Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước bất ngờ này khiến Mục Anh Húc giật mình, anh bật cười.
“Hạ Hạ, đây là nụ hôn của người trưởng thành?”
Uông Trữ Hạ đỏ mặt tía tai, mắt quắc lên xấu hổ. Cô gom toàn bộ dũng cảm kiễng chân lên, hôn thật mạnh vào miệng anh, trước khi rời đi còn cắn cho bõ ghét. Ngay khoảnh khắc đó, cô bắt gặp tia đắc thắng trong mắt anh vì mưu kế thành công, Uông Trữ Hạ tức tối đẩy anh ra.
Híp mắt cười vui vẻ, Mục Anh Húc nhân cơ hội ôm eo Uông Trữ Hạ, cọ cọ môi lên vành tai đỏ rực của cô.
“Bất cứ thứ gì em muốn, tôi sẽ thỏa mãn em. Chỉ cầu xin, em đừng rời xa tôi.”
Trải qua bao nhiêu chuyện, những thứ như tình cảm luôn được trân trọng.. Uông Trữ Hạ có thể hiểu được tâm trạng anh.
Cô không dùng lời nói hoa mĩ, đơn giản “Được” một tiếng.
Mục Anh Húc cúi đầu, tiến hành nụ hôn sâu của người lớn, dùng lưỡi quấn quýt yêu thương Uông Trữ Hạ.
Tại bệnh viện, Cao Trữ Mộc tỉnh lại sau khi hôn mê suốt một ngày đêm, mở mí mắt nặng trĩu, liền nhìn thấy người đã trông nom ả.
Thấy Cao Trữ Mộc tỉnh lại, Khương Giang mừng đến mũi hắn cay cay, không ai hiểu một ngày đêm kia, cơ thể hắn như không còn sự sống theo người nằm mê man trên giường.
Nhấc tảng đá đè nặng trong tim, hắn lặng lẽ quan tâm.
“Em có thấy ở đâu khó chịu không? Có đau đầu hay chóng mặt không? Trên người có đặc biệt đau chỗ nào không?”
Cao Trữ Mộc muốn trả lời nhưng lại phát hiện cổ họng ngứa ran, khó phát ra tiếng, ả không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu. Đối diện đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của Khương Giang, ả tự trách khổ sở trong lòng.
Thấy lông mày Cao Trữ Mộc nhíu chặt, hắn nghĩ ả không thoải mái, lo lắng đứng lên.
“Không được, để anh gọi bác sĩ.”
Cao Trữ Mộc vội nắm cổ tay hắn, khàn giọng nói.
“Em không sao… em xin lỗi!”
Có những lời xin lỗi tựa ngàn lưỡi dao xuyên vào tim, Khương Giang kìm cơn đau nhức, lắc đầu.
“Đừng xin lỗi! Người có lỗi là anh. Xin lỗi em vì những lời quá đáng của mẹ anh trong hôn lễ. Là anh thiếu chu toàn khiến em mất mặt.” Hắn càng nói, ả càng xấu hổ. Người mất thể diện nhất trong hôn lễ là Khương gia, là chú rể như hắn, một cô gái không gia đình, không gia thế, có mất mặt hơn cũng không ai bận tâm.
Nụ cười trên môi ả méo xẹo. Sau khi trải qua một lần chết hụt, ả nhìn ra được nhiều thứ, buông bỏ được nhiều việc.
“Em không trách dì. Em biết dì làm mọi việc đều vì anh, em có thể hiểu được tâm trạng của một người mę.”
Khương Giang bất ngờ khi ả hiểu đạo lý, không bướng bỉnh như trước đây, hắn đứng lặng một lúc, chần chừ vươn tay sờ trán Cao Trữ Mộc, lẩm bẩm.
“Không sốt?”
Cao Trữ Mộc bị chọc tức đến bật cười, cơ thể ả còn suy yếu sau khi tỉnh lại nên khi lườm mắt không mang lại hiệu quả cảnh cáo người.
“A Giang! Em mờ mắt bỏ qua những người yêu thương em, hiện tại nước gột rửa đầu óc, thanh tỉnh rất nhiều. Em không nên ghen tị và mộng tưởng thứ không thuộc về mình.”
Khương giang bối rối trước vẻ nhu mì này, hắn vốn quen một Cao Trữ Mộc kiêu hãnh ngạo mạn đầy tự tin.
Tiếng cười khàn khàn kéo hắn về thực tại, ánh mắt Cao Trữ Mộc trong veo nhìn hắn.
“A Giang, anh vẫn nguyện ý lấy em chứ? Em sẽ cố gắng hết sức để di chấp nhận em.”
Khương Giang im lặng nhìn Cao Trữ Mộc rất lâu, cuối cùng hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay kéo ả vào lòng, vuốt mái tóc rối xù, thì thầm từng lời tình cảm bên tai.
