Trước kia vốn là số lượng nam nhân nhiều hơn nữ nhân, kết quả sau khi trải qua mấy lần chiến tranh cùng người ngoại tộc, số lượng nam nhân giảm mạnh, rõ ràng ít hơn nhiều so với nữ nhân.
Tạp Tang bộ lạc bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, cái này còn chưa phải là điểm cuối, chờ sau khi diệt hết người ngoại tộc thì Tạp Tang bộ lạc còn phải chết rất nhiều người, đến lúc đó từ một bộ lạc bậc trung – lớn liền trở thành bộ lạc nhỏ.
Vài lần chiến tranh phần lớn nam nhân bị chết đi đều có nữ nhân, trong đó có một bộ phận nữ nhân không có gánh nặng hài tử lão nhân đến nói với A Man, các nàng không sợ chết, muốn đi theo báo thù cho nam nhân của các nàng. Lực lượng nữ nhân mặc dù có hạn, nhưng hơn ở chổ nhiều người. Hiện tại nam nhân còn lại trong Tạp Tang bộ lạc nhiều hơn người ngoại tộc một chút, nếu như có thêm mười mấy nữ nhân đi cùng, phần thắng sẽ càng lớn.
Đối với thỉnh cầu này, tất nhiên là A Man không đồng ý, không chỉ hắn, tộc nhân khác cũng không đồng ý. Nhưng lại không chịu nổi các nàng khóc lóc cầu xin, các nàng tràn đầy cừu hận, chỉ muốn tìm những tên đã hại chết nam nhân các nàng để liều mạng, chết không đáng sợ, có hận không chỗ phát mới đáng sợ nhất!
Có một người biểu đạt ra ý kiến muốn đi theo báo thù, càng ngày càng có nhiều nữ nhân cũng gia nhập hàng ngũ thỉnh cầu. Các nữ nhân mất đi nam nhân cực kỳ bi thương điên cuồng, một khi đã quyết định thì ai cũng ngăn không được.
Trải qua qua vô số lần khuyên bảo không có kết quả, A Man không còn cách nào khác phải đồng ý.
Nữ nhân ở bộ lạc lớn một chút khác biệt với nữ nhân bộ lạc nhỏ, có rất ít nữ nhân trong bộ lạc nhỏ sẽ vì nam nhân chết đi mà liều mạng với địch nhân. Ngay cả cuộc sống cơ bản của các nàng còn không có bảo đảm, bình thường phần lớn con mồi có hạn săn được đều cho các nam nhân ăn, nữ nhân trường kỳ đói bụng cho nên sau khi nam nhân chết cho dù bị bộ lạc khác bắt đi cũng không lo lắng. Đối với các nàng mà nói, ở đâu có có cơm ăn thì ở ở đó là nhà, phải thay đổi nam nhân cũng không sao cả.
Mà bộ lạc lớn sẽ không như vậy, một năm bốn mùa thì chỉ có mùa đông sẽ đói bụng, bình thường ăn uống đến no đủ, thêm nữa nữ nhân ít nên rất được coi trọng. Như vậy các nàng có càng nhiều tinh lực đi yêu thương nam nhân của các nàng, tựa như những nữ nhân ở Tạp Tang bộ lạc. Khi còn sống nam nhân đối với các nàng ngàn vạn cưng chìu nâng niu, sau khi chết đi các nàng đương nhiên bi phẫn mà muốn uống máu báo thù cừu nhân.
Xác định muốn báo thù, nhưng vẫn không thể lập tức đi ngay, tình trạng hiện tại của bọn họ không thích hợp đi báo thù. Phần lớn mọi người đều đói bụng, huống chi còn có người bị thương thân thể chưa hoàn toàn khôi phục.
Hôm nay các nam nhân lại ra ngoài đi săn, loại thời tiết này cho dù bọn họ đi ra ngoài cả ngày cũng không săn được bao nhiêu, mọi người vẫn bị đói bụng. Người ở trong tộc sống trong khổ sở và cừu hận, không có nhiều người băn khoăn chuyện đói no, chỉ có một vài hài tử đói bụng nên khóc không ngừng kêu đòi muốn ăn cơm.
