Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 207



Mục Anh Húc thở dài nhìn Uông Trữ Hạ.

“Tích em luôn như vậy. Không thích gây quá nhiều rắc rối cho bản thân, cũng không muốn gây phiền phức cho người do anh ta cẩn thận, không phải cố tình. Nếu chúng ta gọi quản lý, một lời xin lỗi không dễ dàng giải quyết, có khi anh ta sẽ bị mất Đừng làm to Uông Trữ Hạ áp lên bàn tay anh, dịu dàng khuyên nhủ.

Sau khi xoa dịu cảm xúc của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ vội vàng vào phòng để xử lý vết rượu đỏ trên váy.

Mục Anh Húc không nói gì, phẩy tay ra hiệu phục vụ để anh ta xuống chuẩn bị lại rượu. Sau đó ánh mắt chăm chú về phía nhà vệ sinh, đợi Trữ Hạ quay lại.

Uông Trữ Hạ nhíu mày lau vết rượu, quá tập trung nên không để tình huống xung quanh, có một cô gái đứng bên từ lúc nào.

“Có lau cũng không Giọng nói quen thuộc khiến Uông Trữ Hạ giật mình ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc của Hạ Lam Lam. Trữ Hạ thầm than bản thân quả xui xẻo khi gặp cô ta ở nơi thể này.

Lam Lam liếc nhìn chiếc váy hàng hiệu trên người cô, thái độ hách dịch như bình phẩm món đồ.

“Cô thay đổi khá nhiều! Trông cô sang trọng và giỏi giang hơn trước. Chắc chắn cô tự cho mình là một phụ nữ tài giỏi, nhưng..”

Hạ Lam Lam ghé sát vào tai cô, giễu cợt trong từng chữ. vẻ chật vật thảm hại lúc này của cô, một chút hấp dẫn của phụ nữ cũng không có, cẩn thận bị anh Mục Sự khiêu khích trong từng lời nói của Hạ Lam Lam mạnh mẽ bản về phia Uông Trữ Hạ, cô đáp lại lạnh lùng.

“Không liên quan cô.”

Hạ Lam Lam trừng mắt vì bị xem thường, cô ta giậm chân, hừ lạnh rồi đi khỏi nhà vệ sinh.

Bị quây rầy khiến tâm trang tốt của Uông Trữ Hạ cũng biển mất, có cáu kinh lau váy một lúc vẫn chưa sạch, đành từ bỏ.

Thời điểm Uông Trữ Hạ quay về chỗ, cô nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện Mục Anh Húc, đến gần mới biết là Hạ Lam Lam vừa gây sự với cô, Uống Trữ Hạ nhíu chặt mày không vui, bất mãn lẩm bẩm.

“Cô ta muốn làm cái quái gì vậy?” Hạ Lam Lam đặt tay lên bàn, ưỡn phần ngực tròn trịa lộ ra nơi cổ áo khoét sâu, đẩy mạnh về phía Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ tức điên, chân bước nhanh hơn.

Trước khi tới chỗ hai người, cô nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Mục Anh Húc.

“Đây là chỗ ngồi của bạn gái tôi, mời đi chỗ khác.”

Hạ Lam Lam không để bụng, cười quyến rũ, ngọt ngào nói.

“Anh Mục, dù sao em cũng là bạn Uông Trữ Hạ, anh không cần tỏ ra xa lạ như vậy, người ta sẽ buồn.” Uông Trữ Hạ xoa xoa cánh tay nổi ga gà, dừng lại hứng thú xem Mục Anh Húc đối phó thể nào.

Mục Anh Húc không hề bố thí ánh mắt nào cho Hạ Lam Lam, giọng nói ngạo mạn nhạo báng.

“Tôi biết Hạ Hạ nhà tôi không có loại bạn như cô. Chuyện thang máy hóng không liên quan cô? Nếu cô còn ngồi đây vo ve ồn ào, tôi không ngại đưa chuyện này lên truyền thông.

Sắc mặt Hạ Lam Lam lập tức thay đổi, cô ta ngồi thẳng lưng, thu về bầu ngực đây đà đặt trên mặt bàn. Giọng anh mang theo đe dọa thẳng thừng.

“Cô nên rõ về khả năng của tôi. Chỉ cần tôi nói một lời, cô có thể biến mất khỏi giới giải trí không tiếng động.”

Cặp mắt ưng sắc bén nhìn Hạ Lam Lam.

“Cô dự định tiếp tục ngồi đây?”

Hạ Lam Lam không dám chần chừ, xấu hổ đứng dậy rời đi. Nhìn kết quả đơn giản nhanh gọn, Uông trữ Hạ yên tâm chậm rãi về chỗ ngồi, dùng khăn ướt lau phần bàn mà Hạ Lam Lam đã chạm vào.

“Nhìn thấy tôi bị làm phiền, tại sao em cố ý không quay lại ngay?” Giọng điệu Mục Anh Húc có chút trách móc.

“Em sợ làm phiền anh tán gẫu với người đẹp.”

“Uông Trữ Hạ, em cổ tình để những người phụ nữ khác có cơ hội quyến rũ người đàn ông của mình là ý gì?”

“Ai muốn dụ dỗ thì cứ dụ dỗ.” Mặt cô đỏ như quả cà chua, thấy anh nhíu mày khó chịu, cô biết anh rất coi trọng lời nói đùa của mình, liền vội vàng bổ sung.

