Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 298



Trên con đường trong thành giác đấu, Cổ Viêm thong thả bước đi cùng Ngọc Nhi, sẽ không có gì để nói nếu như hắn ăn mặc như một người bình thường nhưng hiện tại y phục không có để mặc hắn đành phải lấy lá cây đóng khố che bộ phận nhạy cảm của mình lại trông hắn không khác gì người rừng hoàn toàn không hợp để sánh bước cùng Ngọc Nhi xinh đẹp, làm cho mọi người xung quanh không thể nhịn được cười nhưng họ không giám cười to vì sợ đắc tội với hắn mà bị hắn đánh cho.

Viêm ca, xấu hổ quá, còn bao lâu mới đến tiệm bán y phục đây.

Ngọc Nhi nhỏ giọng nói.

Ta nghĩ sắp đến rồi, mà có gì xấu hổ đâu, trái lại ta cảm thấy mặc thế này cho mát, hì hì.

Cổ Viêm hai tay gác sau gáy vừa đi vừa híp mắt cười vui vẻ nói.

Tiểu tử thối, hóa ra ngươi ở đây, ngươi có biết ta tìm ngươi mệt mỏi lắm không?

Cổ Viêm và Ngọc Nhi đang vui vẻ trò chuyện bỗng nhiên từ phía sau có một âm thanh nữ tử quen thuộc truyền đến.

Quay đầu lại trước mặt hắn là một tuyệt sắc mỹ nhân, với bộ váy màu vàng bó sát người, đến mái tóc nàng ta cũng màu vàng dài đến ngang lưng óng áng như những tia nắng ấm áp, đôi mắt to tròn, bờ môi căng mọng quyến rũ làm không ít nam nhân đi qua nhìn vào mà đắm đuối không thoát ra được.

Có điều trái với khuôn mặt xinh đẹp này, tính cách nàng hoàn toàn trái ngược nàng ghét nhất là có người nhìn chằm chằm vào mình, chỉ một cái liếc mắt của nàng ta cũng đủ để đám nam nhân thối kia phải run sợ mà rời đi không dám đắc tội.

Là Thiên La Dạ Nguyệt, ngươi không ở ngoài canh Tỏa Linh Tháp chạy vào đây làm gì.

Cổ Viêm ngạc nhiên mở miệng hỏi.

Ta đã bố trí pháp trận bảo vệ tháp, sẽ không có đại năng nào đi qua nhìn thấy sự tồn tại của tòa tháp này đâu.

Trái lại là ngươi, mới bảy ngày không gặp mà sao bộ dạng ngươi thê thảm thế này, không lẽ lại có kẻ nào bắt nạt ngươi.

Còn Ngọc Nhi nữa, ngươi là thê tử hắn, biết hắn vẫn chưa đủ mạnh mà không bảo vệ hắn, ngươi làm thê tử kiểu gì vậy?

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng tra hỏi.

Đối với câu hỏi của nàng ta, Ngọc Nhi đành kể lại mọi chuyện xảy ra bên trong bí cảnh cho nàng ta để tránh nàng ta hỏi nhiều làm cho đau đầu.

Nguyên lai mọi chuyện là vậy, Cổ Viêm ngươi mạng dai thật đấy với tu vi linh thần cảnh mà chịu được vụ nổ của bí cảnh mà ngay cả hóa thần cảnh hay hư thần cảnh cũng không chịu được.

Có điều ta rất thích, ngươi càng đặc biệt ta càng thích, còn lão già Viên Hồng đó dám có ý mưu sát nam nhân của ta thì phải biết phải trả cái giá lớn thế nào.

Cứ yên tâm đi, lão già đó không sống được bao lâu nữa đâu.

Thiên La Dạ Nguyệt nhìn Cổ Viêm chấn an nói.

Lão già đó mà không chết, lão tử sau này làm con theo họ lão ta luôn, nhưng chuyện này tính sau đi, ngươi định để ta đứng ở đây làm trò cười cho thiên hạ hay sao.

Nhanh lên, ta muốn đi đến tiệm bán y phục, mua một bộ y phục mới.

Cổ Viêm nói xong liền cong mông tăng tốc chạy như một đứa con nít một mạch đến tiệm bán y phục.

Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt chỉ biết cười khổ thay cho hắn, hắn sắp làm phụ thân mà tính cách như đứa trẻ con không biết bao giờ hắn mới có thể trưởng thành được đây.

Tại tiệm bán y phục, Cổ Viêm nhanh tay nhanh chân chọn những bộ đồ đẹp nhất đắt tiền nhất còn trả tiền cứ để cho Ngọc Nhi lo.

Sao nào bộ chiến giáp này ta mặc lên trông có ngầu không?