Trình Y cũng rất đói, đói bụng đến đi đường nhiều một chút cũng mệt mỏi. Hiện tại trời càng lạnh hơn, trong sông đã kết một tầng băng, đột nhiên cô nghĩ thật ra ngoại trừ những con mồi kia, còn có cá cũng có thể ăn no.
Sở dĩ hiện tại mới nhớ tới loại sinh vật cá này, là vì người nơi này không hề thích ăn cá. Khi trời vào thu cô từng kêu A Man bắt lên mấy cái cá rồi nướng ăn, kết quả những con cá kia đều vào bụng của cô. Những người khác không ăn, phần lớn xương cá là một nguyên nhân, khi ăn hương vị cá không thú vị như thịt nướng là một nguyên nhân khác.
Hôm nay không giống như ngày xưa, lại "kén ăn" nữa thì đừng nói là báo thù, chính mình đã chết đói trước.
Trình Y kêu Miểu, cùng thương lượng chuyện này: "Dù sau cứ dựa vào các nam nhân đi ra ngoài săn cũng không phải là chuyện tốt, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp chuẩn bị một ít thức ăn đi."
"Làm sao chuẩn bị? Có đám người ngoại tộc đáng giận đang ở ngoài kia, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài." Miểu phẫn nộ đá cục đá dưới chân, đem phẫn hận đối người ngoại tộc đều phát tiết lên cục đá.
"Chúng ta không đi xa, bắt cá thì như thế nào? Mặc dù mọi người cũng không thích ăn, nhưng có thể no bụng." Trình Y đề nghị nói.
"Cá?" Nhớ tới xương toàn thân, không cẩn thận sẽ bị đâm vào cuống họng, Miểu nhịn không được rùng mình một cái: "Hay là thôi đi."
"Làm sao vậy?"
"Xương nhiều lắm, lại khó ăn."
"Xương nhiều cũng không sợ, ăn cẩn thận một chút là không sao, so với không có đồ ăn rồi chết đói thì không tốt hơn sao?" Trình Y ở hiện đại vẫn tương đối thích ăn cá, sau khi tới nơi này cũng không còn thích lắm, nguyên nhân không phải tại cá, mà do ở đây không có gia vị khi nướng xong cá xác thực hương vị kém rất xa. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ cô cũng không nghĩ ăn nó, hiện tại thật sự là không có đồ ăn nên quá đói rồi, đói bụng đến ngay cả khi nghĩ tới mùi vị cá nướng cũng nhịn không được mà chảy nước miếng.
"Ngươi rất muốn ăn?" Thấy vẻ mặt tham ăn của Trình Y, Miểu cảm thấy kinh ngạc.
"Ta rất đói bụng, chỉ cần là có thể ăn ta đều muốn ăn." Trình Y rất thành thực gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Miểu cao hơn cô nửa cái đầu: "Chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?"
"Đương nhiên đói, hai ngày qua cũng không có ăn cái gì." Miểu suy sụp hạ thấp mặt, đưa tay vuốt ve cái bụng rỗng tuếch thở dài.
"Vậy nghe ta đi bắt cá đi!" Trình Y lớn tiếng nói.
"Trong sông đã đóng băng rồi, nước lạnh như vậy, xuống nước bắt cá bị đông chết." Vẻ mặt Miểu là không đồng ý.
"Ai nói muốn xuống nước bắt cá chứ? Chúng ta dùng lưới cá, hiện tại trên mặt sông có một tầng băng đông lạnh hơi mỏng, đục một lỗ là được."
"Lưới cá là cái gì?" Miểu nghi ngờ hỏi, bình thường cho dù bắt cá cũng là xuống nước lấy tay bắt mấy cái là xong, mùa đông lạnh càng không có ai xuống nước bắt cá đâu, cũng không thích ăn nó, cho nên lưới cá dĩ nhiên là không tồn tại.
