Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 296



Muốn lấy mạng ta thì cứ việc mà lấy, đừng có mà ở đó sỉ nhục ta.

Tịch Nhi không một chút sợ hãi thẳng thắng đáp.

Hành động này của Tịch Nhi làm Cổ Viêm cảm thấy rất khó chịu mà không nhịn được lao tới cho nàng ta một bạt tai khiến nàng trọng thương hộc máu thân thể văng ra xa.

Ngu ngốc, chết đến nơi rồi mà còn không biết sợ.

Ngươi tưởng nói ra những lời đó làm bản thân mình thật ngầu thì sẽ có kì tích xuất hiện với ngươi sao, sợ chết thì cứ nói là sợ chết hà tất phải ép mình tỏ ra mạnh mẽ.

Nếu trong lòng ngươi sinh ra nỗi sợ hãi, sợ bị ta giết ngươi thì cứ việc nói ra, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.

Cổ Viêm mở miệng nói.

Nghe những lời này Tịch Nhi cười như một kẻ điên, bảo nàng ta quỳ xuống cầu xin tha mạng hành động đáng xấu hổ thế sao nàng có thể nói ra được, nếu nàng ta mà làm cái hành động ngu ngốc như lời hắn nói thì sau này có sống cũng không thể ngẩng đầu lên nhìn đồng tộc được.

Ngươi cười cái gì, ta nói sai gì sao?

Cổ Viêm mở miệng hỏi lại.

Ta cười vì sự ngu dốt của ngươi, vậy ta hỏi lại ngươi nếu như đổi lại là hoàn cảnh của ngươi liệu ngươi có quỳ xuống chấp nhận mọi yêu cầu của ta để được tha mạng không?

Tịch Nhi nghiêm túc trở lại hỏi hắn.

Đương nhiên là có, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, con người Cổ Viêm ta rất đơn giản không nghĩ nhiều như đám ngụy quân tử các ngươi, cái gì mà thà chết vinh còn hơn sống nhục, tất cả chỉ là mấy lời đạo lý để lừa đám con nít, nếu là người hiểu chuyện thì họ lựa chọn sống nhục để chờ đợi cơ hội phục thù đây mới là lựa chọn sáng suốt.

Cổ Viêm thản nhiên đáp.

Vậy ngươi có từng nghĩ làm hành động dơ bẩn vậy nếu là ta liệu ta có tha mạng cho ngươi không, sống mà cúi đầu sợ hãi trước kẻ khác chính là những kẻ nhu nhược không có tương lai, những kẻ này chết cũng không oan uổng, chi bằng giống như ta trước khi chết vẫn giữ được danh dự của bản thân chết cũng không uổng.

Tịch Nhi sắc mặt nhợt nhạt cố bật cười đáp lại.

Lời ngươi nói có vẻ cũng không sai, nếu sau này ta có rơi vào tình cảnh của ngươi hiện giờ ta cũng không chắc bản thân có thể làm như lời mình nói, có khi lúc đó ta cũng trở thành ngụy quân tử giống ngươi lại nói mấy cái lời vớ vẩn đó để lừa con nít.

Nhưng ta nghĩ còn lâu mới đến với ta, những kẻ muốn giết ta trong vũ trụ rộng lớn này không ít nhưng mấy ai có khả năng làm nguy hại tính mạng ta được.

Còn ngươi nữa, nếu ngươi đã khước từ ý tốt của ta lại muốn chết vậy thì ta thành tâm cho ngươi có điều, trước khi giết ngươi ta phải hành hạ ngươi sống không được chết không xong.

Cổ Viêm nhe răng cười âm hiểm tiến lại gần nàng ta mà bắt đầu tra tấn.

Một mỹ nhân xinh đẹp vậy mà Cổ Viêm không biết thương hoa tiếc ngọc, liên tục dùng chân đá mạnh vào bụng nàng rồi lại dùng cước đá vào mặt nàng vậy mà nàng ta vẫn cười dù biết bản thân đang chịu bao đau đớn.

Nàng ta càng cười, Cổ Viêm càng khó chịu phát tiết nổi điên lên, một tay túm tóc nàng ta một tay dùng quyền cực mạnh đánh thẳng vào mặt nàng khiến cho khuông mặt xinh đẹp trở nên biến dạng.

