Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 100



Một tuần sau, Uông Trữ Hạ và Cao Trữ Mộc hẹn nhau ở cổng bệnh viện. Uông Trữ Hạ căng thẳng rất nhiều, mồ hôi túa ra đầy tay khiến cô lần chần chưa dám vào.

Cao Trữ Mộc mỉm cười hài lòng nhìn cô, hối thúc. “Đi thôi. Đừng sợ, chị sẽ ở bên em.”

Đi mấy bước không thấy cô theo, Cao Trữ Mộc nghi ngờ quay đầu lại. Uông Trữ Hạ vẫn đứng yên với sắc mặt khá xấu, ả ân cần hỏi. “Em sợ biết kết quả sao? Sự thật dù trốn tránh cũng không thay đổi được.”

Uông Trữ Hạ thoáng nhìn qua ả, hít vào một hơi, thở ra rồi nhấc đôi chân nặng trĩu, vững vàng bước tới chỗ Cao Trữ Mộc: “Đi thôi.”

Ngoài mặt bình tĩnh thản nhiên, nhưng khi cầm kết quả xét nghiệm trên tay, trái tim không biết dối trá của cô thấy áp lực rất lớn. Ngón tay run rẩy không kiểm soát được, cô không có dũng khí mở ra.

Cao Trữ Mộc chịu hết nổi, sốt ruột lấy tập tài liệu dự định mở ra đọc. Ả muốn nhanh chóng nhìn thấy vẻ đau khổ trên mặt Uông Trữ Hạ.

Một bàn tay thon dài trắng nhợt nhạt giữ tay ả, giọng nói mạnh mẽ vang lên. “Tôi sẽ tự mở.”

Cao Trữ Mộc không tranh giành, hiền dịu trả lại cô. “Đúng vậy, em nên tự đọc. Biết sự thật càng sớm càng tốt, và xem ai mới là người đối xử thật lòng với em.”

Ngón tay không còn run, dứt khoát rút tờ kết quả xét nghiệm với chi chít chữ. Uông Trữ Hạ lướt mắt nhìn tên đối tượng xét nghiệm, lật nhanh đến cuối trang.

Không có sét đánh ngang tai, không có trời sập hay mặt đất chao đảo, Uông Trữ Hạ cảm nhận rõ ràng toàn bộ cánh tay nổi gai ốc ớn lạnh, một dòng điện chạy dọc sống lưng lên đỉnh đầu tê buốt.

Cao Trữ Mộc không nói dối, kết quả khẳng định cô và chị ta có quan hệ huyết thống đến 99,9%

“Tôi thực sự là em gái chị?”

“Đúng.” Cao Trữ Mộc mỉm cười hiền lành.

“Tôi là Cao Trữ Tịch?” Uông Trữ Hạ hỏi như kẻ ngu.

Cao Trữ Mộc nhíu mày khó chịu nhưng bên ngoài vẫn dịu dàng nói. “Cao Trữ Tịch là em. Em là vợ cũ của Mục Anh Húc, là mẹ ruột Mục Niệm. Trữ Hạ, em không thể phủ nhận sự thật, dù em mất trí hay không…”

Uông Trữ Hạ đờ đẫn nhìn ả, trong đầu liên tục xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Mục Anh Húc.

Cao Trữ Mộc đọc hiểu biểu cảm trên mặt cô, không ngừng đâm thật nhiều nhát dao lên trái tim non nớt yếu đuối của Uông Trữ Hạ.

“Bây giờ em biết chị không nói dối, đúng không? Chị ngăn cản em đến với Mục Anh Húc vì lo nghĩ cho em. Chúng ta là người nhà, sẽ không bao giờ hãm hại em…”

“Đừng nói nữa…” Uông Trữ Hạ lùi lại, lắc đầu van xin.

Cao Trữ Mộc như không nghe thấy, cố tình áp sát, giọng thì thầm ngọt ngào. “Chị vì không muốn em tổn thương mà giữ bí mật. Còn Mục Anh Húc, anh ta vì sao phải lừa dối em?”