“Kỳ thật, em chỉ muốn xem anh xử lý chuyện này thế nào. Để em trực tiếp đối đầu với cô ấy, đảm bảo nhà hàng này sẽ trở thành nơi gà bay chó sủa rồi. Buổi hẹn hò của chúng ta sẽ bị phá hỏng vì người không đáng. Em tin tưởng người đàn ông của mình sẽ không bị cám dỗ bởi vẻ ngoài phù phiếm”

Mục Anh Húc hài lòng nhận lời khen, cầm ly rượu của anh lên hướng về phía cô. Hai người chạm cốc cùng uống, lúc này anh mới thản nhiên hỏi.

“Quan hệ giữa hai người ngay từ đầu đã gay gắt đối nghịch?”

Uồng Trữ Hạ cười cong mắt, không đáp.

Sau khi chuyển miếng bít tết đã cắt cho cô, Mục Anh Húc bày tỏ ý kiến của mình.

“Một phụ nữ suy nghĩ ngắn như cô ta, nói là không dựa vào quan hệ để đi lên, tôi không tin điều vớ vần này. Cô ta trông không đẹp, nhưng khá tự tin vào ngoại hình của mình.”

Uông Trữ Hạ bật cười. Nếu Hạ Lam Lam nghe thấy điều này, chắc chắn giận đến mức lệch cả mũi.

Cô đơn giản kể lại những xích mích nhỏ giữ mình và Hạ Lam Lam, kết thúc bằng câu nói.

“Đều là chuyện đã qua. Một phụ nữ không có đầu óc như cô ta, không thể gây ra chuyện gì quá lớn”

Mục Anh Húc gật đầu đồng ý, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi thẳng.

“Không phải em nói có chuyện muốn kể với tôi sao? Có chuyện gì vậy?”

“Là chuyện của thư ký Trần Hiên và Lâm Mộng Như.”

“Em nói chúng ta không nên can thiệp chuyện hai người họ, giờ đổi ý?”

“Đó là trước đây. Sau đêm qua, quan điểm của Như Như đổi với thư ký Trần Hiên đã thay đổi mạnh mẽ, mọi phán xét phiên diện đều biến mất. Em nghĩ cậu ấy bắt đầu rung động.” Mục Anh Húc trầm ngâm nghĩ đến chuyện đêm qua Trần Hiên chủ động ra ngoài tìm Lâm Mộng Như, lại không ngại chăm sóc người say cả đêm, anh cười thầm.

“Tôi nghĩ Trần Hiện cũng có ý này”

“Cả hai đều có tình cảm với nhau, chúng ta giúp được cứ giúp.” Uông Trữ Hạ luôn hy vọng hai người bạn tốt của cô có thể ở bên nhau hạnh phúc, cô không mệt mỏi với việc mai mối thú vị này.

“Sinh nhật của Như Như là vào tháng tới, em nghĩ đây là cơ hội tốt.” Nhiều năm như vậy, Lâm Mộng Như dù bận rộn đến mấy, sinh nhật vẫn sẽ tổ chức tiệc mừng, và luôn mời những người bạn tốt của cô tham dự. Uông Trữ Hạ đương nhiên là người đầu tiên.

Lâm Mộng Như đưa cho Uông Trữ Hạ ba tẩm thiệp mời.

“Một cho cậu, hai là anh Mục. Hai người nhất định phải đến cùng nhau.”

Uông Trữ Hạ nhìn cham chăm thiệp mời thứ ba, cố ý hỏi.

“Vậy còn thiệp mời thứ ba là để cất đi?”

“Không..” Lâm Mộng Như bối rối phủ nhận, liếm môi, củi đầu và lẩm bẩm với giọng ngại ngùng.

“Neu.. nếu cậu còn bạn bė, cậu có thể mời bất kỳ người bạn nào.

Uông Trữ Hạ cố ý giả vờ không hiểu, trêu chọc.

“Tớ không có bạn bè. Thiệp mời này không có chỗ dùng rồi.”

Tấm thiệp bị trả lại trên tay, Lâm Mộng Như lo läng nói năng lộn xộn.

“Cậu có thể giữ nó, biết đâu gần sát ngày lại nghĩ ra người bạn nào thì sao.”

“Sao cậu không để thiệp mời này lại cho thư ký Trần Hiên?” Lâm Mộng Như đỏ mặt phản bác, giọng nói không bớt ngạo mạn, “Anh ta không phải bạn tớ.”

Uông Trữ Hạ bật cười không đáp lại. Cô đã quá quen với một người sắc bén trong công việc nhưng lại ngô nghê như đứa trẻ mới lớn trong tình cảm.

Thư ký Trần Hiên nhận thiệp mời từ tay Uông Trữ Hạ, ngây người hỏi.

“Thiệp mời đám cưới của cô với Mục tổng? Sao tôi không thấy Mục tổng thông báo tin tức này xuống?”

“Thiệp mời đám cưới vẫn còn sớm. Đây là thiệp mời sinh nhật.”

Thư ký Trần Hiên mở bên trong ra xem, tên người được mời để trống, nội dung cụ thể về sinh nhật ai viết rất rõ ràng.

“Sinh nhật Lâm Mộng Như?”

“Cùng nhau đi, sẽ đông vui hơn” Cô cười thuyết phục.

Giọng thư ký Trần Hiên đầy cự tuyệt.

“Cô và cô ấy là bạn thân nhiều năm, tôi không quen thân với có ấy, đến dự không phù hợp.”

“Sao lại không quen thân? Hai người cùng ở khách sạn một đêm với nhau, mức độ thân thiết không thể nói thấp được.” Uông Trữ Hạ cố tình nói những lời dễ gây hiểu lầm.

Thư ký Trần Hiên biết cô cố ý nhưng hắn không dễ thỏa hiệp, trả thiệp mời cho Uông Trữ Hạ.

“Đưa người khác, tôi không đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.