Bên ngoài khu rừng rộng lớn Cổ Viêm bắt đầu chuẩn bị tu luyện bát môn độn giáp theo lời Vivilia chỉ bảo, còn Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt đứng từ xa quan sát.
Cả hai người bọn họ đều rất tò mò không biết thể thuật mà Cổ Viêm vừa nhắc đến lợi hại ra sao, vì họ biết tiểu tử này trước giờ chưa học qua bộ công pháp cao cấp nào nay hắn lại dở chứng muốn học ắt hẳn đây sẽ là cảnh tượng hiếm thấy, Cổ Viêm lúc nào cũng khiến cho hai nàng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
A Vi, ta nói trước, ngươi nói ngắn gọn thôi, ngoài thông tin liên quan đến bộ thể thuật này, thông tin về cái vũ trụ nhẫn giả gì đó ta không muốn biết.
Cổ Viêm truyền âm nghiêm túc nói.
Chúa tể xin hãy yên tâm, mệnh lệnh của ngài là tuyệt đối, ta sẽ chỉ nói ngắn gọn về cách tu luyện về bộ thể thuật này thôi.
Bát môn độn giáp theo thông tin ta thu thập được là tám điểm tuần hoàn chakra trong cơ thể của nhẫn giả. Các cổng này xuất hiện với mục đích đặt ra giới hạn cho cơ thể cũng như những khả năng đột phá mà nó có thể mang lại.
Khi một cánh cổng mở ra sẽ giúp con người có được nguồn sức mạnh to lớn tuy nhiên cơ thể sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng dẫn đến mất mạng, nên nó chỉ được sử dụng trong các trường hợp cực kỳ quan trọng.
Vivilia truyền âm nói.
Nguy hiểm như vậy, mà ngươi dám cho ta học có phải muốn dồn ta vào chỗ chết có phải không?
Cổ Viêm nghe không lọt tai nhăn mặt truyền âm quát.
Chủ nhân yên tâm, với khả năng siêu hồi phục của ngài cho dù ngài có mở đến cổng thứ tám thì cơ thể cũng không chịu tổn thương nào đâu.
Vivilia truyền âm khẽ giải thích.
Ngươi nói cũng đúng, ta có khả năng siêu hồi phục cơ mà, cho dù có chịu tổn thương cũng đâu thể chết được.
Nhưng phải tu luyện ra sao đây.
Cổ Viêm thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi tiếp.
Bẩm chúa tể, bát môn độn giáp có tám cổng gồm khai môn, hưu môn, sinh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, kinh môn và cuối cùng là tử môn.
Trước tiên ta sẽ hướng dẫn ngài cách kích hoạt khai môn, vì ở vũ trụ này cơ thể con người không có loại năng lượng gọi là chakra nhưng vẫn có thể kích hoạt nó để giải phóng sức mạnh tiềm ẩn của bản thân cũng như kích hoạt nguồn linh lực khổng lồ sâu trong cơ thể của ngài.
Muốn kích hoạt khai môn ngài hãy tập trung ý trí của mình để mở nó ở phần não bộ khi ngài mở thành công được nó sức mạnh thể chất của ngài sẽ tăng lên gấp năm lần so với bình thường.
Vivilia truyền âm giải thích nói.
Cổ Viêm mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn cố làm thử, hắn dùng toàn bộ ý chí của mình tập trung vào não bộ, khi ý chi tập trung tối đa hắn có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra sâu trong cơ thể con người của hắn.
Tại não bộ sau khi Cổ Viêm tập trung ý chí hắn phát hiện ra giữa não phát ra một điểm sáng màu xanh biển nhàn nhạt.
Không lẽ đó là khai môn mà ngươi nói đến.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm truyền âm hỏi.
Có thể chính là nó đấy, ngài hãy thử sử dụng ý chí phá vỡ điểm sáng đó đi.
Vivilia truyền âm nói.
Cổ Viêm làm theo những lời Vivilia bắt đầu tập trung ý chí miệng không ngừng lẩm bẩm mở nó ra, hắn đã lẩm bẩm câu " mở ra " suốt chín mươi chín lần cổng vẫn không mở chỉ khi niệm đến lần thứ một trăm kì tích đã xuất hiện.
