“Làm sao biển quảng cáo lại rơi xuống, tôi nghĩ anh Quách là người hiểu rõ hơn tôi. Nếu không phải anh đẩy tôi vào đúng vị trí, tôi cũng sẽ không bị thương.”
“Trần Hiên, anh nói nhảm nhí gì vậy? Đừng có ngậm máu phun người. Anh không nhớ gì về hôm xảy ra tai nạn, không nên nghe lời bịa đặt của người khác.” Quách Thẩm Ngạn từng đến bệnh viện ở nước ngoài, nơi Trần Hiên nằm điều trị, bác sĩ chính đã khẳng định với hắn, Trần Hiên thật sự mất trí nhớ. Nên lâu nay hắn buông đề phòng với Trần Hiên rất nhiều.
“Thật tiếc, tôi chưa bao giờ mất trí nhớ. Tôi diễn kịch cho anh xem thôi.” Trần Hiên nhìn rõ gợn sóng hoảng hốt trong mắt Quách Thẩm Ngạn.
“Anh rất tự tin vào bản thân, nên mất cảnh giác với một người không có ký ức như tôi. Điều này thuận tiện cho việc điều tra, tôi phải cảm ơn anh rất nhiều.”
Nắm tay Quách Thẩm Ngạn siết chặt sau lời trào phúng, hắn mím môi, không thừa nhận hay nói bất cứ điều gì.
Mục Anh Húc vốn im lặng, lúc này đẩy chiếc hộp về phía trước, thư ký Trần Hiên mở nắp, lấy điện thoại bên trong ra.
“Ghi âm anh nói chuyện điện thoại với người khác. Chính anh đã ra lệnh cho bên kia giở trò với biển quảng cáo trên sân khấu tuyên truyền trong bữa tiệc.”
Thư ký Trần Hiên mở điện thoại phát một đoạn âm thanh, là giọng của Quách Thẩm Ngạn.
“Anh còn có gì muốn nói? Đừng bảo ngay đến giọng mình cũng không nhận ra.”
“Đúng vậy, là tôi làm. Nhưng tôi chỉ muốn cho anh một bài học nhỏ để anh không giễu võ giương oai trước mặt tôi, không nghĩ đến hậu quả lại khiến anh biến thành người thực vật.”
Quách Thẩm Ngạn cúi đầu, chuyển biến thái độ khéo léo.
“Thành thật xin lỗi! Là tôi háo thắng ngu dốt. Bây giờ anh đã bình yên vô sự, cũng không cần truy cứu trách nhiệm đến cùng, đúng không? Dù sao cũng là chỗ quen biết.”
Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiên lần đầu chứng kiến da mặt một người có thể dầy đến vậy, đặc biệt là Mục Anh Húc, anh rất ngỡ ngàng trước hành vi cư xử của người bạn thân. Anh đưa mắt ra hiệu, thư ký Trần Hiên lập tức lấy một USB cắm vào máy tính, bật máy chiếu lên.
Đoạn video chiếu lại cảnh Quách Thẩm Ngạn vào phòng chăm sóc đặc biệt của Ôn Thế một năm trước. Phần sau đoạn video là cảnh trong phòng bệnh của Uông Trữ Hạ trước khi cô bỏ đi một năm trước.
Thời điểm đó vì Uông Trữ Hạ bị trầm cảm nhẹ, Mục Anh Húc lo sợ cô có hành vi tổn hại bản thân nên đặt camera trong phòng, nhưng sau khi cô bỏ đi, video đã bị xóa khiến anh không tìm ra nguyên nhân.
Hiện tại đoạn video Quách Thẩm Ngạn ly gián mối quan hệ của Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc được sửa chữa khôi phục lại. Toàn bộ lời nói đều là chứng cứ rõ ràng.
“Không ai được vào phòng chăm sóc đặc biệt, anh là người duy nhất vào phòng trong toàn bộ thời gian Ôn Thế nằm phòng đó. Ngay khi khi anh rời đi, y tá và bác sĩ xuất hiện, Ôn Thế được xác định đã chết.” Trần Hiên diễn giải với sự chán ghét lộ rõ trên mặt.
Mục Anh Húc tiếp lời, giọng anh đanh thép lạnh lùng.
“Thẩm Ngạn, cậu vì đạt được mục đích mà trở nên tàn nhẫn độc ác. Ngay cả giết người cũng dám làm.”
Lần đầu tiên Mục Anh Húc để lộ oán hận trong lòng, anh tức giận gần từng chữ.
“Nếu không phải cậu cố tình ly gián và bịa đặt mọi chuyện, Hạ Hạ cũng không đột ngột bỏ đi không một tin tức. Vì cậu mà Hạ Hạ sống trong hận thù suốt năm trời, em ấy hận tôi, khiến chúng tôi bỏ lỡ quá nhiều thứ trong thời gian dài. Hóa ra đều vì người bạn mà tôi luôn tin tưởng.”
“Đúng, tôi cố ý làm vậy. Tôi muốn cô ta hận cậu.” Trên mặt Quách Thẩm Ngạn không hề ăn năn, giọng nói tự tin vào quan điểm của bản thân.
“Cậu có thể vứt bỏ lợi ích công ty vì cô ta, một người phụ nữ vô tích sự luôn kéo chân sau của cậu, không xứng đáng đứng bên cạnh cậu.”
