Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 291



Vết thương quá nặng, cái chết của Khương Thành có lẽ là tổn thất to lớn nhất đối với đội Cửu Thiên U Minh Hồ mặc dù thực lực của hắn và Hoàng Viêm chênh lệch là rất lớn nhưng vẫn không cách nào thắng nổi vì quyền năng của một thực thể là quá bá đạo không phải là thứ mà sinh linh cấp thấp như hắn có thể chống chọi được.

Trận chiến này cuối cùng cũng đã đến hồi kết, hiện tại ngươi chỉ còn vài hơi thở trước khi tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng, ngươi còn điều gì muốn trăng chối không, ta sẽ giúp ngươi truyền lời đến người trong tộc của ngươi, coi như đó là một đặc ân mà ta dành cho ngươi vì ngươi đã giúp ta tận hưởng một trận chiến đặc sắc.

Hoàng Viêm tiến lại gần trầm giọng hỏi.

Khụ, khụ, lời trăng chối cuối cùng à.

Ngươi không nói, có lẽ ta sẽ quên, nhưng hiện tại hơi thở ta yếu ớt quá ngươi có thể đến gần ta chút nữa được không.

Khương Thành ho ra máu sắc mặt nhợt nhạt nói.

Chiều theo ý của Khương Thành, Hoàng Viêm đến gần để có thể nghe được những lời cuối cùng trước khi chết của hắn, nào ngờ được lời hắn muốn nói chính là muốn đồng quy vu tận với Hoàng Viêm.

Hoàng Viêm vừa lại gần, Khương Thành dồn toàn bộ năng lượng cuối cùng phóng ra những chiếc xương nhọn của tử cốt long trên người mình như những mũi lao đâm xuyên qua cơ thể của Hoàng Viêm xuyên đến những điểm chí mạng trên cơ thể muốn giết chết tiểu tử này.

Sao có thể!

Ta đã dùng những mũi lao đâm xuyên qua cơ thể ngươi tại sao không chảy máu?

Khương Thành mặt biến sắc kinh hãi run rẩy hỏi.

Tại vì ta không phải con người.

Hoàng Viêm ghé vào tai Khương Thành nói nhỏ, sau đó thân thể hóa thành vô số hạt ánh sáng thoát khỏi những mũi lao bằng xương rồi lại ngưng tụ lại như trước, thấy cảnh tượng này Khương Thành mới hiểu ra một điều rằng vị Hoàng Viêm đứng trước mặt có lẽ là một sự tồn tại bất diệt nào đó chỉ là vẫn còn điều mà hắn không hiểu được sự tồn tại cao cấp như vậy sao lại có thể xuất hiện ở một địa phương nhỏ bé hai chuyện này quá sức mâu thuẫn.

Ta không còn sống được lâu nữa, ta còn một câu hỏi muốn hỏi ngươi.

Khương Thành gượng sức lấy hơi hỏi tiếp.

Hỏi đi, mặc dù ngươi có ý định muốn giết ta trước khi chết, chỉ điểm này đã đủ cho ta cho ngươi chết không toàn thây, nhưng ai bảo ta sinh ra đã có sẵn sự nhân từ trong người luôn cho người khác một cơ hội thứ hai, đặc biệt là những kẻ sắp chết như ngươi.

Hoàng Viêm mỉm cười đáp lại.

Nếu ngươi không phải người thì tại sao ngươi không có yêu khí, không có ma khí của yêu tộc và ma tộc vậy rốt cuộc ngươi đế từ chủng tộc nào. — QUẢNG CÁO —

Khương Thành hỏi tiếp.

Ta là ai ta còn không biết được, ta chỉ biết ta không phải người cũng chẳng phải là yêu hay ma, câu trả lời này đã thỏa mãn sự hiếu kì của ngươi chưa.

Hoàng Viêm thản nhiên đáp lại.

Mặc kệ ngươi có là thứ gì, chỉ cần là những kẻ làm tổn hại đến Tịch Nhi đều phải chết, cho dù ta chết ta cũng phải kéo theo ngươi chết theo, ta không tin trên thế gian có sự tồn tại bất tử bất diệt mà cảnh giới còn thấp như ngươi.

Khương Thành dứt lời tay nắm chặt Hoàng Viêm không cho hắn rời đi tự bạo thể gây ra một vụ nổ lớn chấn động khu vực trung tâm bí cảnh tan thành tro bụi.

Nhìn thấy Khương Thành bạo thể liều chết, Khương Văn Sương cũng như Cửu U Bà Bà chỉ biết nghẹn ngào nuốt nước mắt vào bên trong sự hi sinh của hắn quá vĩ đại, một khi về tộc họ nhất định sẽ lập bia mộ để tưởng nhớ hắn, còn về thắng thua giữa hai tộc nay không còn quan trọng nữa miễn sao Tịch Nhi bình an vô sự ra ngoài cho dù phải nắm giữ thứ hạng thấp nhất họ cũng không hối hận.

