Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 156



Cao Trữ Mộc trở lại công ty, ả nhận ra các đồng nghiệp của mình tụ tập cùng nhau xì xào bàn tán gì đó, khi ả quay sang thì họ liền quay đầu đi giả vờ nghỉ ngơi.

Cao Trữ Mộc không phải là người có thể giỡn mặt dù ả đang diễn vai mất trí nhớ, đi thẳng đến chỗ đồng nghiệp, ả giả vờ thoải mái hỏi. “Mọi người nói chuyện gì vậy? Tại sao khi nhìn thấy tôi lại tránh mặt đi? Làm vậy sẽ khiến tôi có cảm giác bị xa lánh.”

Vài người trao đổi ánh mắt qua lại, một người trong số họ cười xấu hổ. “Giám đốc Cao, chúng tôi không nói gì hết. Mọi người chỉ tò mò về quan hệ của chị với cô Layla bên tập đoàn Thánh Hâm thôi. Hai người quen nhau từ trước à?”

Trước ánh mắt dò xét của mọi người, Cao Trữ Mộc lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ, ả hào phóng giải thích. “Trước đây chúng tôi không quen nhau, do dự án quảng cáo nên cần tiếp xúc mà quen thuộc. Mọi người thỏa mãn tính hiếu kỳ chưa?”

Cao Trữ Mộc quay về văn phòng, lông mày xoắn lại với nhau khi ngẫm nghĩ đến đồ của Uông Trữ Hạ. Ả không ngu ngốc ý ngây thơ, việc tin Uông Trữ Hạ thực lòng đơn thuần kết bạn là không có khả năng.

Bệnh tình của Trần Hiên được giải quyết gọn gàng, Mục Anh Húc trước hết sắp xếp dịch vụ chăm sóc đặc biệt, rồi quay về nước cùng Quách Thẩm Ngạn. Anh không thể bỏ bê Mục thị quá lâu. Tuy nhiên, chào đón Mục Anh Húc là truyền thông bùng nổ tin tức Mục thị bị dính vào nghi vấn ăn cắp ý tưởng sản phẩm.

“Chuyện gì đã xảy ra? Tôi vắng mặt vài ngày mà các ông để chuyện phát triển ngoài tầm kiểm soát thế này?” Mục Anh Húc quát mắng phó chủ tịch ngay khi xuống máy bay.

Không biết ai tiết lộ ngày giờ xuống máy bay của anh, các phóng viên chặn kín lối ra bên ngoài khiến anh phải rời khỏi bằng một lối đi an toàn khác. Mục thị là một tập đoàn lớn mạnh, mọi bê bối hay thành công của tập đoàn đều là tin nóng sốt dẻo trên đầu đề các bài báo.

Ngồi trên xe, Mục Anh Húc gọi vài cuộc điệnthoại, cập nhật tình hình hiện tại. Nhiều thông tin đưa ra nghi vấn về Uông Trữ Hạ, cho rằng tập đoàn Thánh Hâm hợp tác với Mục thị vì mục đích khác, nhưng Thánh Hâm là công ty nổi tiếng về quảng cáo, rất có uy tín trong nước, Mục Anh Húc lại tin tưởng Uông Trữ На.

“Dẹp tan tin đồn trong công ty. Xúc tiến điều tra kỹ càng cho tôi.” Giọng Mục Anh Húc nghiêm nghị nói vào điện thoại.

Trong quán cà phê, Uông Trữ Hạ tâm tình đặc biệt tốt, hôm nay cô cười còn nhiều hơn cả tháng trước cộng lại. Hứa Cao Lãng nhìn ánh mắt đắm chìm trong niềm vui của cô, bất lực nói. “Không nên vui mừng quá sớm. Vì em cũng tham gia dự án này, sẽ không tránh khỏi liên lụy. Đừng đắm chìm trong chiến thắng bước đầu mà lộ sơ hở để người nắm thóp.”

Cô chớp chớp mắt, tự tin trả lời.

“Đừng lo lắng, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tôi.”

Sự việc đã tiến hành đến giai đoạn này, Hứa Cao Lãng cũng không quá khắt khe, chỉ cần cô thấy thoải mái là được.

“Cứ xuống tay theo kế hoạch, mọi việc do em quyết định. Dù xảy ra chuyện gì, đều còn tôi đứng đằng sau hỗ trợ, không vấn đề gì.”

