Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 286



Bên trong hang động tiếng ma thú gầm rống truyền ra ngoài ngày càng lớn phía bên ngoài mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội khiến cho cả bốn người Cổ Viêm, Lam Trạng, Khương Tịch Nhi, Khương Thành không dám coi thường nhanh chóng lùi lại phía sau quan sát động tĩnh.

Bước ra khỏi hang động là một con tử cốt cự long thân dài trăm mét toàn thân tỏa ra một loại ma khí đen ngòm hôi thối, chính loại ma khí này của nó khiến cho toàn bộ hệ thực vật xung quanh khu vực hang động của nó không thể phát triển được.

Grào … grào!

Ma thú vừa xuất hiện liền gầm rú phát ra âm thanh rung chuyển trời đất đủ để làm thủng màng nhĩ của những kẻ nào dám bén mảng gần nó.

Khương Thành, Tịch Nhi, Lam Trạng giác quan nhạy bén kịp thời dùng linh lực tạo một lớp lá chắn phòng ngự ngăn cản âm thanh quỷ dị của ma thú xâm phạm nên đã tránh khỏi một tai kiếp.

Cổ Viêm không kịp phản ứng bị âm thanh này làm cho trọng thương bị thủng màng nhĩ hai tai chảy rất nhiều máu đau đớn không từ gì diễn tả nổi nhưng rất nhanh sau đó nhờ khả năng siêu hồi phục của mình mà vết thương trên hai tai của hắn đã được chữa khỏi hoàn toàn và có thể nghe lại bình thường nhưng thù này hắn nhớ rất rõ con tử cốt long này sớm muộn gì cũng chết dưới tay hắn.

Tịch Nhi vết thương muội sao rồi, có đỡ hơn chưa.

Khương Thành quay sang nhìn nàng khuôn mặt lo lắng khẽ hỏi thăm.

Huynh không cần phải lo cho muội chút thương tích này của tên khốn khiếp Cổ Viêm đó chưa thể làm nguy hại đến tính mạng của muội được đâu, muội vẫn có thể cùng huynh sát cánh chiến đấu tiếp.

Tịch Nhi lấy tay áo lau vệt máu trên khóe miệng thẳng thắn đáp lại.

Cho dù muội có nói vậy nhưng ta vẫn không yên tâm để muội chiến đấu tiếp, nhân lúc ta đánh lạc hướng con ma thú đó muội nhanh chóng vào cướp cờ hiệu đi, toàn đội chúng ta trận đấu này thắng hay bại tất cả đều trông chờ vào muội cả đấy.

Khương Thành mở miệng nói.

Không được chúng ta có sống phải cùng sống có chết thì cùng chết, ta sẽ không để huynh ở lại đây một mình với con ma thú cùng tên Cổ Viêm xấu xa và tên Lam Trạng đó đâu như vậy quá nguy hiểm cho huynh cho dù có cướp được cờ hiệu dành chiến thắng chỉ riêng việc bỏ mặc đồng đội lúc khó khăn cho dù có thắng ta cũng không thấy vẻ vang chút nào.

Tịch Nhi cương quyết từ chối với lời đề nghị của Khương Thành nói.

Nghe được những lời này Khương Thành đương nhiên rất vui, ít nhất trong trái tim của Tịch Nhi vẫn còn một chỗ cho hắn cho dù kết quả hắn có bỏ mạng tại đây cũng rất đáng nhưng cho dù là vậy hắn tuyệt đối người con gái mình yêu chịu bất cứ tổn hại nào chỉ cần có thể bảo vệ nàng ta cho dù phải nặng lời làm cho nàng ta ghét cũng không sao hết.

Đủ rồi đấy, lúc này không phải là lúc chơi trò trẻ con huynh đệ đồng cam cộng khổ như lúc còn ở nhà, mà là sự vinh nhục của toàn bộ gia tộc, ở đây ngoài muội có khả năng cướp cờ hiệu nữa thì không còn ai khác.

Mau đi đi, đừng làm cho công sức của ta và các thành viên trong tộc phải uổng phí, chỉ cần muội cướp được cờ hiệu mọi chuyện xảy ra ở đây sẽ kết thúc và lúc đó chiến thắng thuộc về đội chúng ta.

Khương Thành truyền đạt những lời mình nói với nàng ta xong, một chưởng đẩy nàng ta thật mạnh khiến nàng ta bay thẳng vào sâu trong hang động cùng lúc đó ma thú lao tới tấn công hắn khiến cho hắn phải chật vật né đòn tấn công của nó.