Về phía của Vô Khuyết lúc này đứng ngồi không yên không biết Cổ Viêm lạ lẫm kia đã thực sự chết chưa nếu hắn mà bỏ mạng sau vụ nổ đó thì đây sẽ là điều nuối tiếc nhất đối với Vô Khuyết.

Tử Sam lúc này đang thầm lầm bẩm trong lòng mong sao Cổ Viêm có thể tan thành tro bụi mặc dù bộ dạng hiện tại của hắn khiến nàng ta có chút động lòng nảy sinh tình cảm nhưng chung quy lại hắn vẫn là Cổ Viêm xấu xa hắn có thay đổi ra sao cũng vẫn là một tên xấu xa một kẻ thấp kém không bằng rác rưởi chỉ cần chứng kiến tiểu tử này chết, nàng sẽ lập tức ăn mừng bảy ngày bảy đêm mời toàn bộ chúng nhân tại đây có một yến tiệc thịnh soạn nhất.

Sau khi vụ nổ biến mất Khương Thành thân thể tan thành tro bụi vốn nghĩ Hoàng Viêm sẽ chết theo nào ngờ hắn vẫn đứng bất động tại vị trí cũ chỉ thấy y phục tả tơi do vũ nổ gây ra còn thân thể lành lặn không một chút thương tích, vụ nổ này vô hại đối với hắn.

Sao có thể, vụ nổ lớn như vậy mà ác ma Cổ Viêm không chết.

Tử Sam tức phát điên lên hai mặt đỏ ngầu trông đáng sợ nghiến răng quát lớn.

Vô Khuyết thì thầm vui sướng trong lòng, ác ma Cổ Viêm không phải là cái danh xưng do ngươi ta tự bịa đặt ra, hắn đúng là đối thủ đáng gờm mà Vô Khuyết ao ước bấy lâu được giao thủ.

Cả quản trường lúc nào nháo nhào những tiếng hò hét chúc mừng cho Cổ Viêm ai nấy đều kinh nể trước thiên phú sức mạnh kinh người của hắn không còn giống như lúc trước mở miệng buôn lơn kinh thường miệt thị vì hắn là nhân tộc thấp kém, quả nhiên chỉ có là cường giả vi tôn mới được thiên hạ công nhận tán đương.

Thấy thân thể Cổ Viêm lành lặn Ngọc Nhi đương nhiên rất vui, nhưng bộ dạng thánh thiện của Hoàng Viêm làm nàng không quen chút nào vẫn là cái bộ mặt cười xấu xa của Cổ Viêm làm nàng yêu thích hơn.

Hôm nay chơi thế đủ rồi, mọi chuyện còn lại ở đây ta giao lại cho ngươi.

Hoàng Viêm truyền âm nói.

Đương nhiên là phải giao lại cho ta, đánh đấm chán rồi thì vào trong nghỉ đi, để những lời tán dương ngoài kia cho ta tận hưởng nữa chứ.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm truyền âm đáp lại.

Hắc Ma không nói gì nhưng lúc này chắc chắn ganh tị với Hoàng Viêm hắn thế một khi ra ngoài sẽ còn thể hiện hoành tráng hơn Hoàng Viêm gấp trăm ngàn lần nếu không sau này chỉ có thể làm cái bóng suốt ngày bị tiểu tử đó coi thường.

Ánh sáng kim sắc một lần nữa lóe lên thân thể Cổ Viêm xảy ra biến đổi sau khi ánh sáng biến mất Cổ Viêm trở lại bộ dạng ban đầu mái tóc trắng cùng nụ cười xấu xa còn Hoàng Viêm thì trở lại bên trong Thiên Sinh Linh Tinh nghỉ ngơi.

Trông thấy bộ dạng đang nhe răng cười trông rất xấu xa của Cổ Viêm trở lại làm Ngọc Nhi rất vui, Hoàng Viêm đã trả lại cơ thể cho hắn giờ đây hắn lại làm chính mình một Cổ Viêm xấu xa cực điểm làm cho mọi người phát ghét.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Cổ Viêm đã quay trở lại, Tử Sam trong lòng hoàn toàn không còn một chút do dự về ý định giết Cổ Viêm như trước, chính bộ dạng này của hắn làm nàng muốn hắn chết ngay lập tức, ngay cả khi Khương Thành bại trận trong tay hắn nàng vẫn không nguôi ngoai ý định tiêu diệt hắn, đợi hắn vào vòng trong nhất định nàng sẽ trực tiếp ra tay lấy mạng của tên xấu xa này.

Sao mà buồn ngủ vậy, có vẻ như Hoàng Viêm đã tiêu hao hết năng lượng vào một chiêu cuối làm cơ thể mình cạn kiệt năng lượng.

Mà thôi cục đá cản đường như Khương Thành cũng đã bị tiêu diệt mọi chuyện còn lại cứ để cho Lam Trạng đó lo liệu đi.

Cổ Viêm lẩm bẩm trong miệng sau đó ngáp một hơi dài lăn ra đất ngáy khò khò ngủ.