Ánh mắt Uông Trữ Hạ trở nên khác thường, tai ù đi chối bỏ mọi tiếng động, chân cô bối rối chạy trốn khỏi bệnh viện, trốn khỏi sự thật mà Cao Trữ Mộc không ngừng giã vào não cô.

Cô muốn yên tĩnh, cô cần thời gian để tiêu hóa sự thật này. Nó quá khủng khiếp đối với hiểu biết của cô.

Nhìn Uông Trữ Hạ chật vật bỏ chạy, Cao Trữ Mộc không đuổi theo, đứng tại chỗ cười lớn với vẻ tự mãn hả hê.

“Mục Anh Húc, anh tàn nhẫn với tôi, đừng trách tôi ra tay với bảo bối bé nhỏ của anh. Từ từ cảm nhận hận thù của Uông Trữ Hạ đi.”

Trong tiếng cười man dại, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mi Cao Trữ Mộc, càng khiến đôi mắt rắn rít trở nên thâm hiểm dữ tợn.

Uông Trữ Hạ đã mất tích.

Cô cả đêm không về Mục gia, điện thoại tắt không định vị được. Mục Anh Húc như ngồi trên đống lửa vì lo lắng.

Chuyện từng bị bắt cóc trong quá khứ vẫn còn rõ nét, Mục Anh Húc không thể dừng việc suy tưởng Uông Trữ Hạ gặp nguy hiểm. Điều này khiến anh không cách nào bình tĩnh suy nghĩ được.

“Ông chủ, mọi nơi cô Uông có thể đi, tôi đều cho người đến tìm, không có manh mối.”

“Cho người đến ga tàu bến xe. Kiểm tra xem chứng minh thư của em ấy có đặt mua vé ra khỏi thành phố A không?”

“Vâng.”

Thời gian chờ đợi kết quả tra xét rất mệt mỏi, Mục Anh Húc đi lại trong phòng khách với vẻ mặt dọa người.

Cuối cùng thư ký Trần Hiên gọi điện báo tin tức mới. “Mục tổng, cô Uông hôm nay đã đến bệnh viện cùng Cao Trữ Mộc.”

Nghe được cái tên xấu xí, trái tim Mục Anh Húc thắt lại hoảng loạn, anh biết con người Cao Trữ Mộc ác độc đến mức nào. Anh nhanh chóng gọi điện cho ả, đầu dây bên kia như trực chờ sẵn cuộc gọi, không tắt máy như trong tưởng tượng của anh.

“Anh Mục, anh tìm tôi có việc gì?” Giọng điệu hờ hững vô tội của Cao Trữ Mộc rất thật, xưng hô cũng trở nên xa lạ khách sáo.

Mục Anh Húc lười vòng vo với ả, đi thắng vào chủ đề. “Cô đưa Trữ Hạ đi đâu?”

“Uông Trữ Hạ?” Giọng nói cao vút nhuốm đầy vẻ ngạc nhiên. “Anh là loại đàn ông gì mà vị hôn thê đang ở đâu cũng phải hỏi bạn gái cũ vậy? Anh bị đá rồi? Cô ta vứt bỏ anh?”

Lo lắng về tung tích của Uông Trữ Hạ suốt một đêm, kiên nhẫn của anh không nhiều, thái độ với Cao Trữ Mộc ngày càng tệ.

“Cao Trữ Mộc, dám thách thức sự kiên nhẫn của tôi, hậu quả không phải thứ người như cô gánh được. Tôi hỏi cô lần cuối, Uông Trữ Hạ ở đâu?”

Bên kia điện thoại, sắc mặt Cao Trữ Mộc trở nên dữ tợn sau lời đe dọa, ả biết quan hệ của ả với Mục Anh Húc chỉ ngày càng kém đi nếu còn tiếp tục chủ đề về Uông trữ Hạ.

“Anh không tin tôi, vì sao phải tìm kiếm đáp án từ tôi?” Cao Trữ Mộc bỏ lại câu nói, liền cúp máy.

Mục Anh Húc nhìn vào chiếc điện thoại, ánh mắt sắc bén như muốn giết người. Cả đêm không ngủ, cùng thuộc hạ tìm kiếm tin tức, lo lắng trong lòng khiến tâm trí Mục Anh Húc lúc này căng như dây đàn.