Thấy Khương Thành ở ngoài một mình gánh vác mọi chuyện làm cho Tịch Nhi cảm động rưng rưng nước mắt, nhưng hiện tại nàng không thể nào làm gì khác chỉ có thể toàn lực tìm cho ra cờ hiệu trước để kết thúc mọi chuyện hi vọng Khương Thành có thể bình an vô sự cầm cự đến lúc đó nếu không cả đời này nàng cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình.

Lam Trạng, con tiểu nha đầu đó cũng đã vào bên trong hang động đó rồi, chúng ta cũng nên đuổi theo thôi nếu chậm tay sẽ mất cờ hiệu đấy.

Cổ Viêm mở miệng giục nói.

Cả hai chúng ta sao, vậy thì còn con ma thú và tên Khương Thanh đó thì tính làm sao.

Lam Trạng ngạc nhiên hỏi.

Thì kệ bọn chúng chứ sao, cứ để bọn chúng ta sát nhau chán chê đi lúc chúng ta cướp cờ hiệu xong ra thu dọn tàn cuộc cũng chưa muộn.

Cổ Viêm lên tiếng đáp lại.

Ta thấy chuyện này không ổn chút nào mặc dù Khương Thành là địch thủ của chúng ta nhưng một mình hắn chưa chắc đã cầm chân nổi con tử cốt long đó rất nhanh nó sẽ phát hiện ra động tĩnh của kẻ trộm như chúng ta mà đuổi theo đến lúc đó không chỉ riêng hắn và Tịch Nhi đó mà ngay cả ta và ngươi đều gặp nguy hiểm.

Lam Trạng lên tiếng phân tích mọi chuyện.

Vậy phải tính làm sao đây, thế này không được thế kia không được, nếu không tìm cách vẹn toàn cả đôi đường thì đội chúng ta sớm muộn gì cũng thua mất.

Cổ Viêm tâm trạng bức bối khó chịu mở miệng nói.

Giờ cũng chỉ còn cách này thôi nếu không thì đúng như những gì ngươi nói trận chiến này đội chúng ta thua là cái chắc.

Lam Trạng sắc mặt nghiêm túc nói.

Ta còn không nghĩ ra cách, ngươi lại nghĩ ra cách gì hay sao, nói thử ra xem nào?

Cổ Viêm nghe Lam Trạng nói vậy ngạc nhiên hỏi.

Cũng không phải cách hay gì, theo ta thấy giờ chúng ta chia làm hai hướng, một bên ngươi ở lại cầm chân con ma thú đó, bên còn lại chính là ta đuổi theo Tịch Nhi không để ả ta cướp được cờ hiệu trước, chỉ có cách này may ra đội chúng ta còn có chút hi vọng bắt buộc hai chúng ta mỗi người phải cố gắng thêm một chút.

Lam Trang hít một hơi sâu thở dài nói.

Sao ngươi ăn gì mà khôn thế, việc khó thì để ta gánh vác việc dễ thì để ngươi hưởng một mình, rõ ràng tu vi ngươi cao hơn ta kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn ta, đáng ra người ở lại cầm chân là ngươi mới đúng sao lại để một kẻ yếu đuối như ta xông vào nguy hiểm làm thay phần của ngươi được, ngươi làm vậy mà xứng đáng với danh nghĩa đội trưởng dẫn đầu cả đội hay sao.

Không nói nhiều nữa theo ta thấy ngươi cứ quyết định ở lại đây cầm chân hai con quái vật đó đi, trong khi đó ta vào bên trong xử lí con tiểu nha đầu Tịch Nhi kia và cướp cờ hiệu, cách làm này mới là cách ổn thỏa nhấn.

Lam Trạng còn chưa kịp mở miệng phản biện lại lời của Cổ Viêm thì tiểu tử này đã quay lưng chạy hướng vào bên trong hang động, phía bên Khương Thành mải chật vật cầm chân con tử cốt long mà quên mất đến sự hiện diện của hai kẻ địch bên đội đối phương, vừa trông thấy Cổ Viêm hướng về phía cửa hang động liền ngay lập tức phóng ra một chiếc rìu đen quỷ dị chặn đứng bước chân của hắn lại, cũng chính lúc này ma thú đã phát hiện có kẻ trộm muốn cướp đi cờ hiệu bên trong hang động của mình liền bỏ mặc Khương Thành quay sang tấn công Cổ Viêm.

Lần này Cổ Viêm gặp phiền phức lớn liên tục phải né đòn trước con ma thú hung tợn kia, hiện tại người rảnh rỗi nhất lại chính là Lam Trạng nhân lúc Cổ Viêm đang bận cầm chân ma thú đã tăng tốc vào bên trong hang động và không quên đánh một chưởng khiến cho những tảng đá lớn rơi xuống chặn đứng cửa hang, cách này ít nhất có thể cầm chân Khương Thành một thời gian khiến cho gã yêu tộc này không đuổi theo hắn.