“Hứa Cao Lãng, cảm ơn anh!” Uông Trữ Hạ cảm ơn rất chân thành.

Từ trong quán đi ra, Hứa Cao Lãng ban đầu định đưa cô về nhà, nhưng nhận được cuộc gọi của thư ký, có một tài liệu cần hắn ký duyệt gấp.

“Anh về công ty đi. Tôi có thể tự về nhà. Đừng khách sáo với tôi.”

Hứa Cao Lãng vốn là người nghiện công việc và đòi hỏi sự hoàn hảo nên nhanh chóng quay về công ty. Hắn ân cần dặn cô. “Nhớ gọi điện cho tôi khi về đến nhà.”

Uông Trữ Hạ không vội về nhà, cô lang thang khắp nẻo đường, định nhân cơ hội này thư giãn đầu óc, không nghĩ đến lại đi bộ đến gần trường mầm non của Mục Niệm. Hóa ra cô có đủ sức khỏe để đi xa đến vậy.

Chỉ cần đi hết con ngõ này là tới khu đất có trường mầm non tư thục dành cho người có tiền, cô đứng phân vân rất lâu, cuối cùng không cưỡng lại khao khát trong lòng, nhấc chân bước đi.

Đứng bên ngoài cổng trường, chưa phải giờ tan học nên sân trường vắng hoe, Uông Trữ Hạ ngóng trông vào từng lớp với đôi mắt đượm buồn.

Không rõ qua bao lâu, một giáo viên mang theo một đám trẻ con đáng yêu đi từ cửa nhỏ bên phải nơi hành lang lên tầng hai, Uông Trữ Hạ hai mắt sáng lên, nhìn thoáng qua đã nhận ra Mục Niệm. Thân ảnh nhỏ xíu lùn xủn, cười khúc khích nắm tay bạn, lắc lắc lẩm bẩm gì đó.

Khoảng cách khá xa, nhưng cũng đủ làm cô thấy lòng tràn đầy niềm vui, hạnh phúc len lỏi vào tim khiến cô mãn nguyện rất nhiều.

Đưa học sinh ra ngoài sân sinh hoạt, giáo viên vô tình nhìn thấy Uông Trữ Hạ đứng bên hàng rào sắt, hơi giật mình rồi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi các bé trong lớp.

“Các con có nhìn thấy dì đứng bên cổng rào kia không? Có bạn nào quen không? Có phải mẹ của bạn nào trong lớp mình?” Giáo viên rất sợ là kẻ xấu dòm ngó muốn bắt cóc học sinh.

Đám trẻ nhìn sang hiếu kỳ làm Uông Trữ Hạ hoảng sợ Mục Niệm sẽ trông thấy cô. Cô vội quay người muốn rời đi, nhưng giọng Mục Niệm đã vang lên giòn giã. “Mẹ! Mẹ!”

Kèm theo tiếng hét lớn là tiếng chân chạy bịch bịch ra cổng trường, giáo viên vội vã đuổi theo để đảm bảo an toàn cho bé.

Tiếng gọi vui mừng khiến cô không thể chuyển động, việc gặp gỡ Mục Niệm không nằm trong kế hoạch bây giờ. Mục Niệm không biết suy nghĩ của cô, đứng ở cổng trường, bám vào rào chắn hạnh phúc nói. “Mẹ, mẹ đến rồi. Mẹ đón con, phải không?”

Thấy Uông Trữ Hạ không trả lời, giáo viên nghi ngờ. “Xin chào, chị có phải là mẹ Mục Niệm không?”

Ngay cả giáo viên cũng lên tiếng, Uông Trữ Hạ không còn cách nào khác, đành nở nụ cười ngượng ngùng. “Chào cô giáo! Tôi xin lỗi, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, không có ý cắt ngang giờ dạy của cô.”

Giáo viên là người mới đến, chưa bao giờ gặp Uông Trữ Hạ, tuy chưa từng tiếp xúc với cô nhưng vẫn nhận ra mẹ Mục Niệm thân thiện hơn bố.

Giáo viên lịch sự nói. “Không sao đâu, cũng chỉ còn một tiết sinh hoạt ngoài trời là tan học. Mẹ Mục Niệm đến trường giờ này, có phải vì muốn đón Mục Niệm về sớm không?”

