Tin tức về việc Cao Trữ Mộc đi làm ở Mục thị đã đến tai Uông Trữ Hạ, cô càng chắc chắn rằng có vấn đề ở đây.
“Không phải chị ta bị điên sao? Tại sao một người điên lại có thể đi làm?”
“Bình tĩnh, Layla! Lúc này càng không được hoảng loạn. Để tôi thu thập thông tin bên phía Mục thị, bây giờ em đừng hành động gì hết.” Hứa Cao Lãng liên tục can ngăn Uông Trữ Hạ. Sự bất an khẩn trưởng của cô làm hắn lo lắng.
“Tôi không thể ngồi yên! Tôi sẽ đến Mục thị với danh nghĩa hợp tác kế hoạch quảng cáo.” Vội vàng sắp xếp tư liệu cần thiết, Uông Trữ Hạ bỏ ngoài tai lời khuyên của Hứa Cao Lãng, quyết định tự mình đến Mục thị điều tra.
Thật trùng hợp, cô tình cờ gặp Cao Trữ Mộc ngay khi vừa bước ra khỏi thang máy. Cao Trữ Mộc đứng trước mặt cô và Cao Trữ Mộc trong trí nhớ của cô dường như là hai người. Không có âm mưu hay đố kị trong đôi mắt trong veo, chỉ có sự giản dị và nụ cười thân thiện, Cao Trữ Mộc nghiêng đầu lễ phép. “Xin chào!”
Uông Trữ Hạ quan sát trên dưới ả, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây thơ trước mắt, càu mày hỏi. “Chị định bày trò gì nữa vậy?”
“Cô nói gì, tôi không hiểu.” Cao Trữ Mộc ngẩn ra. “Không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”
Uông Trữ Hạ phân vân suy đoán vẻ nghi ngờ trong mắt Cao Trữ Mộc, cô còn choáng váng thì ả đã bước vào thang máy, cửa khép lại.
Mang theo nét mặt kỳ quái, cô đi thẳng đến phòng chủ tịch. Mục Anh Húc kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của cô. “Sao em đến đây? Có chyện gì gấp mà không báo trước với tôi hả?”
“Có bí mật cần giấu nên anh sợ hả?” Cô cười khẩy, cố ý hỏi để thử phản ứng của anh.
Một thoáng rất nhanh, trong mắt Mục Anh Húc lóe lên tia sợ hãi lạ lùng, anh phủ nhận. “Tôi có thể có bí mật gì …”
“Tôi nghe nói Mục thị mới bổ nhiệm một quản lý cấp cao mới.” Trước khi Mục Anh Húc nói xong, Uông Trữ Hạ đã chặn họng. Cô cố tình thản nhiên đề cập đến chuyện đó, muốn cho anh một cơ hội chủ động thú nhận.
Không nhận được câu trả lời, giọng cô dần dần không vui. “Rừng có mạch, vách có tai. Chắc anh hiểu, đúng không?”
Mục Anh Húc hiểu ý cô, biết trên đời này không có sự thật nào có thể vĩnh viễn giấu kín được. Anh chọn nói ra sự thật. “Cao Trữ Mộc khôi phục lại trí tuệ của người trưởng thành, tuy tỉnh táo nhưng ả mất trí nhớ, không nhớ được bản thân đã làm gì trong quá khứ, cũng như từng là loại người như thế nào.”
“Vậy nên anh đưa chị ta đến Mục thị để tiện chăm sóc?” Uông Trữ Hạ châm biếm.
“Không. Là A Giang nhờ vả. Công việc của anh ta không tiện 24/7 ở bên Cao Trữ Mộc, nên nhờ tôi bố trí một vị trí cho ả trong công ty.” Mục Anh Húc không nói ra lý do thật cho việc đồng ý giúp đỡ Khương Giang.
Cả quá trình anh giải thích, cô đều mỉm cười bình tĩnh nghe, đúc kết thành câu nói. “Anh không cần giải thích nhiều với tôi. Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác trong công việc.”
Nụ cười của Uông Trữ Hạ rất khác thường, không giận dữ, không chán ghét mà mang sắc thái làm lòng người lạnh ngắt. Mục Anh Húc trong một thoáng, bật thốt gọi tên cô theo bản năng.
