Ngải Đồ sau khi chết nhưng linh hồn vẫn thoát được mà chạy đi, chỉ đáng tiếc gã yêu tộc này tránh được Cổ Viêm ác mà thì lại gặp phải Vô Khuyết chặn giữa đường không cho chạy thoát.
Vô Khuyết, ngươi đây là có ý gì.
Ngải Đồ ta dù sao cũng là cháu của tộc trưởng Ngải Dã, nếu ngươi mà giết ta, gia gia ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Ngải Đồ nhăn mặt cảnh cáo.
Cho dù ngươi có gọi cả tộc ngươi đến, hôm nay cũng không cứu nổi ngươi đâu.
Vô Khuyết cười lạnh đáp, sau đó khẽ đánh mắt sang phía Tử Sam.
Tử Sam biết Vô Khuyết muốn nói gì, với thân phận đặc biệt của nàng giết một tộc nhân của Hỏa Viêm Minh Tộc cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả, hẳn là Vô Khuyết đã chú ý đến trường kiếm trên tay nàng có điểm gì đó phi thường nên muốn xem thử uy lực của nó ra sao đây mà.
Tử Sam cũng phải là con người nhỏ mọn, vốn dĩ muốn dùng trường kiếm trong tay để cắt cái đầu Cổ Viêm xuống nhưng nếu Vô Khuyết đã hiếu kì muốn biết nàng không ngại dùng cái đầu của Ngải Đồ để tế kiếm cho hắn ta xem.
Thân thể mềm mại thon gọn của Tử Sam khẽ lay chuyển chớp mắt đã biến mất trước mặt Vô Khuyết chỉ để lại mùi hương hoa cỏ thơm ngát khiến người ta càng ngửi càng mê mệt.
Xoẹt!
Đường kiếm sắc bén vô cùng nhanh lướt qua linh hồn Ngải Đồ trực tiếp cắt đứt hắn thành trăm mảnh tan biến vĩnh viễn không được siêu sinh, mà sau đó Tử Sam thu kiếm lại thân thể như một cơn gió biến mất tại vị trí của Ngải Đồ đã chết mà xuất hiện bên cạnh Vô Khuyết.
Không lẽ cô nương, chủ tu là thích khách, không phải võ giả bình thường?
Vô Khuyết không khỏi kinh ngạc thốt lên hỏi.
Trường kiếm trên tay ta là một kiện siêu thần khí hạ phẩm có tên Nguyệt Ảnh Kiếm, nó có đặc tính ẩn sát, chỉ cần rút kiếm ra là có thể khiến chủ nhân nó có thể tàng hình và đạt đến tốc độ vô cùng nhanh giống như một thích khách thực thụ tiếp cận mục tiêu kết liễu kẻ đó một cách nhanh chóng.
Tử Sam vuốt trường kiếm trên tay cười đắc ý.
Một kiện siêu thần khí, thứ quý giá như vậy mà chỉ dùng để giết một linh thần cảnh như Cổ Viêm thôi sao, cô nương cũng đề cao tiểu tử đó rồi đấy.
Vô Khuyết bật cười nói.
Vốn dĩ ta không định dùng đến nó để giết chết mấy cường giả cấp thấp tại khu vực này nhưng vì Cổ Viêm đó là trường hợp ngoại lệ, hắn ta quá quỷ dị đến thần khí thượng cấp cắn nát vậy thì chỉ còn cách dùng đến siêu cấp thần khí mới có khả năng giết được hắn, nhưng sau khi xem trận chiến của hắn với Ngải Đồ ta cũng không nắm chắc cầm trường kiếm này trong tay có được năm phần thắng hắn không nữa.
Tử Sam nói đến đây lại thở dài nói.
— QUẢNG CÁO —
Vậy thì đừng tìm cách giết hắn nữa, mất công lại bị hắn đánh cho trọng thương.
Vô Khuyết an ủi nói.
Không được, ta không cam thâm, ta và hắn thù không đội trời chung, không giết hắn ta sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Tử Sam nghĩ đến Cổ Viêm khóe mặt lại đỏ lên vì phẫn nộ mà nghiến răng quát lớn.
Vô Khuyết cũng không cản nổi nàng ta trả thù, có điều giờ đây hắn đã đề phòng với nàng ta hơn trước, trường kiếm của nàng ta quá đáng sợ, cho dù có toàn lực đánh nhau với nàng ta cũng không chắc có lành lặn mà ra về mặc dù tu vi bản thân mình vẫn cao hơn nàng ta mấy bậc.