“Trong lòng anh, Mộc Mộc luôn là cô dâu của anh.”
Cao Trữ Mộc trong lòng nở rộ niềm vui, chậm rãi đưa tay ôm chặt lưng hắn. Rèm mi khép lại, một giọt nước nóng hổi rơi xuống đầy mãn nguyện.
Trong phòng làm việc, Uông Trữ Hạ xoa xoa cần cổ đau nhức của mình sau một ngày bận rộn, liếc mắt nhìn thời gian đã quá giờ tan làm ba mươi phút.
Cô chậm rãi ra khỏi tòa cao ốc, bất ngờ trước chiếc bugatti đậu bên lề đường.
Mục Anh Húc vẫy tay với cô từ cửa sổ xe, cô vui vẻ đi đến, kinh ngạc hỏi.
“Sao anh ở đây? Hôm nay đâu thấy anh hẹn trước. Anh chờ lâu chưa?”
Mục Anh Húc trả lời khi lái xe.
“Con trai nhớ em! Bé muốn tôi đón em về Mục gia ăn tối với nhau.”
Giọng điệu nhắc đến Mục Niệm của anh không thể che giấu ghen tị. Rõ ràng Uông Trữ Hạ là của anh, cô nghĩ về anh và yêu anh hơn, nhưng chàng trai nhỏ bé đó đôi khi cố tình thể hiện tình cảm với Uông Trữ Hạ quá mức cần thiết. Anh không thích, không vui và thấy ấm ức.
Nhưng lần này Mục Anh Húc hiểu lầm Mục Niệm.
Trong khi ăn tối, Mục Niệm cố ý hỏi Uông Trữ Hạ.
“Mẹ, khi nào thì mẹ kết hôn với bố? Mẹ nên cho bố một thân phận chính thức đi.”
Câu hỏi vừa đột ngột vừa đặc biệt đáng sợ, khiến Uông Trữ Hạ không kịp chuẩn bị, xui xẻo nghẹn đồ ăn. Cô ho dữ dội.
Phản ứng lớn của cô làm Mục Niệm Ngơ ngác nhìn. Bé quay sang nhìn bố như nhìn một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
“Bố thật tội nghiệp!”
Mục Anh Húc không còn tâm trạng trừng mắt cảnh cáo con trai, anh vội vươn tay vỗ vỗ lưng giúp cô, tay kia đưa cốc nước tới miệng.
“Uống chút nước.”
Uông Trữ Hạ nuốt nước xuống cổ họng, thở dốc mấy lần mới bình thường lại.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh trừng mắt nhìn Mục Niệm, bé bĩu môi đáp lại khinh thường. Rõ ràng là người đàn ông kém cỏi, lấy vợ thôi cũng mất thời gian.
Mục Niệm nhìn Uông Trữ Hạ lo lắng, giọng nói ngọt ngào đầy quan tâm.
“Mẹ có sao không? Mẹ đừng ăn nhanh quá, bố và con không tranh ăn mất đâu.”
“Mẹ không sao.” Cô gượng gạo trả lời, cũng không thể nói cô nghẹn là vì lời nói của bé.
“Mẹ ơi, mẹ sợ kết hôn với bố ạ?” Mục Niệm không cam tâm hỏi tiếp.
“Lần trước tổ chức đám cưới, mẹ cũng vứt bỏ bố, không nhẽ bố của con tệ đến vậy? Mẹ có thể gả cho bố xong, về dạy bảo lại mà. Trên tivi có nhiều bí quyết dạy chồng ngoan lắm.”
“…” Uông Trữ Hạ nuốt khan, không dám sặc nước bọt, cô không biết nên xấu hổ hay nên mắng con trai vì ăn nói linh tinh, đặc biệt lúc này Mục Anh Húc nhìn cô chằm chằm chờ đợi.
“Mẹ không phải sợ kết hôn với bố, chỉ là mẹ chưa sẵn sàng”
“Nhưng Niệm Nhi muốn có bố mẹ sống với nhau như gia đình” Bộ dạng đáng thương của bé khiến Uông Trữ Hạ không chịu nổi.
“Mẹ có thể gả làm vợ của bố, ban đêm đến phòng con ngủ cũng được. Con sẽ bảo vệ mẹ!” Nắm tay Mục Anh Húc siết chặt, anh phải rất kìm chế mới không mở miệng ra quát mắng. Con trai anh dám lập mưu cướp vợ anh?
Thấy Uông Trữ Hạ do dự, Mục Niệm tiếp tục lợi dụng khuôn mặt xụ ra đáng thương của mình, năn nỉ.
“Mẹ ơi, mẹ có thể về sống với con không? Bố bận đi làm, không có thời gian cùng con chơi mỗi ngày, con buồn lắm. Ban đêm, bố kể chuyện trước khi ngủ cũng chán, nghe kinh lắm.”
