Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 166



Bước chân của Uông Trữ Hạ dừng lại, cô lưỡng lự khá lâu, vẫn nhất quyết bước đi.

Mục Anh Húc nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt không có tia buồn vì thất bại, mà là sự lo lắng không yên. Cô ở bên Hứa Cao Lãng làm anh bất an.

Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mục Anh Húc lơ đễnh kết nối cuộc gọi, nghe xong nội dung trên điện thoại liền trợn to hai mắt.

“Cái gì?! Tôi sẽ đến ngay.”

Tắt điện thoại, Mục Anh Húc lập tức ra sân bay, đáp chuyến bay đến nước Y.

Khi đến bệnh viện, cơ thể còn chưa ổn định vì khác múi giờ, anh đã vội vàng lên khu chăm sóc đặc biệt.

Đẩy cửa phòng, anh xúc động khi nhìn thấy thư ký Trần Hiên đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Bao nhiêu hồi hộp sợ hãi biến thành tiếng thở phào nhẹ nhõm, anh cười hài lòng trước tin vui này.

Thư ký Trần Hiên bật cười, nói đùa. “Mục tổng, hóa ra anh có lúc cũng không bình tĩnh.”

“Anh còn sức nói đùa, xem ra anh thực sự rất ổn.” Mục Anh Húc từ cửa bước vào mắng. “Anh đúng là được tổ tiên phù hộ. Ngay đến bác sĩ đứng đầu ngành cũng xác định anh sẽ không tỉnh lại. Số anh không thể lười biếng nằm trên giường được, phải làm việc, làm việc!”

Mục Anh Húc nghe được tin tức thư ký Trần Hiên tỉnh lại, anh rất phấn khích, anh chạy vội sang nước ngoài, tận mắt chứng kiến hắn mở mắt ra, lúc này tảng đá lớn trong lòng cũng mới có thể đặt xuống.

“Cũng may là anh tỉnh lại, nếu không tôi sẽ cảm thấy có lỗi với anh cả đời.” Mục Anh Húc thở dài yên lòng.

“Không đến mức vậy chứ.” Thư ký Trần Hiên cười an ủi. “Tôi không bị thương vì anh, anh không cần áy náy.”

“Nếu tôi không đồng ý để anh cùng đi công tác với Thẩm Ngạn, anh cũng không bị thương. Anh không trách tôi đã là khách sáo lắm rồi.”

Nhìn Mục Anh Húc thực tâm lo lắng cho mình, Trần Hiên rất cảm động. Nhưng hắn không phải người ủy mị, nên nhanh chóng lắc đầu, cười tự giễu. “Không, cho dù tôi ở công ty làm việc hay ở thành phố A, thì tai nạn vẫn sẽ xảy ra theo một cách khác.”

Lời nói ẩn ý của hắn như ném hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, Mục Anh Húc nghiêm túc nói. “”Ý anh là gì? Chuyện quái gì xảy ra vào ngày hôm đó? Anh sẵn lòng bị thương để cứu Thẩm Ngạn?”

Câu hỏi gấp gáp của anh làm Trần Hiên sững người, buông lời mỉa mai. “Là Quách Thẩm Ngạn nói tôi cứu hắn ta?”

Mục Anh Húc gật đầu, mơ hồ thấy điều bất ổn.

“Sự thật trái ngược hoàn toàn. Hôm đó tôi và hắn ta cùng đứng một chỗ, thời điểm biển quảng cáo rơi xuống, chính hắn ta đẩy tôi hứng toàn bộ tấm biển.” Trần Hiên hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy oán hận.

“Anh chắc chắn Thẩm Ngạn là người đẩy anh?” Mục Anh Húc ngồi thẳng lưng trên ghế, quai hàm bạnh ra khiến mặt anh trở nên dữ tợn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trần Hiên, nhấn mạnh từng từ xác nhận lại.

Trần Hiên hiểu anh không phải đang nghi ngờ lời hắn nói, hắn gật đầu khẳng định. “Người duy nhất đủ thời gian và phù hợp khoảng cách để đẩy tôi hứng chịu tai nạn là Quách Thẩm Ngạn. Hắn biết việc tôi điều tra hắn ta gần đây, cũng như chuyện tôi tự tiện không báo cáo anh việc điều tra cái chết Ôn Thế, giết tôi chính là tránh những rắc rối trong tương lai.”