Thứ Vô Khuyết lo chính là mức độ thành thạo khi điều khiển siêu thần khí đến đâu, nếu đã hoàn toàn kiểm soát được nó vượt cấp chiến đấu hoàn toàn có khả năng, nhưng Vô Khuyết cũng đâu ngờ được đến cả Tử Sam cũng chưa thể kiểm soát được nó nếu không thì không phải trường hợp bất đắc dĩ nàng đã không đem nó ra sử dụng.
Hiện tại cả hai người đều đang dè chừng thực lực của nhau, Tử Sam thì sợ khi Vô Khuyết phẫn nộ đến mất kiểm soát sẽ không khống chế được hắn, còn Vô Khuyết thì lại lo về phần kiện siêu thần khí trong tay nàng, nếu thứ vũ khí này có thể lấy mạng được Cổ Viêm hắn sợ rằng không có khả năng ngăn cản được nàng, thứ hắn muốn chính là một trận quyết chiến sinh tử với Cổ Viêm có thể thỏa sức chiến đấu với một kẻ thù mạnh, vì thế trước khi trận chiến này diễn ra hắn không cho phép ai cướp đi tính mạng của tiểu tử này.
Hiện giờ Cổ Viêm ở một mình đấu với Ngải Đồ xong chắc chắn đã kiệt sức, đây là cơ hội tốt để giết hắn.
Tử Sam thầm nói sau đó liền quay lưng đi về hướng của Cổ Viêm.
Vô Khuyết biết ý định của nàng ta liền đuổi theo sau bằng mọi giá phải ngăn cản được nàng.
Hai người bay trên bầu trời đuổi theo nhau chưa tiếp cận được vị trí của Cổ Viêm thì bị hai mỹ nhân xinh đẹp chặn lại.
Một người thân mặc váy đỏ với cái bụng bầu nhưng không kém phần kiều diễm động lòng người, người còn lại trong bộ váy màu vàng bó sát người với mái tóc vàng óng ánh trải dài đến hết phần lưng, khuôn mặt nàng lạnh lẽo nhưng không kém phần xinh như nữ tử váy đỏ.
Đứng trước mặt hai nàng Vô Khuyết và Tử Sam tự nhiên cảm thấy nhỏ bé như một con kiến, tu vi của hai nàng họ không cách nào nhìn thấu.
Cổ Viêm là người của ta, không có sự cho phép của ta, không ai được động vào một cọng tóc của hắn.
Thiên La Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía hai người nói.
Kẻ này rất mạnh, chúng ta mau chạy thôi.
Vô Khuyết cảm nhận sát ý đến từ Dạ Nguyệt mặt liền biến sắc liền nắm chặt tay của Tử Sam tăng tốc quay đầu mà chạy thoát, hắn biết nếu làm trái lời nữ nhân này kết cục vô cùng thê thảm, không nghĩ đến Cổ Viêm có chống lưng lớn đến vậy, nước cờ này cả hai đều đã tính sai.
Ngươi đâu cần phải dọa bọn trẻ như vậy, thật không có khí thái của bậc tiền bối.
Ngọc Nhi khẽ trách mắng. — QUẢNG CÁO —
Quan tâm chúng làm gì, tốt hơn ngươi nên quan tâm đến tên Cổ Viêm đó thì hơn, mới rời mắt hắn chưa lâu, không biết hắn có gây ra họa gì không biết.
Dạ Nguyệt mở miệng nói xong liền lập tức bay về phía Cổ Viêm.
Ngọc Nhi đuổi theo, nghe Dạ Nguyệt nói làm nàng thấy lo cho Cổ Viêm hơn.
Khi cả hai nàng đến gần Cổ Viêm thì tiểu tử này đang ngồi trên mỏm đá bế quan luyện hóa yêu đan của Ngải Đồ.
Yêu đan cấp thú vương tứ phẩm này cũng quá đại bổ so với hắn chỉ sợ chưa luyện hóa xong đã bị phản tác dụng, may mắn có dâm đ*o tà thần quyết phụ trở khiến cho hắn không nguy hiểm đến tính mạng mà thành công đột phá một mạch đến linh thần cảnh đỉnh phong.
A … a.
Vừa đột phá đến cảnh giới đỉnh phong thân thể Cổ Viêm xuất hiện biến dị, cả người hắn bỗng dưng nóng bừng lên cảm nhận huyết mạch đang bị đốt cháy đau đớn thống khổ vô cùng.
Trong cơ thể hắn có một thứ sức mạnh gì đó vô cùng khủng khiếp bạo phát ra khiến cho y phục hắn rách nát lộ ra tấm lưng đầy bắp thịt trắng trẻo, trên lưng hắn hai bên có thứ gì đó trong cơ thể muốn phá nát mà xông ra ngoài.
