Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 5: Cúc Nguyệt



Lục Vũ cùng Tư Mã Chu có chút do dự, một bé gái tham gia cuộc thi trung cấp Thượng, quả thật có chút không tưởng tượng nổi, mặc dù hai người đều cảm thấy nha đầu này thật thông minh, nhưng chẳng phải cũng mới sáu tuổi thôi sao. Thật ra thì Tư Mã Chu cũng chỉ hy vọng nha đầu này trực tiếp đi vào học viện trung cấp, bởi vì học viện trung cấp không giống với sơ cấp vỡ lòng, rất ít thứ có thể học, nhưng trung cấp Thượng thì ông biết, có thể học đến cấp bậc này thì cả Nguyệt Thành chỉ mới có mười chín học sinh, tỷ lệ đậu vô cùng nhỏ, cầm kì thi họa còn có cưỡi ngựa bắn cung đều do chính danh sĩ cả nước tự mình dạy, khảo sát để nhập học vô cùng nghiêm khắc.

Những cái khác coi như bỏ qua, chính là thân thể nho nhỏ của nha đầu này làm thế nào cưỡi ngựa bắn tên, thật có chút làm khó. Nhưng khi ông cúi đầu nhìn qua tiểu nha đầu này, con ngươi trong sáng giống như mang theo sự tự tin tuyệt đối. Đúng vậy! Tự tin! Một tiểu nha đầu sáu tuổi tràn đầy tự tin, điều này đả động thật sâu đến Tư Mã Chu, ông gật đầu với Lục Vũ nói: “Ngươi an bài đi, ngày mai ta mang theo nha đầu này, để lão Phòng có thể thấy ta thu được đệ tử tốt thế nào.”

Lục Vũ bật cười gật đầu đáp ứng, Kỷ Thanh Sơn một mình ra khỏi đại điện đứng chờ, thấy Tiểu Nguyệt ra vội vàng nói: “Như thế nào?”

Tư Mã Chu nói: “Ngươi có một nha đầu rất thông minh, ngày mai còn phải thi hội, nha đầu về sau đến biệt viện nhà ta ở, dù sao ta cũng muốn đích thân dạy nàng, ngươi cũng không cần quan tâm, cách khoảng thời gian đến xem là được.”

Kỷ Thanh Sơn vội cúi người chào cảm tạ, Lục Vũ âm thầm kinh ngạc, một người hán tử sống trên núi thô lỗ như vậy, thế nhưng có thể sinh ra một nha đầu lanh trí kì lạ, nhưng y cũng không định hỏi nhiều. Kỷ Thanh Sơn liền nói mấy câu rồi vội vàng rời đi, Tiểu Nguyệt nhìn theo bóng lưng Kỷ Thanh Sơn, bất giác có chút buồn bã, nàng luôn cảm thấy có lỗi khi mình chiếm đi thân thể của nữ nhi hắn, mặc dù bản thân có thể xoay chuyển cho gia đình người đàn ông này nhưng đổi lại là sự chia lìa, thật là trong hoạ có phúc, quả không sai.

Kỷ Thanh Sơn nói cho Tiểu Nguyệt, Hồ Tử đã vào lớp sơ cấp vỡ lòng học tập, ở học viện sơ cấp rất tốt, Tiểu Nguyệt nghĩ đến bộ dạng Hồ Tử, không khỏi thầm vui, bản thân biết cho dù không nói nhưng Hồ Tử vẫn rất muốn đi học. Tử Xung đi vào nhìn sắc mặt tiểu nha đầu ảm đạm, trong ánh mắt sáng lên chút thương cảm nhàn nhạt, cảm thấy rất chướng mắt, liền tiến lên dắt tay nàng nói: “Đi thôi! Chúng ta về nhà.”