Sắc mặt Mục Anh Húc tối sầm lại khi Mục Niệm phàn nàn, nhưng anh ngồi im lặng một bên. Chỉ cần Uông Trữ Hạ chịu ở đây, anh sẽ tha thứ mọi lời nói xấu của con trai.
Không nhận được sự đồng ý của cô, Mục Niêm cầm tay cô lắc lắc, phụng phịu nói.
“Mẹ hứa với con đi. Tuy ngày nào mẹ cũng đón con tan học, nhưng con thèm ngủ với mẹ lắm. Mẹ ở lại đây, được không? Sáng mai, mẹ cùng ăn sáng với con trước khi đi học nhé? Mẹ sống cùng con thì mới giống gia đình.”
Quyết tâm của cô lung lay trước ánh mắt mong đợi của Mục Niêm, lại bắt gặp nụ cười dịu dàng của Mục Anh Húc, cô chịu thua trước sự tấn công tới tấp của của hai bố con.
Mục Anh Húc khóe miệng nhếch lên, lập tức ra lệnh cho người làm.
“Lên lầu thu dọn phòng đi.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Uông Trữ Hạ kinh ngạc nhìn anh phản ứng nhanh như vậy, vội vàng ngăn cản người làm.
“Không vội, tối nay tôi còn tạt về nhà lấy một vài thứ…”
“Ở đây có đầy đủ mọi thứ, trang phục của em đều được chuẩn bị đúng số đo. Nếu thật sự muốn lấy đồ, ngày mai tôi sẽ kêu tài xế lấy đến cho em.”
Sắp xếp của anh cắt đứt mong muốn quay về lấy đồ và chỉ ngủ lại một đêm của Uông Trữ Hạ, cô thuận theo.
“Được rồi, làm như anh nói.”
Uông Trữ Hạ cuối cùng cũng chuyển về Mục gia, tâm trạng hai bố con cả tối rất vui vẻ. Mục Anh Húc không còn trưng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt anh nhiễm đầy hương vị ấm áp khi nhìn hai mẹ con nói chuyện.
Mục Niệm là người hưởng lợi lớn nhất trong đêm đầu tiên. Bé ôm con gấu nhỏ của mình, trèo lên ngồi ngay chính giữa giường Uông Trữ Hạ, cằm hếch lên vênh váo, lý do đưa ra rất chính đáng.
“Mẹ ở lại vì con. Tối nay con muốn ngủ với mẹ Hạ Hạ yêu dấu. Bố về phò ngủ một mình đi. NgoanI!!”
“Giường con rất lớn, cả nhà ba người vẫn nằm vừa. Bố cho phép con nằm giữa, vừa lòng chưa?” Mục Anh Húc không hề xấu hổ khi mặc cả với con trai.
“Rồi nửa đêm, bố đẩy con ra mép giường?” Mục Niệm bíu môi xem thường.
“Bố đừng tưởng con không biết chiêu này. Bố của Tiểu An toàn làm thế mỗi khi bạn ấy ngủ. Đừng hòng lừa gạt một người thông minh như con.”
“Mẹ là vợ bố, bố có quyền ngủ cùng!”
“Mẹ chiều con hơn chiều chồng. Bố không bao giờ đánh thắng con đâu.”
Mục Niệm cười đắc thắng, lắc lắc con gấu bông trêu tức Mục Anh Húc.
Lúc Uông Trữ Hạ bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy hai bố con đang trừng nhau, không khí căng thẳng như vừa cãi nhau, cô kinh ngạc hỏi.
“Hai bố con đang chơi trò gì vậy? Trễ như vậy rồi sao anh chưa về phòng?”
Mục Anh Húc khó chịu nhìn con trai, rất muốn đè bé ra đánh vào mông.
“Tôi thấy con trai em là kẻ ngu ngốc!”
“Bởi vì nó thừa hưởng gen của anh”
Uông Trữ Hạ phần nào đoán ra nguyên nhân của mùi thuốc súng giữa hai người, vừa cười vừa đẩy Mục Anh Húc về phía cửa.
“Về ngủ đi. Ngoan!”
Lời dỗ dành của cô khiến Mục Niệm cười nắc nẻ, Mục Anh Húc tức giận đến mấy vẫn bị tống khỏi phòng. Anh chỉ kịp trước khi cửa phòng đóng lại, trộm hôn lên môi Uông Trữ Hạ, sau đó bị đóng sầm cửa vào mặt.
Mục Anh Húc cảm thấy ghen tị khi nghĩ đến đêm nay Mục Niệm và Uông Trữ Hạ ngủ cùng nhau.
“Thật thảm hại! Ghen tuông với cả con trai, mình thật hết thuốc chữa.”