"Ta bện xong là ngươi sẽ biết, đi, chúng ta cắt chút ít dây mây." Trình Y lôi kéo tay Miểu bước đi, cô đã không thể chờ đợi được nữa rồi. Đi ra ngoài đi săn chỉ có hai mươi mấy người nam nhân, mang trở về không được bao nhiêu thứ, buổi tối lại phải ăn không đủ no, cô thật sự là sợ đói.
Rất nhanh liền ôm đến một đống lớn dây mây, Trình Y lôi kéo Miểu ngồi ở bên cạnh, bởi vì cô khí lực nhỏ, nên để cho Miểu giúp đỡ chà xát dây thừng, cô cầm dây thừng được Miểu chà xát rất rắn chắc đan lưới. Lần trước đan lưới thất bại là bởi vì cô chà xát dây thừng không rắn chắc, hiện tại có Miểu giúp đỡ chà xát còn mình lại cẩn thận đan, cái lưới này tuyệt đối dùng rất bền.
Thấy trong tay Trình Y làm ra thứ gì đó mới lạ, mấy người phụ nữ tạm thời không có công việc gì đi tới giúp đỡ Miểu chà xát dây thừng. Người càng nhiều rất nhanh liền chà xát xong hết dây mây, Trình Y để cho mấy người muốn hỗ trợ đi cắt thêm chút dây mây. Tất cả mọi người đói bụng lâu như vậy, làm thêm vài cái lưới thì bắt thêm được chút ít cá.
Bởi vì chỉ có một mình Trình Y đan, làm xong hai tấm lưới cũng mất ba giờ. Thấy thời gian không còn sớm Trình Y cầm hai cái lưới đan tốt kêu gọi mười mấy nữ nhân cùng đi bờ sông.
"Mọi người đứng ở bên cạnh bờ đục lỗ thủng." Trên mặt sông vừa kết băng còn không rắn chắc, đi giẫm lên đi nếu té xuống sẽ nguy hiểm, vì vậy chỉ có thể đứng ở bờ sông tung lưới. Trình Y để cho Miểu mang theo vài người đi cách cô khoảng hơn mười thước đục lỗ thủng.
"Lưới có thể bắt được cá sao? Trời lạnh như vậy, chúng nó ở trong nước vẫn không bị đông chết." Bởi vì không có ăn qua cá ở mùa đông, tất cả mọi người không biết phía dưới tầng băng cá có thể sống sót .
Trình Y cười trả lời: "Chúng nó sẽ không bị đông chết, trên mặt sông kết một tầng băng, nước phía dưới băng cũng không lạnh, chúng nó sống dễ chịu không biết bao nhiêu đâu."
"Thật sao?"
"Có phải thật hay không chút nữa các ngươi sẽ biết."
Một tầng băng hơi mỏng rất nhanh liền bị các nữ nhân dùng tảng đá cây gỗ thô đục mở, Trình Y đem lưới cá để vào trong sông, ném vài hạt thịt nát vào trong lưới, ý bảo Miểu học theo cô.
Hai bên cạnh bờ nước sâu khoảng chừng một mét, cá không nhất định thích bơi tới chỗ này, Trình Y cầm gậy gỗ ép cái lưới sâu hơn một chút. Sau đó ném gậy gộc qua một bên, ngồi lẳng lặng trên mặt đất chờ đợi.
"Bọn nhỏ đói lả, cả ngày đều khóc nháo, thật sự muốn bắt được cá tốt xấu gì cũng thêm được vài người ăn no." Một nữ nhân cảm thán nói.
"Đúng, bắt được cá thì chúng ta ăn, chúng ta không sợ hóc xương, bọn nhỏ có thể không làm được."
"Lương thực của chúng ta bị người ngoại tộc đoạt đi rồi, sau khi chờ A Man mang theo đoàn người báo hết thù nhất định phải đem đám người kia băm thành mấy khối nướng đến ăn!" Vẻ mặt nữ nhân nói chuyện đầy cừu hận, hận không thể hiện tại liền tiến lên đem người ngoại tộc chặt ra ăn hết.