Tiểu Nguyệt cũng không có tránh ra, cảm thấy tiểu tử này tuy lời nói không lớn, lại dị thường ấm áp, nơi bàn tay có vết chai cọ xát làm cho Tiểu Nguyệt có chút ngứa ngáy rất thoải mái, ánh mắt Tư Mã Chu chợt lóe, hội tâm cười, thầm nghĩ: “Có tiểu nha đầu này làm bạn, Xung nhi có thể vui vẻ một chút biết chừng”.

Biệt viện có hai tòa tiểu lâu tinh xảo nối tiếp nhau, một cái là Lâm Phong uyển, một cái là Cúc Nguyệt các, tầng hai có một hành lang tương thông, khiến cho Cúc Nguyệt các cùng Lâm Phong uyển có thể tự do đi lại lẫn nhau, không cần vòng qua viện. Vân Tử Xung đang ở Lâm Phong uyển, Tư Mã Chu đem Tiểu Nguyệt an bài ở Cúc Nguyệt các, Tư Mã Chu chỉ tiểu nha đầu đến phục vụ Tiểu Nguyệt, tiểu nha đầu gọi Bán Hạ, cũng là tên một vị thuốc bắc, trông mới mười hai mười ba tuổi, là cô gái chất phác, không nói nhiều nhưng vô cùng tỉ mỉ, Tiểu Nguyệt rất thích nàng.

Cúc Nguyệt các có một tầng là phòng khách, tầng hai là chỗ ở, gian phòng rất trang nhã, lụa mỏng xanh như nước rủ xuống đất, tách ra phòng khách, thư phòng cùng phòng ngủ. Kệ tủ đơn giản bày mấy món đồ sứ, đoán chừng là gấp gáp trang trí, thư phòng bày biện vô cùng tinh xảo, ở cửa sổ là một án thư, cuối án thư là một ghế đệm. Tiểu Nguyệt ngồi trên đấy cảm thấy vừa cứng vừa mềm, cao thấp đủ tầm, mặt bên là giá sách thật cao, trên giá sách đầy rẫy sách sử, Bán Hạ nói thiếu gia vừa lệnh tên sai vặt đem qua.

Tiểu Nguyệt nhìn sơ qua mấy lần mục sách, điển tịch Đường triều căn bản đều không có, có thể thấy được đây là một thế giới hoàn toàn khác. Trên tường đối diện là một bức thủy mặc vẽ cảnh Vọng nguyệt, phía trên đề đôi câu thơ:

“Thính nguyệt lâu đầu tiếp thái thanh

Y lâu thính nguyệt tối phân minh

Tế thính hạ vũ tiêu lâu nguyệt

Lâu ngoại triền miên nhạ nguyệt thính.”

(Nghe trăng to trong trên lầu cao

Dựa vào lâu nghe trăng rõ nhất

Nghe mưa rơi trên lầu ngắm trăng

Ngoài lâu du dương rủ trăng nghe)

(chém gió theo nghĩa từng từ:v)

Giá sách gần cửa hành lang đi sang lầu bên cạnh, ánh mắt Tiểu Nguyệt sáng lên vội vàng đi tới, hành lang tương thông bên cửa, không phải là lụa mỏng rũ xuống, mà là bức rèm che bằng thủy tinh không theo qui tắc tinh xảo đặc sắc, Tiểu Nguyệt đưa tay đẩy cửa nhỏ ở hành lang, gió thổi tới một hồi âm thanh leng keng trong trẻo dễ nghe, như một khúc nhạc êm tai, cũng như một bài tiểu thi trong lành, Tiểu Nguyệt như rơi vào giấc chiêm bao.

Cuối hành lang có một người thiếu niên đứng đó nhìn Tiểu Nguyệt, gương mặt tuấn tú không có biểu hiện gì, nhưng trong con ngươi thường ngày tịch mịch như băng ấy, cũng đã lặng lẽ hòa tan. Qua một lúc lâu Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, cảm giác ánh mắt giằng co trên người mình, liền giương mắt nhìn lên, Vân Tử Xung đứng ở cuối hành lang. Tiểu Nguyệt lúc này mới phát hiện hành lang không dài lắm, khoảng hai mươi mét, bản thân có thể mơ hồ nhìn thấy màu xanh của sổ sách ở Lâm Phong uyển, thấy Vân Tử Xung cũng không có ý đi đến, Tiểu Nguyệt quyết định bước đến, dù sao cũng cần quan hệ với hàng xóm, về sau làm chuyện gì không phải dễ hơn sao.