Ngọc Nhi thấy Cổ Viêm đau đớn cảm thấy rất lo lắng muốn lại gần quan sát tình hình của hắn nhưng lại bị Dạ Nguyệt ngăn cản.
Dạ Nguyệt cảm nhận được sự thay đổi lớn sắp diễn ra trong Cổ Viêm, chưa chắc đã là mối nguy hại trái lại có khi đem lại cho hắn nhiều lợi ích.
Ngọc Nhi nghe nàng ta nói vậy bắt đầu bình tĩnh lại mà suy nghĩ, Dâm đ*o Tà Thần Quyết tuy rất xấu xa nhưng không thể không phủ nhận đem lại lợi ích lớn đến cho Cổ Viêm.
Lần này cũng vậy, chỉ là không biết nó sẽ khiến cho Cổ Viêm thay đổi đến mức nào.
A … đau quá.
Cổ Viêm rống lên trong đau đớn, cuối cùng thứ muốn chui ra khỏi hai lưng hắn đã xuất hiện.
Dị vật này không phải thứ gì quá đặc biệt mà chỉ là một đôi cánh lông vũ màu đen bé bằng bàn tay như cánh gà trông rất đáng yêu.
Đôi cánh này đáng yêu đến mức nó cứ vẫy cánh đen thân thể Cổ Viêm bay lên mấy phân so với mặt đất sau đó mỏi quá không vẫy cánh nữa làm cho thân thể Cổ Viêm ngã rầm xuống làm cho hắn đau hết mông.
Ngọc Nhi bên cạnh phì cười về sự thay đổi đáng yêu này của Cổ Viêm, trông hắn không khác gì một con chim non mới tập bay cả.
Dạ Nguyệt kinh nghiệm cũng như trải nghiệm nhiều hơn Ngọc Nhi, lúc nàng còn ở thiên giới dị vật nào chưa gặp qua, nhưng đôi cánh đen nhỏ xinh trên lưng của Cổ Viêm kia lần đầu nàng nhìn thấy, không những vậy nàng cảm thấy đôi cánh này vô cùng quỷ dị không thể nào đoán ra được lai lịch của nó.
— QUẢNG CÁO —
Có chuyện gì vậy, Dạ Nguyệt trông ta buồn cười lắm sao, ngươi còn nhìn ta kiểu đó nữa là ta không thèm để ý đến ngươi nữa đâu.
Cổ Viêm nhăn mặt khẽ quát.
Trong số cách dị vật ta từng thấy thì chủng loài có đôi cánh đen như ngươi tính ra cũng chỉ có ba loại.
Một là Hắc Ám Cửu U thuộc địa phân Hắc Ám Đại Hải Tinh Vực, thuộc cấp chí tôn thiên yêu được xưng là hắc điểu chi vương xưng bá một phương cùng với Phương Hoàng Chi Tộc không thua kém là bao.
Chủng loài thứ hai ta muốn nó tới Hắc Long Minh Điểu ( đầu rồng cánh chim ưng đuôi là của rồng là biến dị chủng tộc hắc long và hắc điểu) thuộc cấp chí tôn thiên yêu thuộc Phi Cầm Tinh Vực xưng bá một phương không thua kém cửu u.
Còn loài thứ ba ta muốn nói tới chính là ô nha là dị vật tà giáo của ma tộc thực lực vô cùng thấp kém mạnh nhất cũng chỉ có Quỷ Dị Ô Nha ( Quạ đen) thuộc cấp thần thú.
Dạ Nguyệt mở miệng giải thích.
Vậy theo ngươi đôi cánh bé xíu này thuộc loại nào?
Cổ Viêm mở miệng hỏi.
Cánh của cửu u ta từng nhìn qua, trên đường vân của cánh có kim sắc hoa văn nhưng của ngươi lại không có cho nên đây hẳn không phải là cánh của chủng loài đó.
Về cánh của Hắc Long Minh Điều dũng mãnh phi thường, tuy là cảnh chim nhưng xương cánh là của rồng, cảnh của ngươi lại không có nên không thuộc vào nhóm này được.
Dạ Nguyệt lắc đầu đáp lại.
Vậy không phải ý ngươi nói, cánh mới mọc ra từ cơ thể Viêm ca là Ô Nha Quỷ Dị hay sao.
Ngọc Nhi chen lời vào nói.
Có thể xem là như vậy, chín phần giống cánh của ô nha, nhưng cho dù là vậy nó từ công pháp Dâm đ*o Tà Thần Quyết mà phát sinh ra, thì ắt hẳn lai lịch của nó không đơn giản như vậy, vật từ thần giới dù sao vượt qua tầm hiểu biết của ta.