Sau đó lại tiếp tục sử dụng thủy không kiếm chém đứt tứ chi nàng ta khiến nàng ta gào thét trong đau đớn nàng giờ không khác gì một phết nhân.

Phía bên trong bí cảnh ngày càng hỗn loạn không bao lâu nữa sẽ bị hủy diệt đây chính là hậu quả của những trận ác chiến của Cổ Viêm và Tịch Nhi, Khương Thành, Khương Võ sức mạnh hai bên va chạm quá lớn khiến cho không gian bí cảnh này vượt quá sức chống chịu mà dẫn đến bị sụp đổ.

Bên ngoài bí cảnh, Tử Sam nữ tử quan sát mọi chuyện diễn ra bên trong mà lạnh sống lưng, Cổ Viêm ác ma thật quá bá đạo thật đáng sợ, nàng không tưởng tượng ra được nếu sau này mình phải đối diện hắn nếu thua trong tay hắn kết cục sẽ như thế nào kết cục liệu có thể thê thảm hơn Tịch Nhi này không.

Tử Sam tự nhận mình thiên phú cao ngạo nhưng trước sức mạnh áp đảo của Cổ Viêm nàng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé như một con kiến, nhưng cho dù vậy cho dù không giết được hắn cùng lắm là tự sát mà chết còn hơn bị hắn hành hạ cho tới chết.

Cửu U Bà Bà và Khương Văn Sương đứng ngoài không nhịn được nữa, thương thế của Tịch Nhi đã quá nặng nếu còn không can thiệp nhất định sẽ mất mạng trong tay Cổ Viêm.

Viên Hồng đại nhân Cửu Thiên U Minh Hồ chúng ta quyết định đầu hàng trước Băng Ưng Phi Tộc xin ngài hãy giúp chúng ta dịch chuyển các thành viên còn lại ra khỏi bí cảnh.

Cửu U Bà Bà bay xuống phía bên dưới quản trường chống trượng vội vã cầu xin nói.

Văn Sương tán thành ý kiến của bà, xin đại nhân lại can thiệp giúp chúng ta mà hoãn trận đấu này lại.

Văn Sương lại gần cúi người khẽ cầu xin nói.

Hai ngươi làm gì vậy, cho dù ta có muốn can thiệp thì cũng phải đích thân thành viên trong đội các ngươi cầu xin, các ngươi đừng làm khó ta, làm như vậy sẽ trái với quy tắc cuộc thi, như vậy sao có thể phục mọi người ở đây.

Viên Hồng lắc đầu từ chối nói.

Tiền bối Viên Hồng nói không sai chút nào, Văn Sương cô nương, Cửu U Bà Bà hai người làm vậy thật không hay lắm đâu.

Vô Khuyết bước tới thản nhiên cười nói.

Vô Khuyết công tử, trước giờ ta nể mặt ngươi nên đừng có tưởng ta sợ ngươi, người khác sợ chứ Văn Sương ta không sợ, tốt nhất ngươi hãy đứng yên ở đó và ngậm miệng lại cho ta nếu không đừng trách ta không khách khí.

Văn Sương sắc mặt đằng đằng sát khí liếc nhìn về Vô Khuyết lạnh lùng nói.

Ngươi bày ra cái mặt đấy tức là muốn tuyên chiến với ta, tốt thôi, ở đây không phải là tầng thứ nhất của tiểu thế giới không bị hạn chế bởi một số quy tắc vừa hay ta cũng muốn thư giãn gân cốt đánh với ngươi một trận.

Vô Khuyết duỗi vai khởi động thân thể nhìn nàng ta cười đáp.

Văn Sương không nhịn được mà bạo phát sức mạnh khủng bố của mình, nữ nhân này tu luyện thuộc tính băng nên vừa phát ra khí tức lập tức làm không gian xung quanh xuất hiện hàn khí cực hạn khiến cho cả quản trường như đang đón một trận bão tuyết ập đến.

Khán giả đang quan sát trận chiến từ xa cũng bị khi lạnh này làm cho cả người như sắp đóng băng có người không chịu được mà ngất đi.