Khi khai môn mở ra, Cổ Viêm có thể cảm nhận rõ sức mạnh cơ bắp tăng lên đáng kể kèm theo đó là nguồn linh lực khổng lồ tuôn trào ra ngoài.
Thành công rồi, không ngờ mở cổng này cũng không khó lắm.
Cổ Viêm tỏ vẻ phấn khích nói.
Nguồn năng lượng này chính là năng lượng tiềm ẩn mà cơ thể con người của ngài liên tục tiến hóa đến giai đoạn này nếu cơ thể này ngày càng mạnh mẽ thì sau này cổng khai môn mở ra sẽ có sức mạnh còn to lớn hơn.
Vivilia truyền âm nói.
Để xem khi mở cổng khai môn này ta có thể làm được gì nào.
Cổ Viêm dứt lời liền hướng tầm mắt về tảng đá to cao chừng hai mét cách đó không xa, chỉ một cước hắn liến đá nó bay lên trời cao, hắn cảm thấy rất thích thú với loại thể thuật này mới mở một cổng đã có sức mạnh to lớn như vậy không biết mở hết sức mạnh sẽ kinh khủng tới mức nào.
Thấy thế nào, mạnh lắm phải không, ha ha.
Cổ Viêm nhìn về hai nàng khoái chí cười lớn nói.
Chỉ có vậy thôi sao, đúng là thứ công pháp tạp nham mà, ngươi có tin công pháp luyện thể nếu để ta dạy ngươi còn lợi hại hơn nó gấp trăm lần.
Thiên La Dạ Nguyệt tỏ vẻ coi thường nói.
Ngươi không thể nói câu nào dễ nghe hơn hay sao, Viêm ca đã rất cố gắng, ngươi nên động viên huynh ấy mới phải.
Ngọc Nhi nhíu mày quát.
Không sao đâu Ngọc Nhi, nữ nhân này dù sao cũng chỉ là nhân loại cấp thấp làm sao có thể hiểu được những gì chúng ta làm được.
Cổ Viêm bật cười đáp lại.
Ngươi luôn nói ta là nhân loại cấp thấp vậy ngươi cũng chẳng khác gì ta, cái thứ phàm nhân nhỏ bé như ngươi còn chẳng bằng một góc của lão nương.
Thiên La Dạ Nguyệt tức giận quát lại.
Cứu với, ai đó cứu ta với.
— QUẢNG CÁO —
Cả ba người đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên từ xa truyền đến âm thanh nữ nhân kêu cứu thảm thương.
Thông tuệ nhãn, mở.
Kích hoạt nhãn lực giúp Cổ Viêm nhìn mọi vật ở khoảng cách rất xa, cuối cùng hắn phát hiện được vị trí người cần cứu.
Người cần cứu là một nữ tử với đôi tai thỏ xinh đẹp, còn gã nam nhân thối to béo đang đè nàng ta ra xé rách y phục nàng định xâm hại nàng không ai khác chính là Chử Hùng một tên thuộc hạ của Ngải Đồ mà trước đây trên sinh tử đài đánh nhau với Cổ Viêm.
Ha ha, không ngờ lại có kẻ tự dâng mình làm bao cát cho ta luyện tập.
Hai người cứ đứng ở đây cho ta, tuyệt đối không được xen vào.
Cổ Viêm nói xong liên bay lên trời cao mà biến mất.
Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt không yên tâm liền đuổi theo, họ rất muốn biết Cổ Viêm tiếp theo sẽ làm ra cái trò quỷ quái gì, chắc là rất thú vị đây, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Tiểu Mị, cho ta hôn cái nào.
Dù sao sau ngày hôm nay nàng sẽ thuộc về ta rồi, ha ha.
Chử Hùng khuôn mặt đầy tà dâm vừa hôn làm nhục nàng cười nói.
Cửu ta với, ai đó cứu ta với, hãy đem tên khốn khiếp này tránh xa ta ra.
Nữ tử tiểu Mị gào khóc thật đáng thương nói.
Đúng lúc này từ trên trời cao một cước nam tử bay đến đá Chử Hùng văng ra xa mà trọng thương.
Thỏ ngốc, cứu tinh của ngươi đến rồi đây, ha ha.