“Tôi đã cho người kiểm tra video giám sát hiện trường, nhưng ngay cả camera và phòng giám sát đều bị người động ta động chân” Giọng Mục Anh Húc trầm xuống, hơi khó khăn khi phải nghi ngờ người bạn tốt của mình. “Camera hành lang đi bộ tại phòng chăm sóc đặc biệt Ôn Thế chết vào một năm trước, tình trạng cũng bị động tay như thế này.”

Cả hai người cùng chung suy nghĩ, sự việc ngày càng nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

“Anh bắt đầu khi ngờ Quách Thẩm Ngạn từ lúc nào?” Trần Hiên cẩn thận hỏi, hắn vẫn luôn biết ông chủ của mình là một người trọng tình nghĩa, có thể sống chết vì anh em, nên việc thiếu tin tưởng bạn bè là hành vi Mục Anh Húc rất coi thường.

“Sau tai nạn của anh. Có quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên, tai nạn liên tiếp xảy ra và camera cùng bị phá hỏng, không thể là chuyện tình cờ.”

Tuy biết không nên nói nhiều, nhưng Trần Hiên ở bên cạnh Mục Anh Húc bao nhiêu năm, có nhiều chuyện không thể không nói. “Mục tổng, tôi biết anh luôn coi Quách Thẩm Ngạn là anh em, dù nghi ngờ những anh vẫn cho hắn cơ hội để sửa chữa, điều này chỉ càng khiến hắn ta phạm thêm nhiều sai lầm. Quách Thẩm Ngạn không đơn giản như bên ngoài, mục đích gia nhập Mục thị không chỉ vì báo thù Cao gia.”

Thư ký Trần Hiên cầm áo sơ mi đặt bên gối, lôi một lá thư từ lớp trong của áo sơ mi. Vài giây do dự, hắn vẫn đưa cho Mục Anh Húc. “Đây là thứ tôi tìm thấy trong phòng khách sạn của Quách Thẩm Ngạn. Nó như một trang nhật ký hắn dùng để trút tâm sự.”

Bên trong lá thư là nét bút quen thuộc, trên cùng có viết tên của một cô gái là Tiêu Nhã Phương. Mục Anh Húc bất giác rùng mình khi nhìn thấy cái tên, lông mày anh khóa chặt vào nhau sau khi đọc toàn bộ lá thư.

Qua sắc mặt thay đổi của anh, thư ký Trần Hiên cẩn thận hỏi. “Tiêu Nhã Phương trong thư của hắn là ai? Anh có biết không?”

Mục Anh Húc gật đầu, nghiêm túc nói. “Tiêu Nhã Phương là bạn của Thẩm Ngạn. Cô ấy là một người vui vẻ hay cười, tiếc là đã qua đời sau một tai nạn, từ đó Thẩm Ngạn không yêu bất kỳ người nào khác.”

“Một người nguy hiểm như hắn ta cũng có thể si tình như vậy. Thật ngạc nhiên!” Thư ký Trần Hiên cảm thán.

Mục Anh Húc không thoải mái khi nhắc đến Tiêu Nhã Phương. Trong suốt nhiều năm, anh luôn nghĩ đó là một tai nạn, nhưng qua bức thư Quách Thẩm Ngạn gửi Tiêu Nhã Phương, sự thật mới được phơi bày. Đó là một vụ giết người có chủ ý.

Mục Anh Húc cầm lá thư hơi mất tập trung, ánh mắt thất thần như đang nhớ lại quá khứ. Thư ký Trần Hiên lên tiếng thuyết phục.

“Mục tổng, tôi biết anh coi Quách Thẩm Ngạn là anh em tốt, đồng ý để hắn tham gia Mục thị báo thù Cao gia, nhưng một lần là đủ. Công tư nên phân minh, Mục thị không phải bàn đạp để người khác lợi dụng, không thể mềm lòng thêm nữa. Đối với người bị thù hận che mắt, Quách Thẩm Ngạn có thể làm tất cả mọi việc, kể cả giết người. Anh đừng để Mục thì và bản thân bị dính vào.”

Trần Hiên bị thương là minh chứng sống cho bản tính ác độc của Quách Thẩm Ngạn.

Anh gật đầu, hạ giọng nói. “Tôi hiểu. Yên tâm, tôi biết phải làm gì…” Cửa phòng bị đẩy ra làm anh ngừng nói, mắt ưng nhìn về cửa phòng rồi lộ ra kinh ngạc. “Hạ Hạ? Sao em ở đây?”

Uông Trữ Hạ ngạc nhiên không kém, cô bất mãn bĩu môi hỏi. “Tại sao cái gì? Chỉ có anh mới có quyền đến, tôi không được phép hả?”