Đánh mất cô vào ba năm trước, tìm lại được, giờ đây chỉ cần không nắm rõ an toàn của Uông Trữ Hạ cũng khiến anh hoảng loạn rối trí.

Ngay khi Mục Anh Húc chuẩn bị gọi cảnh sát, có tin mới từ thư ký Trần Hiên.

“Mục tổng, cô Uông đang ở bãi biển.” Hình ảnh một bóng người cô độc giữa màu xanh giao hòa giữa trời và biển lóe lên trong đầu anh.

“Gửi vị trí cho tôi.” Tắt máy, Mục Anh Húc vội vã lái xe đến bãi biển. Lòng như lửa đốt, anh muốn xuất hiện bên cạnh Uông trữ Hạ ngay lập tức. Trái tim của anh cần được hơi ấm của cô trấn an.

Mục Anh Húc chạy tới địa điểm, Uông Trữ Hạ đã nằm bất tỉnh trên nền cát. Trong tay cô cầm chặt báo cáo xét nghiệm huyết thống, liếc mắt nhìn là anh hiểu lý do cô đột nhiên biến mất.

Hơi ấm mà anh mong đợi, giờ lạnh lẽo đến đáng thương. Mục Anh Húc ôm cô vào lòng, giọng thì thầm vương trên tóc mai. “Xin lỗi, là tôi không tốt. Thời gian này tâm trạng em kỳ lạ nhưng tôi không nhận ra.”

Uông Trữ Hạ nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, cô bị nhiễm lạnh và kiệt sức.

Túc trực bên giường bệnh, Mục Anh Húc hôn từng ngón tay xanh xao, nhìn từng giọt nước truyền vào cơ thể cô, giọng khàn khàn tự trách vang lên giữa phòng bệnh tĩnh lặng.

“Là tôi bảo vệ em chưa tốt, xin lỗi! Là tôi không thấu hiểu tâm trạng em gần đây, xin lỗi.”

Anh cọ gò má vào mu bàn tay cô, nhắm mắt lại che đi đau khổ bên trong. “Vì giấu giếm quá khứ đầy tội lỗi mà tôi khiến em tổn thương. Trữ Hạ, tha thứ cho tôi. Những ai tổn thương em, đều phải trả giá.”

Đôi mắt anh mở ra, đau buồn bên trong được thay thế bằng ngoan độc nham hiểm. Anh cẩn thận chỉnh lại dáng ngủ của cô, bước ra hành lang và gọi Cao Trữ Mộc lần nữa.

“Mục Anh Húc, đừng làm phiền tôi nữa. Tôi không biết vị hôn thê của anh ở đâu. Tìm người khác quấy rối đi.”

“Tôi đã tìm thấy em ấy.”

Thông báo của Mục Anh Húc khiến bàn tay cầm điện thoại của Cao Trữ Mộc cứng đờ, giọng nói phát ra không còn hả hê của người chiến thắng. “Chúc mừng! Có vị hôn thê phiền phức như vậy, cũng vất vả cho anh Mục đây.”

Mục Anh Húc không bận tâm thái độ của ả, trực tiếp chất vấn. “Cô đã nói gì với Trữ Hạ? Tại sao cô biết danh tính thật của em ấy?”

“Anh mê sảng hả? Tôi gần đây không gặp cô ta.” Cao Trữ Mộc lớn tiếng phủ nhận.

“Người của tôi tra được cô và Trữ Hạ cùng đến bệnh viện ngày hôm qua. Bên người em ấy có bản cáo cáo xét nghiệm huyết thống. Cao Trữ Mộc! Cô muốn diễn kịch đến bao giờ?”

Có tiếng cười khanh khách vang lên trong điện thoại, giọng Cao Trữ Mộc trở nên du dương.

“Đúng! Tôi nói với cô ta sự thật. Tôi vốn biết Uông Trữ Hạ là Cao Trữ Tịch.

Điều này không thú vị sao? Không nhớ ra quá khứ nhưng lại bị ép nghe về quá khứ, cả ngày ở bên cạnh, sống trong giả dối, người bình thường sẽ sớm phát điên. Mục Anh Húc, anh có thấy lo lắng không? Có hoảng sợ không?”