Cổ Viêm ngẩng đầu cười lớn nói.
Ân nhân, chỉ cần ngài giết tên khốn khiếp đó, bắt ta làm nô lệ cho ngài cả đời ta cũng nguyện làm.
Tiểu Mị chỉ tay về phía Chử Hùng phẫn nộ quát.
Chuyện này nói sau đi, trước hết ngươi mau tránh ra xa, để ta xử lý con gấu ngốc này.
Cổ Viêm xua tay đuổi nàng ta đi nói.
Tiểu Mị nghe lời Cổ Viêm đứng ra một khoảng cách rất xa để nấp cho an toàn.
Cổ Viêm, ngươi là Cổ Viêm. — QUẢNG CÁO —
Chử Hùng vừa nhìn thấy tiểu tử này sắc mặt tái mét như gặp phải ma quỷ, chưa nói đến tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, quan trọng hơn thực lực hiện tại hắn đã quá mạnh, mạnh đến mức có thể giết được cường giả cấp thú linh cửu phẩm thậm chỉ là thú vương, còn Chử Hùng bản thân của gã tu vi thấp kém ra sao không phải nói sao gã có thể đánh lại hắn.
Gấu ngốc lâu quá không gặp, còn nhớ ta không, ta thì nhớ ngươi lắm đó, ngươi không phiền làm thức ăn cho ta chứ.
Cổ Viêm nhìn Chử Hùng cười âm hiểm nói.
Chử Hùng biết rõ bản thân không cách nào đánh lại Cổ Viêm cách tốt nhất chính là chạy, nên hắn đã quay lưng vận hết sức của mình để chạy chốn chạy càng xa càng tốt.
Hưu Môn mở.
Cổ Viêm miệng lẩm bẩm dùng ý chí của mình để mở cổng này ở bán cầu não phải, tuy lần đầu mở nhưng cũng không làm khó được hắn, sau khi mở hắn cảm nhận được sức mạnh thể chất cùng cơ bắp của mình tăng lên hơn khi mở cổng thứ nhất nhiều lần sức mạnh này đủ sức để đè chết thú linh cảnh cửu phẩm.
Cầm chảo sắt chặt trong tay kết hợp với sức mạnh thể chất kinh khủng khi mở hưu môn, Cổ Viêm vận hết sức ném mạnh chảo sắt về phía Chử Hùng đang ở rất xa vị trí của hắn.
Cây chảo sắt dưới lực gia tốc của Cổ Viêm bay như đạn bắn đánh trúng vào đầu của Chử Hùng khiến đầu hắn nát bét tử vong tại chỗ còn chảo sắt của Cổ Viêm sau khi tiêu diệt được gã yêu tộc này liền theo lệnh của hắn mà bay về đúng vị trí của hắn.
Chảo sắt dính máu Cổ Viêm đã biết được kết cục của Chử Hùng và cũng đánh giá được sức mạnh của bát môn độn giáp, cứ cái đà này nếu có thể mở đến tử môn đối phó với cường giả thú vương không còn là điều khó khăn.
Cơ thể kiệt sức sau khi mở cổng này lập tức được Mộc Thiên Sinh Linh Tinh hồi phục hoàn toàn trở lại trạng thái tốt nhất của bản thân.
Gã yêu tộc đó linh hồn chạy rồi kìa, có cần ta giúp ngươi một tay triệt để tiêu diệt hắn không.
Dạ Nguyệt tiến lại gần cười nói.
Khỏi cần, để cho linh hồn hắn ta về báo với Ngải Đồ một tiếng, vừa hay ta muốn động tay động chân với con khỉ đó một chút.
Cổ Viêm cười trông rất âm hiểm đáp lại.
Viêm ca, con khỉ đó hơn huynh cả một cảnh giới đó, huynh có chắc mình nắm chắc phần thắng không?
Ngọc Nhi có chút lo lắng hỏi.
Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực, nếu không đánh lại ta còn có chỗ dựa vào muội mà, ta cảm thấy nếu muốn luyện thành công bát môn độn giáp nhất định phải đưa bản thân rơi vào nghịch cảnh có vậy mới có thể phát huy được sức mạnh tối đa của nó.