Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 14: Thất lạc



Diệp Thần cứ lo nói chuyện trên trời dưới đất với Dật Ân căn bản quên mất quy luật của quả cầu khí quyển này. Thường vật gì nhẹ đều sẽ bay đi, cho dù có một Diệp Thần bên trong cũng sẽ không ngoại lệ.

Diệp Thần nhìn quang cảnh xa lạ bên dưới khóc không ra nước mắt, cậu làm sao có thể quên một chiếc xe với 6, 7 người còn trôi lơ lửng được, cậu thì có là gì.

Hẳn quả cầu khí quyển đã vượt khỏi phạm vi sóng từ dị năng sẵn có cho nên mới đột ngột mất liên lạc với Dật Ân.

Lúc đó đầu rè rè cậu còn không nhận ra nhưng về sau không còn nghe âm thanh bên đầu dây bên kia, cậu mới hoảng hốt nhận ra liên lạc bị cắt đứt, còn bản thân bị quả cầu khí quyển mang đi thật xa cứ điểm nghỉ ngơi.

Đã qua một ngày một đêm, quả cầu khí quyển ngày một yếu ớt, Diệp Thần chênh vênh không biết khi nào bị rơi xuống.

Diệp Thần nhìn xuống dưới lồng mười ngón tay lại với nhau, thầm cầu nguyện. Rơi ở nơi nào cũng được, nhưng vạn lần không cần rơi ở đây.

Dường như ông trời không nghe được tiếng lòng của cậu, quả cầu *tách* một tiếng, cả người vô trọng lực rớt đi xuống.

Mặt Diệp Thần soạch một cái biến xanh mét, cắn chặt răng, môi trắng bệch. Nếu nơi này là vực thẳm không cũng đỡ, cậu có thể dùng nước đệm lưng, nhưng...

Thân thể nháy mắt chìm xuống mất hút giữa vực thẳm xanh rêu chuyển động luân phiên. Từng tầng lớp da nổi lên tia lạnh lẽo, Diệp Thần cố khống chế dị năng tạo thành một lớp màng nước mỏng quanh thân để tránh khỏi muôn vàn vòng xanh uốn lượn dưới vực.

Bình tĩnh tìm sơ hở giữa các vòng xoắn xanh rêu, Diệp Thần cẩn thận quan sát, chậm rãi nhích từng chút khỏi vị trí ban đầu.

Có lẽ do lần đầu khống chế theo kiểu này, hoặc do trông thấy hai đạo ánh sáng đỏ ngầu, Diệp Thần bấm loạn vô tình phá vỡ màng chắn bảo vệ, xung quang lập tức bị cuốn chặt lấy không gian dư thừa, không khí ở lồng ngực hắn bị ép hết ra ngoài.

Xương đã có chút chịu không nổi đợt chèn ép kinh khủng này, răng rắc, Diệp Thần ngắt mạnh cánh tay ý muốn duy trì tỉnh táo, dị năng ở tâm điền mạnh mẽ khai quật bao bọc lấy thân thể của hắn bảo vệ cậu khỏi những thứ khủng bố bá đạo này, áp lực tăng đẩy hắn đi xa dần.

Mọi thứ trong đêm cứ nhạt dần rồi chìm vào bóng tối.

Lúc Diệp Thần tỉnh lại, bản thân đã nằm trên đất một khoảng cách xa dòng nước. Tuy trải qua một đợt tra tấn như vậy, Diệp Thần rất muốn nghỉ chốc lát, nhưng cậu biết việc trước tiên làm nên là rời khỏi vực thẳm quỷ quái này để đi tìm mẹ.

Diệp Thần chống tay ngồi dậy, nhanh chóng vụt chạy đi để lại dòng nước xa xa hiện lên hỗn độn vòng xanh rêu khổng lồ dưới ánh nắng mặt trời ánh lên tia sáng ngọc bích xinh đẹp.

Mặc kệ cọ sát trầy da đổ máu, Diệp Thần vẫn cứ chạy một mạch. Đơn thuần, cậu chỉ muốn giải toả nỗi lo sợ một đêm lăn lộn cùng đám rong rêu kia thôi. Cảm giác bị bóp ngạt thật khó chịu, đồng thời cũng làm cậu vô cùng hoang mang.

Những thứ kia thật đáng sợ, rất kinh tởm!

*Bịch* Đang chạy chân như bị ai tóm lấy, thân thể chao đảo mất thăng bằng bị kéo lê treo lên lủng lẳng trong không trung.