“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô.”

“Vậy thì nói thật với cô ta cũng là việc của tôi, anh không quản được!” Cao Trữ Mộc lập tức cúp điện thoại. Á có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Mục Anh Húc lúc này, chắc chắn rất đặc sắc. Cảm giác sung sướng hả hê vì trả thù được khiến ả cười lớn sảng khoái.

Khuôn mặt Mục Anh Húc đúng là rất khó nhìn, anh chưa biết phải giải thích thế nào khi Uông Trữ Hạ tỉnh lại.

Ngay đến việc vặn tay nắm cửa để bước vào phòng, nơi có người con gái trong lòng cũng khiến trái tim anh trĩu nặng khổ sở.

Uông Trữ Hạ đã tỉnh, cô yên tĩnh nằm trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà, không chút phản ứng khi có người đến gần giường.

Dáng người cao lớn của Mục Anh Húc chắn hết ánh sáng, phủ lên tầm nhìn của cô thêm một tầng ảm đạm xám xịt.

Rèm mi cong vút chớp nhẹ phá tan bầu không khí ngột ngạt, Uông Trữ Hạ từ tốn quay đầu, nhìn sâu vào mắt anh. “Mục Anh Húc, hãy để tôi đi.”

Hai người nhìn nhau, chỉ thấy khổ sở trong mắt đối phương. Mục Anh Húc đột nhiên khụy một gối xuống sàn làm tim Uông Trữ Hạ thót lại. Cô di chuyển bàn tay tránh tay anh, không thích tư thế quy lụy của anh.

“Đừng chạm vào tôi!”

Trái tim của Mục Anh Húc chùng xuống theo lời từ chối, anh không biết trả lời thế nào.

Sau một hồi im lặng, anh lấy lại bình tĩnh, nói sang chuyện khác. “Trữ Hạ, em ngồi ngoài biển cả đêm, bị nhiễm lạnh, hiện tại thân thể rất yếu. Khi nào khỏe hơn thì nói chuyện rời đi, được không?”

“Không!” Uông Trữ Hạ kiên quyết, từ chối ngay lập tức. “Tôi muốn biết sự thật ngay bây giờ, được không?” Giọng cô run rẩy mang theo cầu xin.

Mục Anh Húc không muốn từ chối yêu cầu của cô, cũng không thể nói ra, liền chọn cách im lặng.

Trước vẻ trầm ngâm của anh, cô cắn môi vì ấm ức. Trái tim khổ sở khiến giọng nói buồn bã cô đơn. “Tại sao không để tôi rời đi? Tại sao không cho tôi biết sự thật?”

“Anh không muốn em nhớ về quá khứ.” Mục Anh Húc không dám nói thật, vì anh biết bản thân trong quá khứ phạm nhiều sai lầm, gây ra rất nhiều tội lỗi, anh vẫn đang cố gắng sửa đổi và bù đắp.

“Anh lừa tôi quay về bên anh với mục đích gì? Nếu anh thực sự muốn tốt cho tôi, sợ tôi nhớ về quá khứ, thì anh càng không nên bước vào cuộc sống của tôi.” Cảm xúc của Uông Trữ Hạ đột nhiên trở nên kích động, cô nâng người dậy, hét vào mặt anh.

Mục Anh Húc lo lắng cho sức khỏe của cô, vội vàng giữ vai cô dỗ dành. “Xin lỗi, tôi sai rồi. Em bình tĩnh nghe tôi giải thích, được không?”

“Anh muốn xin lỗi thì nói cho tôi biết quá khứ giữa chúng ta. Chuyện gì đã xảy ra? Anh đang che giấu điều gì?”

Mục Anh Húc khựng lại, quai hàm bạnh ra vì kìm nén cảm xúc. Sự câm lặng gan lỳ của anh khiến Uông Trữ Hạ dùng hết sức đẩy anh. “Anh đi ra ngoài!”

“Trữ Hạ, đừng cử động mạnh, lệch kim truyền nước…”

Tay đặt lên kim truyền như muốn giật ra, hận ý che phủ nỗi buồn trong mắt, giọng cảnh cáo của Uông Trữ Hạ vang lên. “Ra ngoài! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.