“Chuyện này…” Uông Trữ Hạ bắt gặp ánh mắt mong đợi của Mục Niệm, thuận theo lời giáo viên. “Như vậy có gây phiền cho cô giáo không?”

“Nhà trường không quá khắt khe, chị yên tâm.” Giáo viên cười hiền lành, hơi nhiều chuyện nói thêm vài lời. “Bình thường chắc chị bận đi làm, đưa đón Mục Niệm đến trường đều là bố, hôm nay đổi thành mẹ, chắc chắn bé sẽ rất vui.”

Lời nói vô tình của giáo viên như vạch ra tội lỗi của người làm mẹ, Uông Trữ Hạ gắng gượng cảm ơn cô giáo tự nhiên nhất có thể. Cô từng đi họp phụ huynh cho Mục Niệm, giáo viên chủ nhiệm lớp đã rất kỳ vọng một người mẹ như cô có thời gian quan tâm đến tâm lý Mục Niệm hơn, cô hứa, nhưng không hề thực hiện. Cô không xứng đáng làm mẹ.

Giáo viên vỗ nhẹ vào lưng Mục Niệm, thúc giục. “Sao con không quay lại lớp thu dọn ba lô? Đừng để mẹ đợi ở ngoài lâu quá.”

Mục Niệm sửng sốt, bất ngờ trước hạnh phúc đột ngột này khiến khuôn mặt bầu bĩnh bừng lên nụ cười rạng rỡ, bé vội chạy ùa về lớp lấy đồ đạc.

Đến lúc này bảo vệ trường mới mở cổng để giáo viên dắt Mục Niệm trả cho phụ huynh. Sau khi chào tạm biệt cô giáo, Mục Niệm ngập ngừng đưa tay nắm lấy ngón út của cô.

Uông Trữ Hạ cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Mục Niệm, lòng cô quặn thắt đau đớn. Tay cô hơi run khi bao bọc bàn tay bé xíu của Mục Niệm, chậm rãi cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại từ bàn tay Mục Niệm truyền sang, cô cười dịu dàng với bé.

Lý do cô rời đi, không mang theo Mục Niệm vì cô biết bé sẽ có môi trường học và trưởng thành tốt hơn khi ở bên Mục Anh Húc. Một người mẹ đã vắng mặt trong nhiều năm khôn lớn của bé, một người mang thù hận trong lòng như cô, hoàn toàn không có tư cách đưa bé theo cùng.

Cô sợ Mục Niệm khổ và thiếu an toàn nếu sống với cô.

“Mẹ ơi, mẹ đưa con đi đâu vậy?”

“Mẹ đưa con đi chơi nhé. Sau đó đưa con đến công ty của bố, được không?” Cô ngập ngừng đề nghị.

Mục Niệm vui vẻ gật đầu, không quan trọng sẽ đi chơi ở đâu, bé chỉ cần có mẹ ở bên là vui rồi.

Từ ngày Uông Trữ Hạ biến mất, Mục Anh Húc muốn đền bù và lo lắng cho tâm lý con trai, nên nếu không phải đi công tác, anh luôn luôn đích thân đưa đón Mục Niệm đi học, bất kể công việc đã xong hay chưa.

Vừa thấy anh xuất hiện ở cửa lớp, giáo viên ngạc nhiên hỏi. “Bố bé Mục Niệm, vợ anh không nói với anh sao? Chị ấy đã đón Mục Niệm trước rồi.”

“Vợ tôi? Chuyện xảy ra khi nào?”

“Gần giờ tan học. Do Mục Niệm xác định là mẹ bé, nên tôi đồng ý để chị ấy đón.” Giáo viên trả lời với giọng nghi hoặc.

“Không có chuyện gì chứ anh Mục?”

Mục Anh Húc biết con trai rất thông minh, nếu không phải đúng là Uông Trữ Hạ, bé nhất định không đi theo.

“Không có gì, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”

Anh gật đầu cảm ơn giáo viên rồi rời đi.

Ngồi vào xe, Mục Anh Húc lấy điện thoại ra, nhìn tên trên màn hình, nhíu mày cân nhắc khá lâu, cuối cùng bấm số Uông Trữ Hạ. “Tại sao em đưa Mục Niệm đi mà không báo trước với tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.