"Aa.." Trong lòng nhịn không được dâng lên tia sợ hãi, kinh hoảng thất thanh. Không nên là những thứ kia nữa chứ, hồ nước đơn giản thôi cũng là mấy thứ rong rêu chết, hiện tại còn ở trong rừng, muốn thứ gì an lành xuất hiện, quả là vọng tưởng.

"A, cậu bé, không cần sợ hãi." Âm thanh trầm trầm trấn an bất ngờ vang lên, khiến cho Diệp Thần yên tâm không ít.

"Cậu không biết nhìn đường sao? Thật sự quá ngốc. Thực không biết làm sao cậu trốn thoát hồ Vạn Xà chạy tới đây." Một giọng khác mang theo tức giận truyền tới.

Người đàn ông lúc nãy dùng giọng nói trấn an Diệp Thần phất tay lên, đợt gió thoáng qua như tụ tập mọi sắc bén, cắt đứt sợi dây đang trói chân hắn treo lủng lẳng nãy giờ.

Diệp Thần an toàn hạ đất, liền đứng dậy đi về phía anh ta. Người phụ nữ đứng bên anh ta vừa khôi phục sắc mặt thấy vậy lại nhảy dựng lên mắng:"Cậu là đồ ngu à? Không thấy cái dây to tướng đó sao? Tang thi hay thú biến dị giẫm phải còn có thể hiểu, cậu thế nhưng hai mắt minh bạch còn đạp lên!!"

Nghe được người phụ nữ chửi, mặt Diệp Thần tối đi cúi đầu nhìn sợi dây thắt vòng tròn to dưới chân. Giống như không nghe thấy cô ta nói gì, lần nữa, người đàn ông kia bất đắc dĩ phải dùng phong nhuận cắt sợi dây giải thoát cho Diệp Thần khỏi số phận bị treo trên không trung.

"MK, đồ ngu này. Ừm..không những ngu mà còn điếc! Tôi đã nói rồi mà còn...aii, sao chúng ta lại bị dính thằng nhóc này chứ. Anh, em tuyệt đối không chấp nhận dẫn theo thằng nhóc này. Nếu nói nó là gánh nặng cũng không quá đáng đâu." Người phụ nữ hậm hực lầm bầm.

Nhưng, cuối cùng Diệp Thần vẫn đi theo sau bọn họ làm người phụ nữ kia không cho ai sắc mặt tốt.

Vừa đi người đàn ông tốt bụng vừa giới thiệu:"Tôi là Giai Vĩ, đây là bạn gái tôi Triển Hi."

Diệp Thần gật đầu rồi len lén nhìn ra sau thì thầm:"Cậu nhóc kia thì sao?"

"Hử? Cậu đang nói cậu nhóc trầm mặc ấy à?" Người đàn ông dò hỏi, cười nói.

Diệp Thần nhướng mày nghi hoặc. Chẳng lẽ ngoài cậu ta còn ai khác à?

Như hiểu được suy nghĩ của Diệp Thần, Giai Vĩ giải thích:"Bởi vì có một người có dị năng vô ảnh đi sau bảo vệ cậu ta." Cho nên dù hai người lớn bọn họ cũng không dám động tâm tư lên người cậu ta.

"A." Diệp Thần a một tiếng liền im lặng, không dấu vết kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chậm rãi cho đến khi đi song song với người bạn kia.

"Cậu tên gì?" Diệp Thần nhẹ giọng hỏi.

Im lặng.

"Tôi hỏi cậu a, cậu tên gì vậy?"

Lại là im lặng.

"Xuỳ, cậu không trả lời, tôi sẽ không dừng đâu."

Đằng trước hai người lắc đầu, muốn cậu nhóc kia mở miệng nói chuyện, thực sự quá khó, chậc, hẳn nói vô vọng mới đúng. Lại nói, khiến bọn họ không thể cảm thán là, thời kì mạt thế, thế nhưng cậu nhóc này vẫn giữ được vẻ trong trẻo, tinh nghịch vui tươi thế này, thật hiếm a.

"Uy, trả lời tôi đi. Thật là.." Diệp Thần bĩu môi cúi đầu, càng đi thụt về phía sau.

Giai Vĩ thấy vậy, liền lo lắng:"Đừng đi cuối, nguy hiểm lắm." Nói xong kéo tay hắn dẫn lên đầu.

Diệp Thần ừ một tiếng, cúi đầu một bộ dạng buồn bã. Giai Vĩ khẽ cười xoa đầu, an ủi:"Đừng buồn, tập quen đi. Mạt thế là vậy, nếu có người thân thiện đáp trả, đúng là có vấn đề."

"Đúng vậy a!" Diệp Thần ngẩng đầu nhìn Giai Vĩ đáp.

