Không trách, không trách, đến một nơi xa lạ bảo toàn thân phận là điều nên làm mà.
Lam Anh cười nói.
Tạm bỏ qua chuyện này đi, vừa hay hôm nay ngươi tới, đại ca ta đang có chuyện muốn tìm ngươi.
Tìm ta sao, đại ca ngươi tìm ta có việc gì.
Cổ Viêm nét mặt nghi ngờ hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Không phải chuyện gì xấu đâu, ngươi cứ đi theo ta là được.
Mặc dù không biết vị đại ca này của Lam Anh tìm hắn có chuyện gì, nhưng theo những lời mà nữ nhân này nói đại ca nàng ta là có thiện ý cho dù không có thiện ý thì còn Ngọc Nhi ở đây hắn dám làm càn được sao.
Lam Anh nhún người bay lên phía trước dẫn đường Cổ Viêm cùng Ngọc Nhi đuổi theo sau nàng ta.
Viêm ca, rốt cuộc huynh đã nói gì với nữ nhân đó vậy, có thể nói cho muội biết được không?
Ngọc Nhi lạnh lùng hỏi.
Ta chỉ nói là ta ẩn giấu thực lực thật sự để hành tẩu giang hồ thôi, chứ muội nghĩ ta còn có thể nói gì để vượt qua sự nghi ngờ của nữ nhân đó.
Cổ Viêm cười đáp.
Có thật không đấy hay là huynh vẫn còn dấu muội chuyện khác.
Ngọc Nhi nét mặt nghi ngờ hỏi lại.
Tất cả ta nói là thật mà, ta chỉ đang cố tỏ ra thần bí cho ngầu chút thôi, như vậy mà giống đám người tự cho mình là thiên tài ngoài kia có như vậy ở đây bọn chúng mới cảm thấy ta có giá trị.
Cổ Viêm bật cười đáp lại.
Đi theo Lam Anh nửa canh giờ cuối cùng cũng đến được bộ tộc của nàng, bộ tộc này thuộc Băng Ưng Phi Tộc nhân khẩu cũng không quá hai trăm số lượng vô cùng ít, nghe Ngọc Nhi nói ở thiên giới gần như đã biến mất hoàn toàn cho dù còn xót lại cũng vô cùng khan hiếm, rất có thể năm đó vị xảy ra biến cố dẫn đến nguy cơ diệt vong của bộ tộc này nên vị đại năng Chương Thanh Phong đó đã đem họ vào đây để sinh sống để sau này tránh bị biến mất khỏi thiên giới lần nữa.
Theo chân của Lam Anh, Cổ Viêm và Ngọc Nhi được dẫn đến một hoa viên đẹp như tiên cảnh ở nơi đó có một thiêu niên mặc áo bào trắng tướng mạo anh tuấn hùng dũng ngút trời phong thái này đến Cổ Viêm cũng tự nhận mình kém xa.
Ở nơi nam nhân này đừng phản phất một cỗ hàn khí cường đại dù cố che dấu đi nhưng vẫn để lộ một ít ra bên ngoài, loại thực lực này đúng là làm cho người ta phải khiếp sợ không dám khinh thưởng.
Lam Minh đại ca, huynh xem muội đã đưa ai đến cho huynh xem này.
Lam Anh vui vẻ chạy đến tươi cười nói.
Ngươi chính là Cổ Viêm trong lời đồn mà Lam Anh hay nói sao.
Lam Minh hướng tầm mắt về phía Cổ Viêm ngữ khí lạnh lùng hỏi.
Ha ha, thật ngại quá, mặc dù ta biết ta là thiên tài được vạn người kính ngưỡng, nhưng con ngươi ta đấy mà, trước giờ không thích khoe khoang mong vị đại ca này đừng để ý đến những lời Lam Anh nói.
Cổ Viêm híp mắt cười gãi đầu xấu hổ nói.
Có phải như lời đồn thật không thì phải thử mới biết được.
Lam Minh dứt lời ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Cổ Viêm tay trái vung chỉ xuất ra một đạo cực đại hàn khí kiếm ý nhanh như một tia chớp tấn công đến vị trí Cổ Viêm tấn công.
Lam Anh thấy thế vội ngăn cản nhưng có điều tốc độ này quá nhanh nàng không cách nào cản kịp, nếu Cổ Viêm có mệnh hệ gì nàng nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cổ Viêm còn chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thì đạo kiếm khí này đã quét qua chạm đến vùng ngực hắn cắt mất một miếng vải trên y phục hắn, nếu không phải hắn là tồn tại đặc biệt sợ là người khác dính chiêu này sợ rằng cơ thể đã bị cắt đứt làm đôi.
Sao có thể, đạo hàn quang kiếm khí này cho dù là một Linh Thiên cảnh cường giả cũng không tự ý ngang nhiên dùng nhục thân chống đỡ, tên Cổ Viêm này rốt cuộc là tu luyện cái thứ công pháp cổ quái gì vậy.
Lam Minh mặt biết sắc tự nói.
Ngươi vừa làm cái quái gì vậy, đây là cách đối đại với khách nhân của tộc các ngươi sao.
Cổ Viêm bắt đầu tỏ vẻ khó chịu nhìn về phía Lam Minh này quát lớn.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm huynh đệ thân thủ thật phi phàm, vừa rồi tại hạ đã quá thất lễ mong huynh đệ bỏ qua cho.
Lam Minh vui vẻ trở lại ôm quyền cúi đầu tạ lỗi.
Ta hỏi ngươi lại lần nữa, đây là cách mà tộc các ngươi đối đãi khách nhân sao.
Mau trả lời ta mau.
Cổ Viêm dậm chân xuống đất rung chuyển mặt đất quá lớn hỏi lại lần nữa.
Cổ Viêm không được vô lễ, Lam Minh đại ca làm vậy chỉ để dò xét thực lực của ngươi thôi tuyệt đối không có ý hại ngươi.
Lam Anh nhíu mày vội vã giải thích.
Im miệng, ở đây chưa đến lượt ngươi lên tiếng.
Cổ Viêm trước nay công tư phân minh, kẻ nào tốt với ta một ta sẽ đáp lễ một nửa, còn kẻ nào dám đối nghịch với ta một ta sẽ đáp trả gấp mười lần.
Ngươi đã đánh ta một chưởng thì phải chịu của ta mười chưởng như vậy mới công bằng.
Cổ Viêm phẫn nộ chỉ tay thẳng vào mặt Lam Minh quát lớn.
Nếu hành động của ta lúc nãy làm cho Cổ Viêm không hài lòng, vậy được thôi ta chịu mười chưởng của huynh, chúng ta kết thúc ân oán huynh thấy sao.
Lam Minh thẳng thắng nói.
Quân tử nhất ngôn, ngươi nói lời phải giữ lấy lời đó.
Cổ Viêm hạ cơn giận hét to nói.
Lam Minh này nói một là một nếu ta đã đồng ý đỡ mười chưởng của Cổ huynh tuyệt đối không nuốt lời.
Lam Minh gật đầu nghiêm túc đáp.
Ha ha, hảo hán, hảo hán, nói hay lắm sảng khoái lắm, đợi khi ngươi trả đủ mười chưởng cho ta, chúng ta sẽ chính thức bằng hữu của nhau.
Viêm huynh, đừng nhiều lời nữa, mới huynh ra tay, hôm nay vừa hay tại hạ muốn được lĩnh giáo tuyệt học của huynh, cho dù có mất mạng cũng không nửa lời oán trách.
Vậy được ta ra tay đây, hôm nay ta cho ngươi nếm thử chiêu thức lợi hại nhất của ta đó là.