Cổ Viêm mặc chiến giáp màu vàng được chạm khắc rồng phượng trông rất dũng mãnh xoay một vòng cho hai nàng xem.

Bộ giáp quá cồng kềnh vậy mà ngươi có thể mặc được, không lẽ ngươi định mặc nó cả ngày cả đêm được hay sao.

Dạ Nguyệt lắc đầu trách móc.

Như ta thấy nó rất đẹp, trông rất uy phong, tuy công dụng không biết có lợi hại hay không nhưng đẹp là được, dù sao ta mặc bộ chiến giáp này khoe với thiên hạ là chính.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm híp mắt cười nói.

Khách quan bộ chiến giáp này đạt đến thượng phẩm thánh khí cấp biệt giá cũng chỉ bằng mười lăm viên yêu đan thất phẩm, mười viên bát phẩm, hoặc năm viên yêu đan thú linh cửu phẩm hoặc có thể là một viên yêu đan thú vương nhất phẩm.

Gã chủ quán chen lời vào tươi cười đáp.

Viêm ca, nếu huynh đã thích bộ chiến giáp này đến vậy, nhưng huynh không thể mặc nó cả ngày được trông sẽ rất vướng, nếu huynh chịu cởi nó ra mặc y phục bình thường thì muội sẽ mua cho huynh, còn không thì huynh có khả năng tự mua cho mình đi.

Cổ Viêm giờ một xu dính túi không có xem ra không nghe Ngọc Nhi không được, miễn cưỡng hắn nghe lời nàng mà cởi bỏ bộ chiến giáp này ra mà thay bộ y phục khác.

Đích thân Dạ Nguyệt lựa chọn y phục cho Cổ Viêm, để tiểu tử này chọn bộ nào hắn cũng thích thì có đến tối cũng không mua được đồ.

Sau một thời gian ngắn lựa chọn Dạ Nguyệt lựa chọn cho hắn một bộ màu trắng nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên khí phách của một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, còn số y phục còn lại cất vào một giới chỉ mới cho hắn.

Ngọc Nhi làm nhiệm vụ chi trả cho số y phục Dạ Nguyệt chọn cho Cổ Viêm, nữ nhân này vẫn có mắt nhìn bộ nào bộ nấy đều rất đẹp rất hợp với Cổ Viêm làm nàng rất hài lòng chỉ riêng đống phế phẩm cồng kềnh mà hắn nhất quyết cho bằng được là nàng không hài lòng chút nào.

Mặc dù nàng biết bộ chiến giáp đó cùng lắm chỉ sánh ngang hạ phẩm thánh khí phòng ngự chỉ là tên chủ quán cố ý thổi phồng lên nhưng vì Cổ Viêm quá thích nên nàng bất đắc dĩ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện mà bỏ ra mươi lăm viên yêu đan thú linh thất phẩm để mua đống rác này làm cho Cổ Viêm vui.

Sau khi mua y phục xong, cả ba người rời khỏi tiệm mà hướng về quán trọ mà Cổ Viêm và Ngọc Nhi thường hay ở trước đó.

Trên bàn ăn trong quán bày ra rất nhiều món ngon nhưng chỉ có Cổ Viêm ăn là chính hai nàng bên cạnh chỉ khẽ nếm thử không ăn quá nhiều.

Cổ Viêm cái thai này của ta, ta cảm thấy sinh mệnh quá yếu thường xuyên truyền linh lực vào để duy trì mạng sống của nó, sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra chứ.

Dạ Nguyệt sắc mặt lo lắng nhìn Cổ Viêm hỏi.

Tâm trạng của ngươi cũng giống y như Ngọc Nhi mới bắt đầu chửa vậy, ngươi nhìn muội ấy xem, giờ chẳng phải khỏe mạnh bình thường hay sao, giờ đây muội ấy vẫn phải truyền linh lực để làm chất dinh dưỡng nuôi bao thai có gì làm lạ đâu.

Cổ Viêm thản nhiên đáp.

Mong mọi chuyện đúng như những gì ngươi nói, ngươi đừng quên đứa trẻ trong bụng ta mang giọt máu của ngươi đấy, nếu nó mà có mệnh hệ gì thì ngươi không xong với ta đâu.

Dạ Nguyệt nhíu mày cảnh cáo.

Nghe lời này của Dạ Nguyệt mà Cổ Viêm và Ngọc Nhi cảm thấy chột dạ trong lòng mà khẽ liếc nhìn nhau, nếu nữ nhân này mà biết con của nàng ta sinh ra không có linh hồn mà chết ỉu không biết nàng sẽ nổi trận lôi đình kinh khủng như thế nào nữa.

Nhưng giờ cũng chỉ còn cách nói dối nàng ta trước sau đó nghĩ cách giải quyết sau, nếu nói rõ mọi chuyện cho nàng ta khác nào tự mình nhảy vào hố lửa tự tìm cái chết.