Triển Hi cười nhạo một tiếng:"Đơn thuần thật a." Song lại nghi ngờ nhìn hắn hỏi:"Tôi thật ra lại rất tò mò, cậu là như thế nào sống sót tới hôm nay."

Lời nói của Triển Hi như đâm vào chỗ đau của Diệp Thần, nháy mắt tròng mắt lấp đầy nước mắt, cậu mím môi, nghẹn ngào:"Tôi bị lạc mẹ, tang thi đuổi theo, bất đắc dĩ phải nhảy xuống đây. Dù chết, tôi cũng không muốn táng thân trong miệng tang thi."

"Nhảy xuống hồ Vạn Xà mà còn sống quả là kì tích." Nghe vậy, nụ cười chế giễu của Triển Hi càng đậm hơn.

Giai Vĩ lắc đầu ra hiệu Triển Hi ý muốn không cần cô đả kích Diệp Thần nữa.

"Hồ Vạn Xà?" Diệp Thần khó hiểu hỏi.

"Đúng vậy, dưới vực thẳm chính là hồ Vạn Xà. Chạy ra khỏi đó chính là thoát khỏi cổng chết, em làm sao đi ra khỏi hồ."

Sắc mặt Diệp Thần nháy mắt trắng bệch, run tay nắm chặt áo Giai Vĩ:"Ra đó, là, rắn à, vì sao...nó lại.."

Không đợi cậu nói hết câu, Triển Hi lại bắt đầu châm chọc:"Là rắn biến dị a. Cậu nên biết tang thi hiện tại không phải là mối lo ngại của nhân loại, trừ phi là tang thi triều. Ngoài ra, thì động vật biến dị là thứ nguy hiểm nhất hiện nay, đi đâu cũng có thể đụng ngay mấy con đang chạy loạn."

Diệp Thần ngẩn người. Trong lòng mơ hồ nhói đau, tim thắt lại một nhịp.

"Em đừng lo. Dù hiện tại có nhiều động vật biến dị hơn tang thi, nhưng chỉ cần có dị năng lợi hại, không phải sợ. Đi với bọn anh, anh nhất định bảo vệ em cho tới khi em gặp lại người nhà." Giai Vĩ trấn an nói.

Diệp Thần nhỏ giọng đáp ứng. Thấy biểu tình nhăn nhún trầm mặc của cậu, Giai Vĩ cũng chỉ cho rằng Diệp Thần đang lo lắng cho quãng đường phía trước.

Màn đêm buông xuống.

Bởi vì động vật biến dị gần đây quá lưu hàng, tránh cho muỗi biến dị đốt, Triển Hi tạo ra căn nhà bằng gỗ cho mọi người cùng trú tạm một đêm.

Trong khi mọi người đã ngủ, Diệp Thần vẫn còn ngồi trên giường, thần trí tỉnh táo lạ thường, đôi mắt nhuộm một tầng thương cảm, chắp hai tay lại với nhau nhìn trời lẩm bẩm:"Mẹ, người đang ở đâu? Ngoài mẹ, không ai tốt với con cả."

Diệp Thần cứ đắm chìm trong ưu tư không hề phát hiện ngoài cậu còn có một người khác còn thanh tỉnh, không những vậy còn đứng sau lưng cậu một lúc lâu rồi mới rời đi.

Mà người này không ai xa lạ, là cậu nhóc vẫn luôn trầm mặc.

Ngồi trước cửa sổ gương mặt điển trai dù nét mặt vẫn còn rất non nhưng lại hiện lên phong thái mị hoặc huyền bí khó tả, tuy nhiên ánh mắt lại lạnh lẽo đầy áp bức đến kinh người.

"Tử Văn thiếu gia." Xung quang yên ắng bỗng vang lên tiếng gọi trầm ấm.

Im lặng dường như là vô tận, mất một lúc sau, cậu nhóc tên Tử Văn mới lên tiếng, thanh âm từ tính giàu xúc cảm hấp dẫn người chú ý:"Mẹ cậu ta, rốt cục là người như thế nào?"

Có thể bảo vệ cậu ta tốt đến như vậy, ở thời kì mạt thế, quả thật rất hiếm hoi. Nếu nói bảo bọc quá tốt làm cậu ta không thích ứng được mạt thế tàn khốc, thì làm sao cậu ta một thân một mình chạy khỏi hồ Vạn Xà!?

"Thiếu gia, cậu đừng buồn. Nếu cậu còn ở bên phu nhân, người nhất định bảo vệ cậu."

Đáp lại lời người tàn hình, chỉ là một khoảng trầm mặc bao la.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.