“Hạ Hạ…”
“Mục tổng, vui lòng gọi tôi là Layla.” Uông Trữ Hạ vội cắt ngang, tên thân mật đó khiến cô nhớ đến một người vĩnh viễn không trở lại.
Cô đưa báo cáo ngân sách về kế hoạch quảng cáo cho Mục Anh Húc, giọng nói không cảm xúc. “Đây là báo cáo ngân sách của tôi. Nếu có thời gian, anh xem qua và phản hồi sớm lại cho tôi. Tôi sẽ không làm phiền công việc của anh.”
Ngay khi tay đặt lên tay nắm cửa, Uông Trữ Hạ chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói với Mục Anh Húc như một lời thông báo.
“Những lời anh nói vào hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ, anh đúng! Cuộc sống của tôi không nên tiếp tục với sự hận thù, rất mệt mỏi. Cao Trữ Mộc đã nhận sự trừng phạt, có thể việc đập đầu vào tường tự sát của Cao Trữ Mộc là hình phạt cuối cùng chị ta phải nhận, tôi nghĩ quả báo như vậy đủ rồi.”
Lời nói của Uông Trữ Hạ như tiếng sét đánh Mục Anh Húc chết sững trên ghế ngồi. Cô tự tin rạng rỡ bước ra khỏi phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh. Qua rất lâu, anh mới định thần lại, nụ cười từ từ nở rộ trên khóe miệng. Không cần biết ai đúng ai sai, anh rất vui vì Uông Trữ Hạ có thể buông bỏ hận thù trong lòng.
Sau khi Uông Trữ Hạ khỏi ra khỏi văn phòng chủ tịch, cô không vội vàng rời khỏi công ty, cô hỏi một đồng nghiệp cũ về văn phòng của Cao Trữ Mộc. Theo lời đồng nghiệp cũ, ông Trữ Hạ biết Cao Trữ Mộc được sắp xếp vị trí giám đốc một bộ phận, chức vụ không hề nhỏ, chuyên môn cũng có vài phần liên quan kế hoạch quảng cáo hợp tác với Thánh Hâm. Mọi thứ trùng hợp thật thú vị.
Gõ nhẹ cửa, khi được sự cho phép, cô mới mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ, ánh mắt Cao Trữ Mộc đầy kinh ngạc và khó hiểu. “Có chuyện gì vậy? Cô là đồng nghiệp trong công ty?”
Trong mắt Cao Trữ Mộc, cô chỉ là người vừa gặp trong thang máy, nên không rõ ràng thân phận.
Uông Trữ Hạ mỉm cười thân thiện, đưa danh thiếp cho ả. “Đây là số điện thoại của tôi. Mục thị và công ty tôi làm việc đang có dự án hợp tác, giữa hai chúng ta sẽ có không ít cuộc thương lượng. Thật vinh hạnh nếu được kết bạn với cô.”
Cao Trữ Mộc chớp mắt sửng sốt hai giây, vui vẻ gật đầu đưa cô danh thiếp của ả. “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Mọi việc diễn ra nhanh chóng và dứt khoát, không cho bất kỳ ai trong cuộc cơ hội dừng lại để thở.
Tin tức Uông Trữ Hạ và Cao Trữ Mộc kết bạn với nhau, không có xung đột nào giữa hai người là cú sốc khá lớn với Mục Anh Húc. Anh nghĩ đây là giấc mơ viển vông nhất từng gặp.
Thậm chí Hứa Cao Lãng không thể tìm ra mục đích của Uông Trữ Hạ trong việc này. Hắn thận trọng thắc mắc. “Em chắc chắn không lây bệnh điên của cô ta? Dù em có tin tưởng Cao Trữ Mộc mất trí nhớ, cũng đâu cần kết bạn. Cao Trữ Mộc là người nguy hiểm, em hiểu mà, đúng không?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu cười khúc khích, nụ cười của cô tươi tắn khác thường. “Mọi thứ đều có nguyên nhân và mục đích. Anh đừng lo! Tôi đang đối xử với Cao Trữ Mộc theo cách con người thôi.”
Mọi thứ trông có vẻ hài hòa và bình yên, nhưng bất trắc luôn xảy ra vào lúc con người mất cảnh giác nhất.