Quyết định xong, vạch bức rèm che đi tới hành lang, không thể nói thiết kế rất xảo điệu, cả hành lang làm bằng trúc, từng thanh trúc được chế tạo rất tỉ mỉ, phía trên là ngói lưu ly trong suốt, ánh sáng xuyên thấu qua đồ trang trí trên nóc chiếu vào hành lang, cảm giác mịt mờ như mộng. 

Vân Tử Xung nhìn cô gái nhỏ hướng mình đi tới, không biết vì sao, ngay lúc bắt đầu đã không cách nào đối đãi nàng như một đứa bé, cảm giác nàng nhạy bén như một người trưởng thành, thỉnh thoảng lại có chút nghịch ngợm đáng yêu. Vân Tử Xung cảm thấy thế giới của mình từ ngày thấy nàng, tựa như bầu trời đêm đen kịt bỗng nhất thời tồn tại một mảnh trăng non, lan toả khắp nơi. Bản thân muốn giữ mãi vầng trăng non ấy trong thế giới của mình, dù thế nào cũng không rời, nhưng chính hắn lại không có gì nắm chắc, hôm nay nhìn biểu hiện của nha đầu này, Vân Tử Xung biết tương lai nàng sẽ không chỉ là một người bình thường, tựa như thơ của nàng: “Mây xanh lên vút, ta chờ gió đông”

Thật ra thì lên thẳng mây xanh có gì không tốt, chỉ có mình tình nguyện ở lại mặt đất mới đúng, khóe miệng nở nụ cười khổ, âm thầm lắc đầu một cái. Tiểu Nguyệt đi tới trước mặt Vân Tử Xung, nghiêng đầu quan sát hắn chốc lát, cảm giác người thiếu niên này lẽ ra nên vô sầu vô ưu mới phải, chân mày khóe mắt lại có chút u buồn, Tiểu Nguyệt thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, chỉ có thể đưa tay phải ra bắt chuyện: “Xin chào, sau này ta và ngươi chính là hàng xóm rồi, hy vọng có thể chung sống hài hòa. A! Đúng rồi! Ta tên Kỷ Tiểu Nguyệt.”

Chân mày Vân Tử Xông lặng lẽ vươn lên, trong con ngươi thoáng qua nụ cười ấm áp, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đưa đến trước mặt, ngón tay mũm mĩm vô cùng mượt mà nhưng trên tay có chút vết chai có thể thấy cuộc sống trước kia hẳn là kham khổ, trong mắt xẹt qua một tia thương tiếc, nhẹ nhàng đưa bàn tay to của mình tới, nắm giữ bàn tay nhỏ nhắn ấy trong lòng bàn tay, trong lòng thầm nhủ “Tiểu Nguyệt ư, quả thật tên cũng như người”, giương mắt nhìn thẳng Tiểu Nguyệt nói: “Ta là Vân Tử Xung.” 

Nói xong vẫn nắm tay dắt Tiểu Nguyệt vào Lâm Phong Uyển, đi vào Lâm Phong uyển Tiểu Nguyệt không khỏi đánh giá xung quanh, tương tự như Cúc Nguyệt các, chỉ là lớn hơn chút, trên tủ bày rất nhiều đồ cổ bằng đồng và sứ, nhưng thư phòng vẫn rất rộng rãi, giá sách rỗng tuếch, liền nghi hoặc nhìn Vân Tử Xung, Vân Tử Xung nói: “Sách nơi này, ta đều sai người mang đến thư phòng ngươi, về sau ta sẽ học cùng ngươi, như vậy dễ dàng hơn chút.”

Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, xuyên qua thư phòng là một gian phòng nhỏ, trừ trên bàn là một ít trà cụ tinh xảo, còn có mấy loại nhạc khí, trên tường treo chính là đàn cổ chín dây, bên cạnh là tiêu bích ngọc, Tiểu Nguyệt không khỏi cười nói: “Không trách được ông ngoại ngươi nói ngươi kiêu ngạo, xem ra chính là đa tài đa nghệ rồi.”

Vừa nói vừa nhìn lướt qua Vân Tử Xung, là một mỹ nam thật đẹp mắt, làm Tiểu Nguyệt nhớ đến Hoa Trạch Loại trong phim Vườn Sao Băng, khí chất quả thật giống nhau, Vân Tử Xung nhìn nàng đối với nhạc cụ rất có hứng thú nghĩ đến cuộc thi ngày mai liền hỏi: “Ngươi định dùng loại nào?”

Tiểu Nguyệt ngẩn người, đối với lời đáp lại nhanh như vậy của Vân Tử Xung có chút không thích ứng, nửa ngày mới hiểu được, người ta hỏi mình biết nhạc khí nào, Tiểu Nguyệt theo bản năng trả lời: “Đàn nhị.”

Vân Tử Xung nghi ngờ hỏi: “Đàn nhị, hình dáng như thế nào? Ta chưa từng nghe qua loại nhạc khí này.”

Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu ngại ngùng nói: “Đơn giản đó là đàn dây…”

Giải thích nửa ngày, Vân Tử Xung mới hiểu được nha đầu này nói là “Hề cầm” chứ không phải “đàn nhị” không khỏi hơi lộ ra nụ cười nói: “Ngươi nói là hồ cầm rồi, cái này ngược lại rất hiếm, ngươi học được ở đâu?”

Tiểu Nguyệt nhất thời ấp úng, không biết trả lời làm sao, lúc này gã sai vặt chạy lên lầu nói: “Thế tử, lão gia cho gọi người.”

Tiểu Nguyệt lập tức thở dài một hơi, bắt lấy tay Vân Tử Xung nói: “Đi, chúng ta xuống đi, khiến trưởng lão chờ chẳng phải thất lễ sao.”

Vân Tử Xung cười đầy hàm ý liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ sớm muộn gì ta cũng phải đào móc ra hết bí mật trên người nàng, lần này tạm bỏ qua cho nàng. Hai người theo gã sai vặt xuống lầu, Bán Hạ đã chờ đợi ở cửa, xuyên qua hành lang chính là đông viện của Tư Mã Chu, viện cũng không lớn, chỉ là hoa và cây cảnh trong viện rất lạ, phía bên phải vườn không phải là đóa hoa mỹ lệ xinh đẹp mà là vài cọng bạc hà tươi tốt, gió đêm đưa đến hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, làm tinh thần người ta đại chấn, phía bên trái là một rặng cây tử đằng, màu xanh của lá cây lẫn vào màu trắng thuần của bông hoa đang kì nở rộ, cây kim ngân cũng nở hoa rất là đẹp, Tiểu Nguyệt nhớ tới ông nội đã từng nói:

“Mỹ nhiêm xuân luyến khoa ngân yên, phong quyến yên hà sỉ nữ hoàn

Vi trị nhân gian thiên xung bệnh, liên căn đới Diệp chế thành đan”

(Mỹ râu tư xuân dừng yên bạc, gió thổi khói mây qua búi tóc mỹ nữ.

Vì trị ngàn loại bệnh của nhân gian, cả gốc lẫn diệp chế thành đan.)