Vừa gặp mặt mà lời nói đã đối nghịch, thư ký Trần Hiên đỡ trán trước quan hệ của hai người. “Mục tổng, là tôi thông báo cho Uông Trữ Hạ.”

Uông Trữ Hạ lừ mắt với anh, rồi quay sang cười rạng rỡ nhìn thư ký Trần Hiên. Tuy bị chất vấn vô cớ, nhưng bực bội đó bị niềm vui nuốt chửng, cô bước đến bên cạnh giường, đặt bó hoa vào tay thư ký Trần Hiên. “Chúc mừng anh tỉnh lại! Mong anh nhanh chóng khỏe mạnh xuất viện.”

“Cảm ơn!”

Thư ký Trần Hiên cố ý cầm bó hoa khoe khoang trước mặt Mục Anh Húc, vì bản mặt ghen tị kia khiến hắn muốn trêu đùa.

“Tặng hoa cho một gã đàn ông độc thân ế vợ thật phí phạm.” Mục Anh Húc nghĩ đến thời điểm anh tặng hoa cho cô ở cổng tập đoàn Thánh Hâm, thái độ nhận hoa rất miễn cưỡng. Anh thấy khó chịu, nhịn không được trào phúng.

Trần Hiên bị mắng thẳng mặt vẫn cười thản nhiên, hắn nhủ thầm trong lòng, độc thân chê độc thân là ế vợ, chắc chỉ có duy nhất Mục Anh Húc.

Tấm lòng của mình bị chê cười, Uông Trữ Hạ rất tức, cô lừ mắt nhìn anh không vui. Cô muốn lên tiếng mắng người thì cửa phòng lần nữa mở ra, y tá bước vào quét mắt nhìn phòng bệnh xôm tụ, cau mày nói. “Anh Trần Hiên chuẩn bị xong chưa? Đến giờ kiểm tra định kỳ.”

“Cảm ơn! Tôi sẽ qua ngay.”

Thư ký Trần Hiên liếc nhìn hai người rồi dặn dò. “Hai người đợi tôi, đừng bỏ về.

Tôi sẽ quay lại sau khi kiểm tra, có chuyện này quan trọng cần nói với hai người.”

Trần Hiên và y tá rời khỏi phòng, căn phòng chìm vào bầu không khí trâm mặc khác thường, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Uông Trữ Hạ là người mất kiên nhẫn đầu tiên, cô hơi xấu hổ trước cặp mắt ưng cứ nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Đưa tay gãi gãi mũi, cô thận trọng thảo luận. “Anh Mục, sau này anh đừng đến công ty tôi nữa được không?

Việc anh đứng chờ trước cửa công ty khiến tôi khó xử.”

“Em thấy phiền?”

Mục Anh Húc tức điên lên trước cái gật đầu của cô, giọng điệu ghen tị cùng vẻ mặt cau có thể hiện anh đang mất bình tĩnh khi hỏi. “Em sợ Hứa Cao Lãng biết?/ Uông Trữ Hạ không sợ Hứa Cao Lãng biết vì hắn và cô không có quan hệ kia, cô đơn giản không thích đồng nghiệp bàn tán chuyện đời tư của mình. Sẽ rất phiên phức khi suốt ngày là chủ đề cho người khác mang ra thảo luận.

“Tôi là anh không có gì liên quan, ý tứ của tôi cũng rất rõ ràng. Anh đừng phí thời gian và tâm tư cho tôi nữa.”

“Đừng ngụy biện. Nếu Hứa Cao Lãng hết lòng yêu em, tôi tự giác buông tay.

Nhưng bây giờ bản chất thật của hắn hiện nguyên hình, em nghĩ tôi an tâm giao em cho loại người nguy hiểm đó. Hắn không yêu thương được em, hãy cho phép tôi làm điều đó.”

Tim cô rung động xao xuyến khác thường, cô cố đè nén, cuối cùng ngập ngừng thú nhận. “Kỳ thực hai chúng tôi không phải quan hệ yêu đương, cũng không có ý định tiến tới hôn nhân. Mọi việc đều vì để qua mắt ông Hứa, giúp anh ấy tránh việc kết hôn sắp đặt. Dù sao cũng cảm ơn anh đã lo lắng, đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa.”

Niềm vui bất ngờ trước sự thật, Mục Anh Húc run giọng thuyết phục. “Hạ Hạ, nghe tôi một lần được không? Hãy thôi việc ở Thánh Hâm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.