Mục Anh Húc nhận cuộc gọi từ Khương Giang, toàn thân như bị sét đánh, đầu nổ tung trước điều khủng khiếp: thư ký Trần Hiên gặp tai nạn.
Khi nghe được tin này, Uông Trữ Hạ cũng chấn động mạnh, loạng choạng suýt ngã, may mắn Hứa Cao Lãng đã kịp đỡ lấy cơ thể cô.
“Không phải thư ký Trần Hiên là người bên cạnh Mục Anh Húc sao? Sao em kích động như vậy?”
“Không, không giống nhau.” Uông Trữ Hạ lắc đầu, hơi thở trở nên khó khăn, cô thì thào không ra hơi.
“Thư ký Trần Hiên khác những người kia. Hắn giống anh, từ khi tôi vào Mục thị làm việc, hắn dạy dỗ chuyên môn trong công việc, tận tình chỉ bảo không giấu giếm, đã giúp đỡ và chăm sóc tôi rất nhiều. Chứ nếu không làm việc dưới sự áp bức của một ông chủ tàn nhẫn như Mục Anh Húc, tôi sao trụ được lâu. Tôi không ngờ đến cả hắn cũng..”
Lời nói nghẹn trong cổ, cô không thốt thêm được nữa nào, thân thể run rẩy cầu xin Hứa Cao Lãng. “Hứa tổng, giúp tôi đặt vé máy bay sang nước Y. Tôi muốn đến thăm hẳn. Tôi có dự cảm không tốt.”
Tình hình bên phía Mục Anh Húc không khá hơn. Trên máy bay, đầu óc anh trống rỗng, vẫn chưa thể chấp nhận tin thư ký Trần Hiên gặp nạn. Hai người ngoài công việc cấp trên cấp dưới, tình cảm còn thân hơn bạn bè, những cảm xúc khủng khoảng của anh trong thời gian không có Uông Trữ Hạ, Trần Hiên là người rõ ràng nhất. Hắn tận mắt chứng kiến thống khổ chân tâm của anh suốt năm qua.
Sau khi xuống máy bay, Mục Anh Húc vội vã đến bệnh viện, đứng bên ngoài tấm kính phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Trần Hiên mê man cắm máy thở và nhiều dây nhợ trên người.
Quách Thẩm Ngạn cúi đầu đứng bên cạnh, hai mắt đỏ ngầu mệt mỏi, giọng nói như đang khóc. “A Húc, xin lỗi, đều là do tôi. Nếu Trần Hiên không cứu tôi, sẽ không phải chịu hậu quả nặng như vậy. Đáng nhẽ người phải nằm bên trong là tôi.”
Tâm trạng Khương Giang bấn loạn xúc động, vẻ áy náy ăn năn hiện rõ trên mặt hắn. Mục Anh Húc như không nghe thấy mọi tiếng động xung quanh, nét mặt lạnh nhạt không phù hợp trong hoàn cảnh này.
Anh chăm chú nhìn các máy móc kêu tích tích trong phòng, nhìn các số liệu chạy trên màn hình, đầu anh đặc quánh chứa đầy suy nghĩ, rồi lại rỗng tuếch như không có bất kỳ nghĩ ngợi nào.
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng Mục Anh Húc khó khăn nói, giọng không mang theo trách móc.
“Vì Trần Hiên chọn cứu cậu, cậu nên sống tiếp vì hắn.”
Theo lời kể của Quách Thẩm Ngạn, bảng hiệu tuyên truyền tại hiện trường bất ngờ rơi xuống, thư ký Trần Hiên là người phát hiện đầu tiên và đã đẩy Quách Thẩm Ngạn ra, thừa nhận toàn bộ bảng hiệu nặng trịch đập lên cơ thể.
Quách Thẩm Ngạn vượt qua thời gian chờ đợi trong tâm trạng tự trách, Mục Anh Húc không khuyên nhủ thêm lần nào nữa. Hai người túc trực bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, lòng cầu mong thư ký Trần Hiên có thể vượt qua khó khăn. Đến ngày thứ hai, bác sĩ thông báo tin xấu: thư ký Trần Hiên có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa. Não hắn bị lực va chạm quá mạnh, khiến mọi dây thần kinh bị tổn thương, cuộc sống sắp tới gắn liền với giường bệnh, làm một người thực vật phải dùng máy hỗ trợ dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Đây là tin tức mà Uông Trữ Hạ nghe được khi cô đuổi theo đến bệnh viện. Chấn động tâm lý quá lớn, nếu không có Hứa Cao Lãng đứng bên cạnh đỡ lưng, cô có thể ngã ngồi dưới đất vì sốc.