Viêm ca, tiếp theo huynh tính thế nào đây có quay lại đại hội tỷ võ yêu tộc không.

Ngọc Nhi mở miệng khẽ hỏi.

Có chứ, đợi ăn xong chúng ta quay lại, nhưng sẽ không gây ra động tĩnh gì, tùy cơ mà ứng biến.

Cổ Viêm gật đầu đáp.

Sau khi ăn xong cả ba người rời khỏi quán trọ đi thẳng đến quảng trường lớn diễn ra đại hội tỷ võ.

Vì quá nổi tiếng nên Cổ Viêm sử dụng mặt nạ để che đi khuôn mặt đẹp trai của mình, còn Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt dùng khăn che mặt để không kinh động đến người khác.

Cả ba người chọn hàng ghế cao nhất xa nhất so với quảng trường tỷ võ để lặng lẽ quan sát.

Hiện tại quảng trường vẫn còn rất náo nhiệt, nhưng cuộc tỷ võ tiếp theo vẫn diễn ra bình thường.

Theo như những gì mà Cổ Viêm dò hỏi được từ những khán giả ngồi đây thì thứ tự hạng giữa các tộc có sự thay đổi lớn.

Hạng thứ mười thuộc về Cửu Thiên U Minh Hồ nắm giữ sàn đấu phát triển thấp nhất sàn đấu thứ nhất.

Hạng thứ chín thuộc về Băng Ưng Phi Tộc nắm giữ sàn đấu thứ hai.

— QUẢNG CÁO —

Hạng thứ tám thuộc về Dạ Linh Tộc nắm giữ sàn đấu thứ ba.

Hạng thứ bảy thuộc về Thái Thản Tộc nắm giữ sàn đấu thứ tư.

Hạng thứ sáu thuộc về Quang Minh Hổ Tộc nắm giữ sàn đấu thứ năm.

Hạng thứ năm thuộc về Hỏa Viên Minh Tộc nắm giữ sàn đấu thứ sáu.

Hạng thứ bảy thuộc về Thiết Ưng Phi Tộc nắm giữ sàn đấu thứ bảy.

Hạng thứ tám thuộc về Giao Long Tộc nắm giữ sàn đấu thứ tám.

Hạng thứ chín thuộc về Dạ Sát Tộc nắm giữ sàn đấu thứ chín.

Hạng thứ mười thuộc về Hồng Mông Quyển Ngưu nắm giữa sàn đấu thứ mười.

Trong năm đội có thứ hạng cao nhất trong kì đại hội tỷ võ đợt trước chỉ có Thái Thản Tộc và Cửu Thiên U Minh Hồ bị tụt hạng.

Thái Thản Tộc vì chủ quan với Dạ Sát Tộc một tộc chuyên môn về mặt sát thủ và ẩn thân mà bị thua, họ thua không phải bị tộc này giết sạch mà bị họ cướp được cờ hiệu và phá hủy hết được bảo thạch dẫn đến bị tụt hạng nhưng vẫn còn cơ hội để dành lại được hạng cao hơn.

Cửu Thiên U Minh Hồ vốn dĩ là đội có thực lực không hề yếu, chẳng qua lần này Băng Ưng Phi Tộc có nhân tố bí ẩn Cổ Viêm nên mới thua cuộc mà tụt hạng.

Còn lý do Băng Ưng Phi Tộc và Cửu Thiên U Minh Hồ bị tụ đến hạng thấp nhất chính vì cả hai đội hết nhân lực không thể tham gia thi đấu nên cũng sẽ không thể thăng hạng được.

Kết quả của trận đấu giữa hai tộc này khiến Vô Khuyết không hài lòng chút nào, vì vậy những trận đấu sau này hắn ta tuyên bố thẳng bất kì đội nào gặp đội của hắn sẽ không một ai sống sót trở ra.

Nguyên lai Vô Khuyết làm vậy chính vì Viên Hồng lão già chết tiệt kia nhận hối lộ của Cửu Thiên U Minh Hồ Tộc mà sát hại Cổ Viêm khiến tiểu tử này chết trong bí cảnh, đây là niềm nuối tiếc nhất đối với hắn, hắn thề với lòng mình rằng để trả thù lão già gian xảo này bất kì trận chiến nào đội của hắn đều sẽ rất nghiêm túc chiến đấu sẽ không tha mạng bất kì một ai.

Những trận đấu sau này sẽ chỉ có hạng cao đấu với hạng cao và hạng thấp đấu với hạng thấp chứ sẽ không có chuyện hạng cao đấu với hạng thấp như lần trước.

Năm tộc đứng đầu Hồng Mông Quyển Ngưu, Dạ Sát Tộc, Giao Long Tộc, Thiết Ưng Phi Tộc và Hỏa Viên Minh Tộc sẽ bốc thăm đấu với nhau.