Trình Y nghe vậy nhịn không được rùng mình một cái, chuyện ăn thịt người tại thời viễn cổ cũng không phải là chuyện hiếm lạ. Lúc mùa thực vật thiếu thốn nghiêm trọng, khi cực đói mọi người không chỉ có ăn cỏ ăn vỏ cây, còn có thể giết đồng bạn rồi ăn thịt của bọn hắn. Cũng may các tộc nhân ở đây vẫn rất yêu mến nhau, cho dù cực đói cũng sẽ không ăn thịt người bổn tộc.
"Có cá!" Trong lúc ngẩn người Trình Y cảm giác được trong tay trầm xuống, vô ý thức buộc chặc miệng lưới đứng lên trên lên lôi kéo, trong lưới có hai con cái dài hơn hai mươi phân đang nhảy tưng tưng.
"Không nghĩ tới thật có thể lưới được cá, Trình Y tiếp tục bắt, chúng ta đi giết cá." Các nữ nhân chờ ở một bên kích động tiến lên, nắm con cá bởi vì thiếu dưỡng khí liều mạng giãy dụa dùng sức ném một cái trên mặt đất, cá chết ngay lập tức.
"Các ngươi đem cá đặt ở trong chậu đi, lát nữa ta tới thanh lý chúng nó." Nếu đem cá giao cho các nàng, nhất định là chỉ tẩy trừ qua loa rồi trực tiếp cầm lấy đi nướng, căn bản là không bỏ đi nội tạng, Trình Y cũng chịu không nổi.
Biết rõ Trình Y có chủ ý, các nữ nhân cũng không nói cái gì, đem cá đặt vào trong chậu, thấy Miểu cũng kéo lên một con cá, mọi người rất hưng phấn, la hét hai cái chậu không đủ, liền chạy về trong tộc lấy thêm.
"Không nghĩ tới cái lưới này dùng tốt như vậy." Miểu đem lưới cá đến đưa cho nữ nhân một bên phụ trách giết cá sau đó nhìn xem lưới trên tay tán thưởng nói.
"Trong mùa đông xác thực là dùng rất tốt." Trình Y gật đầu nói, bình thường nếu có người muốn ăn cá, vô luận là nam nhân hay là nữ nhân đều có thể đứng ở trong sông lấy tay bắt cá. Bởi vì như vậy lưới cá cũng không cần dùng, chỉ có mùa đông nước lạnh, không có người nguyện ý xuống sông, lưới cá mới có thể phát huy tác dụng.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sau hai giờ tổng cộng bắt được hơn bốn mươi con cá, mỗi con đều rất mập, con lớn nhất cũng dài hơn ba mươi centimet, nhỏ nhất cũng hơn mười centimet. Bắt được nhiều như vậy cũng không khó hiểu, bình thường không có người săn bắt chúng nó làm cho số lượng rất khả quan. Luôn trôi qua an bình chúng nó còn không có tính cảnh giác, nhìn thấy trong lưới có thịt nát thì ngốc hồ hồ bơi qua ăn.
Trình Y nghiêm túc bỏ hết đồ trong bụng cá ra ngoài lại rửa sạch sẽ, Miểu các nàng phụ trách đem cá được Trình Y xử lý tốt mang về.
Giống như mấy ngày trước người đi săn lại ủ rũ trở về, con mồi mang về rất ít, chỉ có mấy con gà rừng và con thỏ, con mồi lớn một chút đều không gặp được.
"Các huynh đệ khổ cực, săn được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, Trình Y các nàng bắt một ít cá trở về, lần này chúng ta sẽ ăn được no bụng một chút." A Man an ủi tộc nhân đi săn trở về, lớn tiếng kêu mọi người đến vây quanh ở bên cạnh đống lửa nướng thịt nướng cá.