Trần Hiên đang đưa tay tắt video, cười khẩy trước lời nói không hề ngại ngùng của Quách Thẩm Ngạn. Ngay đến Mục Anh Húc cũng thất vọng trước lập luận ngu ngốc của Quách Thẩm Ngạn.
Anh ra hiệu với thư ký Trần Hiên.
“Anh đi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng Mục tổng…”
“Không sao, tôi có thể tự xử lý.”
Thư ký Trần Hiên không yên tâm rời khỏi văn phòng, hắn đứng bên ngoài cửa canh chừng, hắn sợ một khi con người bị dồn đến đường cùng có thể trở mặt quay lại cắn người, hắn sợ Quách Thẩm Ngạn chó cùng rứt giậu sẽ khiến Mục Anh Húc bị thương.
Mục Anh Húc đột ngột đứng lên làm cơ thể Quách Thẩm Ngạn căng thẳng đề phòng. Anh yên lặng đi tới bên cửa sổ là tấm kính kéo dài từ trần nhà xuống sàn, nhìn xe cộ bên ngoài, lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình.
“Thẩm Ngạn, tôi từ trước đến nay đều coi cậu như một người anh em tốt, cho nên tôi rất trân trọng. Vì biết cậu muốn báo thù Cao gia, tôi sẵn lòng ủng hộ, đưa cậu vào Mục thị công tác, tin tưởng giao vị trí quan trọng, không ngờ cậu đáp trả lại tôi bằng những thủ đoạn độc ác như vậy.”
Mắt không rời cảnh tượng bên dưới tòa nhà, ngón tay Mục Anh Húc gõ lên mặt kính như gõ từng nhịp vào trái tim căng thẳng của Quách Thẩm Ngạn.
“Cậu tiết lộ giá đấu thầu của công ty. Ý tưởng sản phẩm mới của công ty dự định đưa vào thị trường cũng là cậu bán cho công ty khác. Các hợp đồng bị đối tác rút lại đều do cậu động tay động chân. Cậu là người bên Thánh Hâm,, tôi nói đúng chứ?”
Giọng Mục Anh Húc chắc chắn dứt khoát, tất cả các bẫy rập anh giăng ra, chỉ đợi ngày hôm nay con mồi sa lưới.
Kể cả nguy cơ khủng khoảng của công ty cũng là nước bài được tính toán trước, hòng lôi kéo Quách Thẩm Ngạn ngoạm miếng mồi ngon.
Đến thời điểm này, Quách Thẩm Ngạn không phủ nhận cũng không áy náy tự trách, hắn biết bằng chứng trong tay Mục Anh Húc đủ khiến hắn không thể chối tội.
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi đã làm tất cả những điều này.”
“Tôi đợi lời thú tội của cậu.”
Mục Anh Húc dứt lời, cửa văn phòng bật mở, thư ký Trần Hiên và cảnh sát ập vào, Quách Thẩm Ngạn chết lặng đứng yên.
“Tất cả bằng chứng đều ở đây, các đồng chí có thể mang đi.”
Quách Thẩm Ngạn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã bị cảnh sát áp giải đi.
Căn phòng nhanh chóng trở lại tĩnh lặng, cặp mắt ưng sắc bén không còn vẻ hung ác kiên định, Mục Anh húc buồn bã trước kết quả về người bạn thân lâu năm. Anh luôn nhân nhượng cho Quách Thẩm Ngạn nhiều cơ hội để quay đầu, nhưng hắn chưa từng dừng tay, việc sau lại ác độc hơn việc trước.
Kết quả như ngày hôm nay là do hắn tự tạo.
Thư ký Trần Hiên vỗ nhẹ vai Mục Anh Húc, nói câu công bằng.
“Một số người không xứng đáng để anh tin tưởng.
Tại phòng thiết kế, Uông Trữ Hạ biết mọi nguy cơ gần đây của Mục thị đều do tập đoàn Thánh Hâm làm, cô sốc đến mức đờ đẫn cả buổi sáng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Hứa Cao Lãng muốn hãm hại Mục Anh Húc, chiếm đoạt các hợp đồng và dự án của Mục thi một cách bài bản.
Chiều cùng ngày, Uông Trữ Hạ đứng ở cổng tập đoàn Thánh Hâm, nhưng bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
“Tôi xin lỗi, không phải nhân viên công ty, không được phép vào trong.”
Uông Trữ Hạ cười mỉa mai, cô không tin bảo vệ không nhớ mặt cô. Lấy điện thoại bấm số Hứa Cao Lãng, giọng cô thản nhiên.
“Tôi ở cổng công ty anh, bảo vệ không cho tôi vào.”
Tuy nhiên, câu trả lời của Hứa Cao Lãng lại là giọng lạnh lùng.
“Em về đi.”
Sau đó, kết nối cắt.
Uông Trữ Hạ sửng sốt đứng tại chỗ không ngờ có ngày quan hệ cô và Hứa Cao Lãng có thể xa lạ lạnh nhạt như vậy.
Nhíu mày, cô gọi lại cho hắn, cả hai lần đổ chuông đều bị phũ phàng cúp máy, cho thấy Hứa Cao Lãng thực sự không muốn gặp cô.
Nhân viên bảo vệ chứng kiến toàn bộ, lịch sự nói với cô nhân viên tốt bụng hắn từng biết.