Thấy Lam Trạng vào trong hang đuổi theo Tịch Nhi, Khương Thành tức tốc đuổi theo để phá cửa hang xông vào bên trong ngăn cản tiểu tử này lại.

Lại muốn chạy vào bên trong bỏ ta một mình ngoài này sao, đừng có nằm mơ.

Có chết thì ta cũng phải đem ngươi đi theo.

Băng địa chấn!

Cổ Viêm phẫn nộ nhân lúc né được ma thú, một quyền giáng mạnh xuống phía dưới mặt đất tạo thành một bức tường băng khổng lồ cao chừng mười mét chặn đứng cửa hang lại.

Đối với loại công kích này của Cổ Viêm đối với Khương Thành không thể làm khó hắn nhưng ma thú thực lực quá mạnh chỉ một cái quẫy đuôi của nó khiến cho hắn phải lùi lại làm cho hắn không cách nào tiến vào bên trong, giờ cũng chỉ hi vọng Tịch Nhi có thể bình an vô sự ít nhất không bị chết dưới tay Lam Trạng cho dù đội có thua cũng chẳng sao hết.

Khặc khặc, không vào bên trong được có phải thất vọng lắm không?

Tuy ta không thể vào trong chơi được với con tiểu nha đầu đó, nhưng Lam Trạng cũng không phải loại người dễ đối phó, Tịch Nhi của ngươi gặp phiền phức lớn rồi đấy.

Cổ Viêm híp mắt chỉ tay về phía Khương Thành cười châm chọc nói.

Tịch Nhi mà có gặp phải phiền phức gì thì tất cả các ngươi chuẩn bị tinh thần bỏ mạng tại đây đi.

Khương Thành lạnh lùng đáp lại.

Ui ui, hăm dọa cơ à, sợ quá cơ.

Nhưng nói không thì có tác dụng gì muốn lấy mạng được của ta còn phải xem bản lãnh của ngươi lớn đến cỡ nào.

Cổ Viêm ngoáy ngoáy lỗ tai cười châm biếm nói.

Yên tâm, không cần khiêu khích ta, mạng của ngươi sớm muộn gì ta cũng lấy nhưng không phải lúc này, hiện tại cả hai ta đều gặp phiền phức với con ma thú trước mặt, theo ta thấy chi bằng hợp tác tiêu diệt nó trước sau đó sẽ giải quyết ân oán bằng một trận đấu sinh tử.

Khương Thành mở lời kiến nghị trước.

Ý kiến này không tệ, tạm thời ta sẽ làm đồng minh của ngươi, chúng ta cùng nhau xông lên đánh bại ma thú trước.

Cổ Viêm gật đầu đáp lại.

Vậy được ta đếm đến ba cả hai chúng ta sẽ lao lên từ hai phía tấn công nó, ngươi thấy sao.

Khương Thành mở miệng hỏi.

Nghe ngươi hết, đếm đến ba cả hai chúng ta lao lên tấn công.

Một…. hai ….ba.

Bang!

Vừa đếm đến ba Cổ Viêm đột nhiên thay đổi ý định ban đầu của cả hai, tay cầm chảo sắt một vụt cực mạnh ngang mặt tấn công Khương Thành.

Khương Thành đã nghĩ đến việc Cổ Viêm đánh lén nên đã thủ sẵn một quyền từ phía sau cùng lúc tiểu tử này tấn công thì đã nhanh chóng tung một quyền đánh giữa mặt hắn khiến hắn chảy máu mũi gãy mấy cái răng cửa.

Kết quả cả hai đều dính đòn của nhau khiến cho mỗi người văng xa một hướng khác nhau, đối với Khương Thành chỉ bị thương ở vùng mặt thổ huyết không nặng lắm trái lại Cổ Viêm thực lực với Khương Thành quá lớn bị thương không nhẹ chút nào nhưng với khả năng siêu hồi phục rất nhanh vết thương lành lại khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Khụ khụ, tên tiểu tử xấu xa nhà ngươi lại dám đánh lén ta, biết ngay không thể hợp tác với ngươi, đã vậy ta chỉ đành lấy mạng ngươi trước rồi mới tính đến chuyện xử lý ma thú sau.

Khương Thành đứng dậy ho vài tiếng lau vệt máu trên miệng nhìn Cổ Viêm phẫn nộ nói.

Nghĩ sao Cổ Viêm ta lại đi làm đồng minh với thức ăn của mình, đợi ta ăn thịt ngươi xong sẽ bỏ trốn trước, đâu ai rảnh đi chơi với cục xương di động ngoài kia, Lam Trạng hay đồng đội của hắn sống hay chết liên quan gì đến ta, chỉ cẩn ta sống là đủ rồi, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.