Ngọc Nhi ngồi ở hàng ghế khán giả tu vi siêu cao không ảnh hưởng việc gì, nàng chỉ quan tâm đến Cổ Viêm còn những thứ khác nàng không để ý, nhưng nếu có kẻ nào gây tổn hại đến phu quân nàng, lập tức nàng sẽ lấy mạng kẻ đó.

Văn Sương lao tới bàn tay xuất ra một chưởng hàn băng tấn công Vô Khuyết còn Vô Khuyết chỉ nhẹ nhàng dùng quạt giấy đỡ lấy một chưởng này của nàng ta.

Cả hai đều bạo phát sức mạnh khủng bố rung chuyển cả quảng trường, mới so chiêu mà Văn Sương đã cảm thấy sự chênh lệch thực lực giữa Vô Khuyết, thực lực gã yêu tộc này quá mạnh dù không muốn thừa nhận nhưng nàng hiện tại không phải đối thủ của nàng ta.

Thấy hai người này không biết tôn ti lớn nhỏ trước mặt tiền bối mà thị uy bạo phát sức mạnh không còn ai ra gì làm cho Viên Hồng rất khó chịu chỉ một cái dặm chân của lão ta đã khiến cho quảng trường một lần nữa dung chuyện lực lượng khủng bố của mình hóa giải hoàn toàn hai luồng sức mạnh của Văn Sương và Vô Khuyết khiến cả hai lùi lại hành lễ tạ tội.

Nhìn hai người này lễ phép như vậy, Viên Hồng gật đầu đáp lại tha thứ cho họ.

Viên Hồng đại nhân, ta biết chuyện này với ngài là làm trái với quy tắc tỉ võ, nhưng nếu ngài thành toàn giúp ta, ta bằng lòng dâng cho ngài một kiện siêu thần khí hạ phẩm Thương Thanh Kiếm là bảo vật trấn tộc của tộc ta cho ngài.

Nghe được lời này của Cửu U Bà Bà làm cho Viên Hồng thần sắc biến chuyển, siêu thánh khí ở tầng thứ nhất tiểu thế giới đã gọi là quá hiếm rồi, lên tầng trên xuất hiện rất nhiều không có gì làm lạ nhưng ở trên đó thần khí là vô cùng hiếm kể cả lão ta cố gắng lắm mới sở hữu được một kiện thần khí trung phẩm còn siêu thần khí cho dù đỏ cả mắt tìm ở tầng trên cũng giống như mò kim đáy biển đủ thấy sự hiếm có của nó đến mức ra sao vậy mà lão bà này lại mạnh miệng nói có siêu thần khí trong tay quả thật làm cho người ta khó tin được.

Lão bà, lời bà nói có phải quá khoa trương rồi không, ở tầng dưới điều kiện tu luyện còn khó khăn lấy đâu ra bảo vật lợi hại vậy, đừng tưởng nói ra những lời đó là có thể lừa được ta, bà nên biết những kẻ lừa ta trước giờ hậu quả không ai tốt đẹp cả.

Viên Hồng nghiêm mặt lạnh lùng nói.

Những lời ta nói không sai, xin ngài hãy tin ta, không chỉ riêng tộc ta mà ngay cả chín tộc còn lại đều có siêu thần khí do tổ tiên để lại làm bảo vật chấn tộc có điều sự tồn tại của nó chỉ có tộc trưởng trong tộc mới có thể được biết tới còn những người khác hầu như không biết tới chuyện này.

Cửu U Bà Bà thành thật đáp lại.

Những chuyện này đến ngay cả Viên Hồng cũng cảm thấy khó tin, lão ta tuy là thành viên của Hỏa Viên Minh Tộc nhưng xuất thân ở tầng hai nếu đúng như những gì bà lão này nói vậy chẳng phải ở tầng hai gia tộc của lão ta cũng có vật truyền thừa dành cho tộc trưởng có thể thứ đó còn vượt xa cả siêu thần khí có thể là thần vật trong truyền thuyết, lão không ngờ lần này mình xuống đây làm giám khảo lại thu được thứ đồ tốt đến vậy nếu còn từ chối thì đã quá ngu.