Trận đấu đầu tiên vẫn là Hồng Mông Quyển Ngưu và Dạ Sát Tộc, không ngờ rằng chỉ vỏn vẹn trong một ngày mà Dạ Sát Tộc thảm bại trước Hồng Mông Quyển Ngưu mà bị tộc này giết sạch không còn một ai sống.

Đây chính là lời tuyên chiến của Vô Khuyết đối với lão tặc Viên Hồng, mục tiêu tiếp theo chính là Hỏa Viên Minh Tộc hắn thề phải khiến cho tộc của lão già này chết còn thê thảm hơn Dạ Sát Tộc ngàn vạn lần.

Trận đấu tiếp theo Giao Long Tộc và Thiết Ưng Phi Tộc xin mời hai tộc chuẩn bị.

Viên Hồng rõng rạc lớn tiếng nói.

Cổ Viêm, con khỉ đó có cần ta xử lý giúp ngươi không?

Dạ Nguyệt bên cạnh khẽ hỏi.

Không cần, cứ để bọn chúng đánh nhau kẻ sống người chết trong khi đó chúng ta ngồi im quan sát sau đó thu dọn tàn cuộc cũng chưa muộn.

Mục tiêu tiếp theo không phải là đám yêu tộc vô danh tiểu tốt đó, ta muốn đọ sức với Vô Khuyết kia, ta cảm thấy hắn rất mạnh nên muốn đánh nhau với hắn một trận thật đã.

Cổ Viêm từ nhìn về Vô Khuyết mỉm cười phấn khích nói.

Huynh mới linh thần cảnh thất trọng còn Vô Khuyết đó đã là thú vương cảnh bát phẩm tương ứng với hóa thần cảnh bát trọng, thực lực cả hai cách biệt quá lớn, huynh lấy gì đánh nhau với hắn.

Ngọc Nhi tỏ thái độ không đồng ý nói.

Thực lực cách biệt thì dùng một loại công pháp luyện thể nào đó để thu ngắn khoảng cách là được.

Cổ Viêm bật cười nói.

Muốn tu luyện công pháp luyện thể cao cấp chỉ e thời gian không đủ cho ngươi học.

Thiên La Dạ Nguyệt nói.

— QUẢNG CÁO —

Phải đó Viêm ca, muội e thời gian ngắn không cách nào để huynh học thành thục một môn công pháp luyện thể để vượt cấp chiến đấu với Vô Khuyết được.

Ngọc Nhi đồng tình với Dạ Nguyệt nói.

Hai người đừng quên ta còn nhiều quyền năng chưa sử dụng hết, tuy chết thì không thể chết được nhưng muốn đánh bại hắn tất nhiên phải dùng cứng trọi cứng, hắn thiên về luyện thể thì ta cũng sẽ dùng luyện thể thuật cao cấp để đánh bại hắn.

Các người không có cách không có nghĩa ta không có.

Cổ Viêm đắc ý cười nói.

Ngươi thì có cách gì mau nói thử ta nghe.

Dạ Nguyệt tò mò hỏi.

Ngọc Nhi bên cạnh tò mò không kém, nàng rất muốn biết hắn thì có cách gì có thể rút ngắn khoảng cách thực lực của hai người lại.

A Vi, ngươi có bộ công pháp luyện thể nào hay không?

Cổ Viêm truyền âm hỏi.

Chúa tể vĩ đại, những gì ngài cần ta không giám chậm trễ, ta đã tìm được một bộ rất hợp với tình trạng của ngài hiện tại.

Bộ thể thuật này ta lấy từ hành tinh nhẫn giả từ một vũ trụ xa xôi.

Tên của nó là Bát Môn Độn Giáp.

Vivilia truyền âm đáp lại.

Bát Môn Độn Giáp!

Nghe cái tên có vẻ ngầu đấy, nhưng có lợi hại thật không?

Cổ Viêm còn nghi ngờ hỏi lại.

Mạnh thì cũng không gọi là mạnh vì nó chỉ là bộ thể thuật của nhân loại thấp kém, nhưng nếu rơi vào tay ngài sẽ phát huy được mạnh hơn rất nhiều lại dễ học phù hợp với tình cảnh hiện tại.

Vivilia đáp lại.

Nghe ngươi nói có vẻ hợp lý đấy, vậy để ta thử luyện thử xem.

Cổ Viêm gật đầu truyền âm nói.

Viêm ca, bộ công pháp đó là gì vậy.

Ngọc Nhi hỏi.

À, bộ công pháp đấy tên là Bát Môn Độn Giáp, đợi ta luyện thành sẽ cho hai người thấy sức mạnh của nó lợi hại đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.