Thấy nhiều cá như vậy, các nam nhân đi săn trở về cảm thấy kinh ngạc, lúc người khác giải thích làm sao bắt được những này con cá này, bọn họ không khỏi đều cảm kích nhìn về phía Trình Y. Lúc thực vật thiếu thốn hơn nữa sức lao động giảm mạnh, nếu như các nữ nhân cũng có thể ở trong tình huống không có nguy hiểm tìm được thức ăn, quả thực không thể tốt hơn .
Bởi vì Trình Y làm cá rất sạch sẽ, lại làm sạch đúng chỗ, cho nên cho dù ăn còn có chút mùi không hết, nhưng hơn ở chỗ thịt rất mập mạp. Đối với mọi người thật lâu không có bữa ăn no mà nói đây là vị rất ngon rồi, mọi người không có lang thôn hổ yết, đều rất cẩn thận lấy hết xương cá ra rồi mới ăn thịt bên trong.
Trình Y để lại mấy con cá không có nướng, mà là dùng nước nấu lên, thả một ít rau dại. Khi các tộc nhân đều ăn được không sai biệt lắm thì chia cho mỗi người một chén súp cá đun sôi, cho dù hương vị bình thường, nhưng trong cái rét lạnh mùa đông này tất cả mọi người uống ra một thân mồ hôi, gọi thẳng thống khoái.
Bữa cơm này là bữa no nhất trong mấy ngày, bởi vì bọn nhỏ bị đói làm ầm ĩ cả ngày lần này rốt cuộc được ăn no nên không còn ồn ào nữa.
Bữa tiệc này ăn xong không còn người đói bụng, một nhóm người no rồi, còn lại một bộ phận cho dù không có hoàn toàn ăn no cũng no được bảy tám phần. Nghĩ đến từ nay về sau bởi vì có thể ăn cá sẽ không lại cực kỳ đói nữa, tất cả mọi người yên tâm. Một khi không còn lo lắng về thức ăn, quyết tâm của mọi người nên báo thù cho tộc trưởng và một đám các huynh đệ chết đi càng tăng lên .
"A Man, khi nào thì chúng ta đi báo thù cho tộc trưởng?" Sau khi ăn xong tộc nhân cố tình nhanh chóng lớn tiếng hỏi.
Tầm mắt A Man quét qua trên người tất mọi người, dừng lại ở trên người vài nam đinh đã được dưỡng thương rất tốt thêm một chút, trả lời: "Ta biết tất cả mọi người muốn mau chóng báo thù, nhưng ta muốn thương thế của các ngươi đều hoàn toàn khỏi hẳn, muốn báo thù sớm một chút vậy thì dưỡng thương thật tốt đi!"
Vài người bị thương chưa hoàn toàn khôi phục cúi đầu mắt nhìn thương thế của mình, tin tưởng tràn đầy nói: "A Man yên tâm, chút vết thương nhỏ ấy sau một ngày thì tốt rồi."
A Man gật đầu, sờ lên miệng vết thương trên người mình bởi vì không ngừng chịu kích thích mà bị vỡ ra hai ba lần nói: "Thương thế của ta cũng không thành vấn đề rồi, nếu đã như vậy, sáng sớm ngày kia chúng ta đi báo thù, như thế nào?"
"Được!" Nghe được có thể đi báo thù, các tộc nhân đều kích động lớn tiếng ủng hộ.
"Cứ quyết định như vậy đi." A Man nói xong nhìn về phía A Thái.
"Đừng nhìn em, sáng sớm ngày kia em sẽ đi cùng với anh cùng đi báo thù cho Ada!" A Thái quay đầu kiên định nói.
"A Thái. . . . . ."
"Anh, em cũng là con trai của Ada, xin thông cảm cho em."
"Nếu huynh đệ chúng ta đều đi hết mà nói..., vạn nhất. . . . . . trong tộc làm sao bây giờ?" A Man than thở, báo thù một chuyện cực kỳ hung hiểm, thân là đầu lĩnh chính mình rất có thể sẽ không về được.