Mục Anh Húc vốn túc trực ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Uông Trữ Hạ bên cạnh Hứa Cao Lãng, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó cụp mắt xuống, không nói lời nào. Anh trầm mặc cùng y tá đưa thư ký Trần Hiên đến khu phòng bệnh.
Hứa Cao Lãng vỗ lưng Uông Trữ Hạ, nhẹ giọng ân cần. “Em có muốn đi vào không? Bây giờ Trần Hiên cũng không có tri giác nghe được lời người khác, bên trong có Mục Anh Húc, em có muốn vào không? Tôi sợ em vào trong sẽ thấy khó chịu hơn.”
Uông Trữ Hạ không trả lời, ánh mắt vốn đờ đẫn đột nhiên chuyển sang sắc bén minh mẫn khi nhận ra Quách Thẩm Ngạn cũng đang đứng trên hành lang.
Cô thở hắt luồng khí khó chịu bức bối trong ngực ra, đẩy tay Hứa Cao Lãng, đi thẳng đến trước mặt Quách Thẩm Ngạn. “Anh vẫn còn có mặt mũi đến đây? Tại sao một người vô tội như thư ký Trần Hiên, anh cũng không buông tha. Rốt cuộc anh có mục đích gì?”
Thông tin cô nhận được về tai nạn của Trần Hiên, bên trong có nói hắn đang đi công tác với Quách Thẩm Ngạn. Uông Trữ Hạ không tin người đàn ông hai mặt này.
“Hạ Hại!” Không biết từ khi nào, Mục Anh húc đã ra khỏi phòng, lên tiếng ngăn cô nói.
Uông Trữ Hạ quay đầu lại, đưa mắt đảo qua lại giữa anh và Quách Thẩm Ngạn, như phát hiện điều nào đấy. Giọng nói khinh bỉ thốt lên. “Hai người cấu kết với nhau? Đây là âm mưu do hai người dàn dựng? Mục Anh Húc, thư ký Trần Hiên theo anh nhiều năm như vậy, anh cũng nên có câu trả lời cho tai nạn này. Đừng để thư ký Trần Hiên bị tính kế chịu thiệt thòi.”
“Đây là một tai nạn. Là do cứu tôi nên Trần Hiên mới bị như thế… do tôi bất cẩn… Quách Thẩm Ngạn chưa ngừng tự trách suốt mấy ngày hôm nay, hắn giải thích như một con rô bốt vô hồn.
“Tôi không tin đó là một vụ tai nạn!”
Thông tin cô nhận được về tai nạn của Trần Hiên, bên trong có nói hắn đang đi công tác với Quách Thẩm Ngạn. Uông Trữ Hạ không tin người đàn ông hai mặt này.
“Hạ Hại!” Không biết từ khi nào, Mục Anh húc đã ra khỏi phòng, lên tiếng ngăn cô nói.
Uông Trữ Hạ quay đầu lại, đưa mắt đảo qua lại giữa anh và Quách Thẩm Ngạn, như phát hiện điều nào đấy. Giọng nói khinh bỉ thốt lên. “Hai người cấu kết với nhau? Đây là âm mưu do hai người dàn dựng? Mục Anh Húc, thư ký Trần Hiên theo anh nhiều năm như vậy, anh cũng nên có câu trả lời cho tai nạn này. Đừng để thư ký Trần Hiên bị tính kế chịu thiệt thòi.”
“ Đây là một tai nạn. Là do cứu tôi nên Trần Hiên mới bị như thế… do tôi bất cẩn…” Quách Thẩm Ngạn chưa ngừng tự trách suốt mấy ngày hôm nay, hắn giải thích như một con rô bốt vô hồn.
“Tôi không tin đó là một vụ tai nạn!”
chùng xuống, vai ủ rũ đầy chán nản không sức sống.
Mục Anh Húc lắc đầu không nghi ngờ, trong mắt không có trách móc, thoải mái võ vai hắn an ủi.