Những gì Cửu U Bà Bà vừa nói với lão ta chỉ là những lời nói dối, pháp bảo chấn tộc quả thực đúng là có nhưng cũng chỉ là một kiện siêu thánh khí còn siêu thần khí gì đó bà ta cũng chỉ nghe người ta đồn đại chứ chưa từng gặp qua thứ đó nhưng lúc này không nói dối cũng không được vì an nguy của Tịch Nhi bà ta đành phải làm vậy cho dù sau này có làm Viên Hồng nổi giận cùng lắm thì mất mạng trong lão già này, cho lão mười cái gan cũng không dám diệt tộc trừ khi lão muốn người ở thượng tầng biết được mà truy sát.

Ta vốn dĩ không muốn can thiệt quá sâu vào chuyện này, nhưng nếu lão tộc trưởng đã ngỏ lời cầu xin ta đến vậy, ta đành nhắm mắt cho qua, chỉ lần này thôi đấy không có lần thứ hai đâu.

Viên Hồng khẽ gật đầu cười nói.

Đúng là lão già tham lam, nhưng nếu có cơ hội nhờ lão ta giúp một tay chi bằng mượn tay lão diệt trừ Cổ Viêm đó có nếu không thì quá là thiệt thòi.

Văn Sương trong lòng khó chịu thầm nói.

Viên Hồng tiền bối nếu ngài đã ra tay chi bằng hãy để những thành viên Băng Ưng Phi Tộc ở trong đó chờ chết có được không ạ.

Văn Sương nhỏ giọng hỏi lão.

Làm vậy có phải có chút quá đáng sao, có cứu cũng phải cứu cả hai đội, nếu cứu mỗi đội các ngươi mọi người sẽ nghĩ ta thiên vị, ngươi nói xem ta phải ăn nói làm sao với đồng tộc.

Viêm Hồng trừng mắt nhìn nàng ta lạnh lùng nói.

Quả thực chuyện này đã làm khó ngài, tiểu nữ thành thật xin lỗi, ngài có thể cứu tên Lam Trạng đó ra cũng được còn Cổ Viêm xin ngài hãy nhắm mắt làm ngơ như chưa nhìn thấy hắn được không.

Văn Sương tiếp tục mở miệng cầu xin nói.

Về tên tiểu tử Cổ Viêm này cho dù nàng ta không cầu xin, lão ta cũng không thấy thuận mắt, thiên phú hắn quá đáng sợ, chỉ e rằng để hắn tiếp tục phát triển sẽ là mối họa lớn.

Ta biết phải làm thế nào, không cần tiểu nha đầu ngươi phải dạy.

Viên Hồng nói xong phất tay áo bay về chính giữa quảng trường.

Nay bí cảnh xảy ra sự cố dẫn đến sụp đổ, ta buộc lòng phải đem thành viên hai đội ra ngoài, còn thắng thua đã được định xong rồi.

Ta tuyên bố đội chiến thắng là Băng Ưng Phi Tộc.

Viên Hồng mở miệng lớn tiếng nói sau đó hai tay kết ấn quỷ dị đem năng lượng của mình mở ra cánh cổng không gian dẫn đến bí cảnh rồi lại truyền ba đạo năng lượng vào trong đó kích hoạt truyền tống trận.

Phía trên đài cao Ngọc Nhi quan sát Viên Hồng cảm thấy hành động lão già này có chút gì đó khác thường rõ ràng có bốn người còn sống trong bí cảnh mà lão ta lại chỉ xuất ra ba đạo năng lượng để kích hoạt truyền tống trận vậy không phải sẽ có một người ở lại chết trong đó hay sao.

Không lẽ lão ta muốn giết Viêm ca.

Bên trong bí cảnh Cổ Viêm đang rất vui sướng hành hạ Tịch Nhi, thân thể nàng ta hiện tại thương tích quá nặng hơi thở yếu ớt vì mất máu quá nhiều.

Chúng ta kết thúc tại đây thôi, sau khi giết ngươi xong, ta còn phải quay sang chơi với con tiểu yêu Tú Tú kia nữa, ta tự hỏi ăn trái tim của ngươi có ngon hơn ăn thịt của ngươi không.