(Cây ngân hoa thường dc so sánh vs thiếu phụ … hiểu đại cánh mày râu vì mỹ nữ mà dừng yên bạc, chữ hiểu chữ ko nên chém đại:v)

Mặc dù không thuận bằng chắc nhưng lại miêu tả công dụng khổng lồ của cây kim ngân, vì Tư Mã Chu đang ngồi chờ trên ghế dưới gốc cây tứ đằng nên hai người không bước vào nhà, Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt đi tới, dưới gốc cây tứ đằng là cái bàn đá xanh, trên đất có bốn ghế tre, một hồi gió đêm thổi qua vườn bạc hà và hoa kim ngân, Tư Mã Chu vuốt vuốt chòm râu, hài lòng nhìn hậu bối hòa thuận, bất giác trong lòng phi thường thoải mái.

Bảo hai người ngồi xuống mới phân phó truyền lệnh, rất nhanh những món ăn tinh xảo được bưng lên, mùi vị tương đối nhẹ nhàng, Tiểu Nguyệt cảm thấy tương tự như món ăn hiện đại ở Hoài Dương, đây là lần đầu tiên sau khi xuyên qua chính thức được ăn thức ăn ngon, chỉ là Tiểu Nguyệt ăn không nhiều, vì Tiểu Nguyệt là người thuần phương bắc, đối với món ăn phương nam quả thật không thích lắm. Vân Tử Xung bất giác nhíu mày, thầm nghĩ lần sau mình còn phải phân phó phòng bếp làm chút món ăn mới mẻ, nếu không tiểu nha đầu này sẽ không chịu ăn nhiều hơn. Sau khi ăn xong người làm bưng tới mỗi người một ly trà xanh, Tư Mã Chu trầm ngâm hồi lâu mới hướng Tiểu Nguyệt nói: “Con còn nhỏ, mới có sáu tuổi, thư pháp của con khiến ta rất ngạc nhiên, thậm chí đối với dược liệu con cũng hiểu rõ, con học được từ đâu?”

Tiểu Nguyệt nghĩ một lát, biết mình khó mà giải thích, nói thế nào người ta cũng không tin, chỉ có thể nói qua loa, nghĩ đến chỗ này liền ngẩng mắt lên nhìn hai ông cháu rồi nói: “Con cũng không biết tại sao, khoảng hơn tháng trước con cùng ca ca đi chơi trong núi, trượt chân ngã vào sơn động rồi hôn mê, tỉnh lại đột nhiên có nhiều chuyện tự động hiểu rõ.” 

Tư Mã Chu ánh mắt chợt lóe, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thần tiên giúp tiểu nha đầu này, cái này rất khó đoán. Thôi, dù sao cũng coi như tạo hóa ban tặng, mình cũng không cần cố ý truy cứu, nghĩ đến đây, cũng liền nói tránh đi: “Con đối với dược liệu đã rất rõ rồi, thế con có biết xem mạch không?”

Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu đáp. “Con không biết.”

Tư Mã Chu gật gật đầu nói: “Cái này về sau vi sư sẽ dạy con, ngày mai con cố gắng thi cho tốt, chúng ta chọn ngày hoàng đạo để làm lễ bái sư.”

Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, ngày mai thi hội rồi, Vân Tử Xung nói: “Ông ngoại, nếu Tiểu Nguyệt không vượt qua kì thi thì phải thế nào?”

Tư Mã Chu có chút kinh ngạc nhìn cháu mình, nói thật chưa từng thấy hắn để ý đến ai như vậy. Tiểu Nguyệt! Xem ra ngay cả tên của chính mình cũng tự đặt tốt rồi, vốn cha nàng còn nhờ mình đặt dùm nàng. Ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm trên bầu trời, thanh lệ thoát tục, đích xác không tệ, Tư Mã Chu nói: “Con không phải gấp, nha đầu này dù không qua trung cấp Thượng, cuộc thi trung cấp Hạ cũng không thể làm khó nha đầu này, ta chỉ tương đối lo lắng làm sao qua được khóa bắn cung cưỡi ngựa, không biết nha đầu này có qua nổi không nữa.”