Thấy bộ dạng ngáy ngủ giữa chiến trường khốc liệt của Cổ Viêm làm cho Ngọc Nhi chỉ biết lắc đầu ngao ngán xấu hổ thay cho hắn, như cũng vì cái tính cách đặc biệt này nàng lại càng thích hắn hơn ai bảo hắn là sự tồn tại đặc biệt không giống bất kì ai có lẽ đây lại là một ưu điểm của hắn trong mắt của nàng.

Ngủ giữa chiến trường trước nay chưa từng có, tiểu tử Cổ Viêm này cũng quá ngông cuồng a.

Vô Khuyết bật cười thầm tán thưởng.

Phía bên trong động của ma thú.

Lam Trạng đã thành công cướp cờ hiệu và Khương Tịch Nhi đang trổ hết tài năng của mình ra để cướp lại.

Trận chiến đang diễn dữ dội không phân định thắng bại thì Tịch Nhi cảm nhận được khí tức của Khương Thành biến mất, lúc này đây nàng rưng rưng nước mắt trong lòng đau xót như ngàn vết dao dâm, tình cảm mà Khương Thành dành cho nàng bấy lâu nay sao nàng không hiểu, cũng vì yêu nàng lo cho an nguy của nàng nên hắn đã tự mình ứng cử mạo hiểm vào trong bí cảnh cùng với nàng để bảo vệ nàng.

Tình yêu hắn dành cho nàng quá lớn mà nàng lại chưa thể làm gì cho hắn thậm chí bày tỏ tình cảm của mình với hắn vậy mà bây giờ hắn lại tử trận, đối với nàng lúc này thắng thua không quan trọng nữa, nàng chỉ muốn một mực báo thù cho Khương Thành, nàng thề với bản thân nhất định phải giết chết ma đầu Cổ Viêm.

Tên xấu xa Cổ Viêm, đền mạng của Khương Thành ca ca cho ta.

Tịch Nhi tay nắm chặt Hỏa Linh Kiếm trong tay bắn tốc độ phát ra quang sắc rực lửa bay phóng thẳng lên không trung phá vỡ một lỗ trên hang động mà ra ngoài tìm tung tích của Cổ Viêm để tiêu diệt hắn.

Lam Trạng thấy nữ nhân này bỏ trận chiến giữa chừng liền tăng tốc đuổi theo sau tuyệt đối không để nàng ta có cơ hội giết chết Cổ Viêm. — QUẢNG CÁO —

Tịch Nhi sau khi ra ngoài, cành tượng đầu tiên mà nàng trông thấy là một chiến trường đổ nát, dấu tích của Khương Thành hoàn toàn biến mất không trung thứ còn xót lại là những mảnh linh hồn bị vỡ vụn dang dần tan biến.

Đây là linh hồn Khương Thành đại ca còn lưu lại, ta tuyệt đối không để huynh cứ thế mà chết nhất định ta sẽ tìm ra cách để làm huynh sống lại lần nữa.

Tịch Nhi lấy một bình ngọc bích thu lại những mảnh linh hồn của Khương Thành sau khi đậy nắp thu vào trong giới chỉ, bước tiếp theo là tìm tung tích tên Cổ Viêm.

Ở một khoảng cách không xa cuối cùng nàng đã tìm thấy tên tiểu tử xấu xa này, hiện tại hắn còn đang bận ngủ ngáy khò khò trông rất thoải mái, cái bộ dạng này thật làm nàng tức đến sôi máu.

Tay nắm chặt trường kiếm Tịch Nhi vận sức tăng tốc lao đến lấy thủ cấp của Cổ Viêm đúng lúc này Lam Trạng xuất hiện ra tay cầm băng thương chặn trường kiếm của nàng ta lại khiến nàng ta không cách nào tiến đến gần để lấy mạng của Cổ Viêm.

Có vẻ như trận chiến giữa tiểu tử này và Khương Thành đã làm cho hắn kiệt sức nhưng có thể lấy mạng một cao thủ như Khương Thành thứ mà đến ta cũng không làm được ngươi xứng đáng được sự tôn trọng của ta, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi, mọi chuyện còn lại cứ để Lam Trạng ta lo.

Lam Trạng quay sang nhìn Cổ Viêm đang ngủ mỉm cười thầm tự nói.

Kẻ nào cản đường ta giết Cổ Viêm xấu xa đều phải chết.

Tịch Nhi đằng đằng sát khí tay nắm chặt trường kiếm một lần nữa lao tới tấn công Lam Trạng.

Đến đi, đừng nghĩ ta chỉ còn một tay mà nghĩ ta rơi vào thế yếu, không có Khương Thành đứng đằng sau chống lưng ngươi chẳng là cái thá gì cả.

Lam Trạng nhếch mép khinh thường sau đó bắn tốc độ lao tới tấn công Tịch Nhi, hai người này lại tái chiến lần nữa liệu lần này Tịch Nhi có thể áp đảo như lần trước khi có Khương Thành hay là Lam Trạng sẽ là kẻ sáng tạo ra kì tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.