Nói thật thịt của tên tiểu yêu Khương Lực có chút khô cứng nhưng mùi vị cũng không tệ, nhưng thịt ngươi mềm mại hơn nhiêu, ắt hẳn thịt sẽ rất ngon.

Cổ Viêm cười vô cùng xấu xa, tay phải xuất ra một trảo định một chưởng moi tim nàng ta ra thì đột nhiên lúc này trên bầu trời xuất hiên ba đạo năng lượng lam quang sắc chiếu xuống bên dưới trực tiếp truyền tống ba người Khương Tịch Nhi, Khương Tú Tú và Lam Trạng thoát khỏi bí cảnh bỏ một mình Cổ Viêm ở lại.

Này ta còn chưa chơi xong vậy mà các ngươi đã bị truyền tống đi, còn mình ta ở đây ta biết chơi với ai.

Cổ Viêm ngẩn đầu lên trời hét lớn nói.

Viên Hồng sau khi cứu những người cần cứu kích hoạt chế độ tự hủy bí cảnh, bí cảnh này tổn hại quá nghiêm trọng sớm muốn gì cũng hủy chi bằng hủy nó đi bây giờ cũng chưa quá muộn vừa hay thủ tiêu được Cổ Viêm một mũi tên trúng hai đích.

Bên trong bí cảnh rung chuyển dữ dội không gian từng lớp từng lớp vỡ nát, mặt đất xuất hiện những vết nứt lớn sâu không thấy đáy, dung nham từ bên dưới phun lên từng cột lửa xuyên thẳng lên trời cao.

Trên trời mây đen kéo đến sấm sét nổ vang ra khắp nơi cảnh tượng không khác gì địa ngục, Sâm La Bí Cảnh rộng lớn phủ xanh bởi hàng ngàn hàng vạn cây cối vậy mà nay trở thành mảnh đất cằn cỗi không có vết tích của sự sống.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy tại sao mọi thứ thành ra như thế này.

Cổ Viêm nhăn mặt tự hỏi.

Viêm ca, huynh ổn chứ, có cần muội ra tay can thiệp cứu huynh ra không?

Ngọc Nhi truyền âm nói.

Ta đang chơi vui, tại sao bí cảnh lại trở nên như thế này.

Cổ Viêm truyền âm hỏi lại.

Lão già Viên Hồng muốn giết chết huynh nên đã khởi động tự hủy bí cảnh, huynh cứ ở yên đó, đợi muội ra tay giết lão ta sẽ cứu huynh ra.

Ngọc Nhi truyền âm đáp.

Muội không cần phải lo cho ta, ta không muốn muội can thiệp vào chuyện này mà lộ thân phận, vụ nổ này không giết nổi ta đâu nên tạm cứ giữ các mạng của con khỉ đó đi chỉ là ta không biết sau khi bí cảnh nổ sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo liệu ta có quay về được nữa không hay lại bị quấn trôi vào vùng không gian nào đó.

Cổ Viêm truyền âm nói.

Huynh đừng làm bậy cứ ở yên đó cho muội, muội đến cứu huynh đây.

Không kịp rồi, bí cảnh sắp nổ ta không biết mình sẽ trôi về đâu nhưng ta tin muội sẽ tìm thấy ta thôi.

Cổ Viêm nói xong cùng lúc bí cảnh phát nổ biến tất cả mọi thứ thành tro bụi, chỉ riêng có hắn là ngoại lệ vụ nổ không làm hắn chết nhưng đã cuốn hắn đi đến một vùng không gian khác.

Ngọc Nhi thông qua mối liên kết của Cổ Viêm mà xác định được vị trí hiện tại mà hắn trôi dạt đến, hóa ra sau khi bí cảnh nổ, tiểu tử này bị cuốn đến tầng thứ hai của tiểu thế giới.

Sau khi xác định vị trí của hắn đang ở, Ngọc Nhi nhanh chóng rời khỏi vị trí hàng ghế khán giả mà dịch chuyển thẳng đến tầng hai đi tìm Cổ Viêm hi vọng trong lúc nàng tới hắn sẽ không gây thêm họa gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.