Tiểu Nguyệt âm thầm suy nghĩ, võ thuật bắn cung cưỡi ngựa, vóc người mình bây giờ xác thực rât khó, dù sao đến lúc đó hãy nói, xe tới trước núi tất có đường. Ngày thứ hai của cuộc thi ở sảnh học viện Phong Hoa náo nhiệt dị thường, vì có một cô gái nhỏ sáu tuổi tham gia cuộc thi trung cấp Thượng, tất cả danh sư của khoa trung cấp thượng đều đến hiện trường tự mình đảm nhận chủ khảo, thậm chí toàn thể mười chín học sinh của trung cấp thượng đều đến đông đủ, đến nhìn xem học sinh nhỏ tuổi nhất trong lịch sử của học viện Phong Hoa.

Cuộc thi lớn như thế làm cho Tiểu Nguyệt có chút sững sờ, sau này nghĩ lại Tiểu Nguyệt mới hiểu rõ, đại khái là cổ đại ngoài giờ học là hoạt động tự do, bởi vì chính mình mới sáu tuổi thi trung cấp Thượng, tương đương với học sinh lớp một thời hiện đại tham gia thi đại học, là một chuyện ly kì hấp dẫn một nhóm lớn đến góp vui.

Nghe nói học viện này kiểm tra toàn bộ các khoá mục, tối hôm qua Vân Tử Xung giới thiệu đơn giản cho nàng một chút. Trung cấp Thượng phân sáu khóa mục theo thứ tự là: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán, sau khi tốt nghiệp trung cấp thượng thì tương đương với tiến sĩ trong triều, có thể coi trung cấp này xác thực cùng đại học ở hiện đại không kém bao nhiêu. Ngày hôm qua vừa cảm thấy cuộc thi trống trải, hôm nay đã có chút không giống, mặc dù không quá huyên náo nhưng không khí có điểm khác việt vô cùng, học sinh trung cấp Thượng đều mặc nho bào màu xanh lam, khăn chít đầu cùng màu, tuổi tác trái ngược nhau, phần lớn là khoảng hai mươi, không trách được Tư Ma Chu nói ngay cả Vân Tử Xung cũng nhảy ba lượt mới học trung cấp Thượng, vậy thì đại khái mình cũng là nguyên nhân làm cho cuộc thi này náo động rồi.

Sảnh thi hôm nay bố cục có chút thay đổi, ngay giữa kê năm cái trường án ngay ngắn, mỗi trường án phía sau đều bày một ghế lưng cao, phía sau nữa bày biện án thư và ghế gấm, trên bàn đơn giản văn phong tứ bảo, mặt bên còn dãy ghế thái sư, phía sau là hai hàng ghế chính tề phủ gấm tứ đẳng cho học sinh trung cấp Thượng ngồi. Vân Tử Xung dẫn Tiểu Nguyệt bước vào chính giữa, bản thân đi tới vị trí hàng đầu phía sau ngồi xuống.

Ánh mắt Tiểu Nguyệt nhìn lướt qua đám học sinh phía sau, không có một người nào là nữ, xem ra địa vị các cô gái còn chưa được như nam tử. Viện trưởng Lục Vũ đi tới,quan sát Tiểu Nguyệt chốc lát, thấy mới có một ngày mà tiểu nha đầu này cơ hồ đã thay đổi rất nhiều. Trên người nàng mặc chính là gấm hồ lam, mặc dù kiểu dáng đơn giản nhưng lại âm thầm lộ ra khí khái thanh cao, trên đầu để hai búi tóc, trên trán mái tóc mỏng manh, càng lộ ra khuôn mặt dịu dàng ẩn sau, hơn nữa đối mặt với cuộc thi lớn như thế mà vẫn thong dong, rất có phong độ của một đại nhân, không khỏi hướng về phía tiểu nha đầu cười một tiếng, chỉ tay vào một lão giả năm mươi tuổi đứng đầu nói: “Vị này là Lễ bộ thị lang Trịnh đại nhân, hiện đã từ quan giờ là thầy dạy lễ nghi của trung cấp Thượng.”