"Chúng ta sẽ không có việc gì! Anh không cần thuyết phục em, ngày đó em phải đi!" Đề phòng A Man cứng rắn ra mệnh lệnh, sau khi A Thái nói xong lập tức rời đi, lưu lại A Man một mình cau mày thở dài.
A Man muốn mang các tộc nhân đi báo thù, Trình Y biết lúc này đây không thành công thì thành nhân. Các tộc nhân đã phát ra thề ở trước mộ phần của tộc trưởng nếu như không giết chết hết người ngoại tộc sẽ không đã trở lại. Cho nên ngày kia sẽ là cuộc chiến cuối cùng, bên nào thua có nghĩa là nữ nhân và thực vật của bọn hắn đều bị bên thắng cướp đi!
Sự thật chính là tàn khốc như vậy, vì thế Trình Y vụng trộm khóc không ít lần, A Man là hạng người gì cô biết rõ, do hắn mang theo tộc nhân đi báo thù, thì tuyệt đối sẽ xông lên phía trước giết địch! Nếu như hắn có thể bình an trở về thì cám ơn trời đất, người ngoại tộc bị tiêu diệt, thù tộc trưởng cũng coi như báo, còn nếu là hắn không thể trở về. . . . . .
Ban đêm, Trình Y ôm chặt lấy A Man, đem trọn thân thể hoàn toàn dán trên thân thể nóng rực của hắn, vứt đi rụt rè ghé vào lỗ tai hắn nói: "A Man, muốn ta!"
A Man không có làm cho Trình Y thất vọng, càng không ngừng đòi hỏi trên người cô. Có mấy lời không cần nói rõ với nhau cũng hiểu được, lần này A Man đi ra ngoài dữ nhiều lành ít, Trình Y muốn có một đứa con của hắn, mà A Man cũng muốn có một hậu duệ của mình. Vì vậy cả đêm hai người đều không nghỉ ngơi, một mực nỗ lực ‘gieo trồng’.
Một ngày rất nhanh liền trôi qua, đám đàn ông lúc trước bị thương không tính nặng đã lành lặn, miệng vết thương của A Man được Trình Y dốc lòng chăm sóc cũng đóng vảy không có việc gì .
Trình Y và các nữ nhân trong tộc đều thức dậy lúc nửa đêm, không để ý rét lạnh mang theo năm cái lưới mà một ngày trước các nàng khẩn cấp làm được đi ra sông bắt cá. Trời đã sáng, người muốn đi báo thù thức dậy vừa vặn ăn được cá các nàng nướng chín.
Trong đêm bắt được cá cũng không nhiều, bất quá mọi người bởi vì tối hôm qua ăn no, buổi sáng cũng không đói lắm, vì vậy ăn cá nướng lại uống canh cá sau đó tinh thần linh hoạt hơn không ít. Nên nói một ngày trước đều nói xong rồi, vì vậy người ra đi sẽ không nói lời từ biệt với người nhà của mình, cầm trường mâu hùng dũng đi theo sau lưng A Man đi báo thù .
Lần này trong tộc không còn lại bao nhiêu người, phần lớn mọi người đều đi, kể cả những nữ nhân có nam nhân bị chết đi.
Một ngày trước tất cả tộc nhân ngồi lại cùng một chỗ thương lượng chiến lược thật lâu, cuối cùng nghĩ được một phương pháp có thể làm: các nữ nhân phụ trách dụ địch, các nam nhân phụ trách giết địch, trước giết chết vài nam nhân tới "Tìm thịt", giết được người nào hay người ấy.
Vừa sáng sớm bọn họ đều ăn no toàn thân đều là sức mạnh, mà người ngoại tộc không biết dùng lưới bắt cá khẳng định bị đói bụng, bởi như vậy phần thắng của A Man bọn họ càng lớn.
"Chờ ta trở lại." Lúc gần đi A Man đưa mắt nói với Trình Y đưa tiễn.
"Ừ." Trình Y chịu đựng lo lắng và không muốn, dùng sức gật đầu với A Man, cô nhất định sẽ chờ hắn trở về, mặc kệ đợi bao lâu.