Lão giả rất nghiêm túc, nhìn qua cũng biết là người nghiêm khắc chuyên dạy tác phong cùng lễ nghi. Tiểu Nguyệt khom người bái thật sâu nói: “Học sinh Kỷ Tiểu Nguyệt xin tiên sinh dạy bảo nhiều hơn.”

Trịnh tiên sinh thật ra tính tình cũng không giống với vẻ ngoài nghiêm nghị, cộng thêm Tiểu Nguyệt lại có dáng vẻ linh động đáng yêu, khẽ gật đầu một cái. Vị thứ hai là một văn sĩ hơn ba mươi tuổi, ánh mắt tuấn mỹ thanh nhã tuyệt với, một bộ nho bào màu xanh đơn giản làm cho hắn phiêu dật như tiên, dựa vào ghế có mấy phần tiêu sái không câu nệ, đây là Ngụy tiên sinh dạy nhạc, ánh mắt nhìn Tiểu Nguyệt không một chút nhu hòa, Tiểu Nguyệt đoán chừng người này là lão sư vô cùng nghiêm khắc. Vị thứ ba là Ngô tiên sinh dạy bắn tên, cưỡi ngựa, là một người râu ria rậm rạp, chừng bốn mươi tuổi, trên người có khí chất võ tướng. Vị thứ tư là một người văn sĩ uyên bác hôm qua cùng gặp Tư Mã Chu, họ Lý hướng về phía Tiểu Nguyệt gật đầu thân thiết. vị thứ năm là một lão đầu mặt đỏ, phỏng chừng tuổi xấp xỉ với Tư Mã Chu, có chút lôi thôi, nhưng ánh mắt lại dị thường nghiêm túc, đối với Tiểu Nguyệt nói: “Con chính là đệ tử của lão đầu Tư Mã, nói trước ta cũng sẽ không nương tay đâu.”

Tiểu Nguyệt cung kính khom người chào đáp: “Xin tiên sinh chỉ giáo.”

Nói thật trong lòng Tiểu Nguyệt cũng có chút bồn chồn, tuy nói bản thân tốt nghiệp đại học rồi, nhưng đối với kỳ thi này thật sự không biết có qua được không, đang suy nghĩ thì đã nghe một hồi trống vang to bên ngoài, Lục Vũ lúc này mới tuyên bố cuộc thi bắt đầu, Trịnh tiên sinh dẫn đầu đứng lên, đứng bên cạnh Tiểu Nguyệt hỏi: “Căn nguyên của lễ ở đâu?”

Tiểu Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cái này mình có học qua, vì vậy đáp: “Mọi người sinh ra đều có ước muốn. Nếu không thỏa mãn được, người ta sẽ tìm đủ cách để thỏa mãn. Nếu chúng ta không đặt ra hạn chế và có những biện pháp để điều chế ham muốn của họ, thì khó mà không xảy ra những bất đồng. Mà từ bất đồng sẽ xảy ra vô trật tự, và từ vô trật tự sẽ là nghèo đói. Các bậc thánh vuơng nhận ra tai họa của vô trật tự nên đã thiết lập lễ, và dạy dỗ dân chữ nghĩa, với mục đích giúp người dân nhận ra được cái giới hạn cũng như trách nhiệm khi đi tìm thỏa mãn ước vọng của mình, giúp họ thỏa mãn ước vọng trên. Các bậc đế vương làm cách nào để ước vọng của con người đừng đi quá đà, và làm cách nào để thỏa mãn những ước vọng vật chất căn bản của mỗi người. Chính vì vậy mà cả ước vọng lẫn lễ bổ túc cho nhau lâu dài. Đây chính là căn nguyên của lễ”

(http://www.simonhoadalat.com/HOCHOI/TRI... ngManh.htm)

Âm thanh trong trẻo vang vọng trong đại sảnh dị thường dễ nghe, Vân Tử Xung khẽ mỉm cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.