Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 230



Tại công ty giải trí Thụy Giai, Lộ Thanh Phong nhìn mình trong gương, không mấy hài lòng. “Kiểu tóc này không hợp bộ quần áo trên người tôi.”

Hắn kéo mép áo, phụng phịu. “Không thể hiện được khí chất vốn có.”

Nghe Lộ Thanh Phong chê bai không ngớt, Lâm Mộng Như bực bội nhưng vẫn nhẫn nhịn dỗ dành. “A Phong, đừng lãng phí thời gian nữa. Nghe theo sắp xếp của thiết kế đi, buổi họp báo sắp bắt đầu.”

“Tự nhiên hôm nay lại đổi thiết kế làm gì? Stylist thường ngày vốn dành riêng cho tôi, giờ bị người khác đoạt, thật không chấp nhận được..” Lộ Thanh Phong kéo ghế ngồi gần cô, tiếp tục càm ràm phiền nhiễu.

Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông, Lâm Mộng Như như vớ được phao cứu mạng, dời khỏi những lời cằn nhằn của hắn dù vài phút cũng đỡ nhức đầu.

“A Hạ?” Cô kết nối máy với Uông Trữ Hạ, không ngại trước sự có mặt của Lộ Thanh Phong.

“Lâu rồi không gặp. Chiều nay cậu rảnh không? Cùng uống trà chiều chứ?”

Lâm Mộng Như bật cười, đồng ý không chút do dự. “Được. Nhắn tớ địa chỉ quán trà. Hẹn chiều gặp.”

Cô không để ý Lộ Thanh Phong ở bên cạnh đã nghe thấy cuộc đối thoại, còn cố tính liếc nhìn địa chỉ trên tin nhắn.

Thời điểm Lâm Mộng Như kết thúc công việc, đi đến điểm hẹn, không phát hiện phía sau có người theo dõi.

“Cậu và thư ký Trần Hiên gần đây thế nào?” Uông Trữ Hạ tò mò hỏi cô chuyện tình cảm gần đây. Nghe Mục Anh Húc kể, hai người vẫn chiến tranh lạnh.

“Ôi, đừng nhắc đến nữa.” Lâm Mộng Như xụ mặt, chống cằm nhìn tách trà bốc khói trước mặt.

“Thư ký Trần Hiên là người đàn ông tốt, đừng bở lỡ để phải hối tiếc.” Uông Trữ Hạ thật tâm đưa ý kiến.

Lâm Mộng Như chưa kịp trả lời thì thấy Lộ Thanh Phong đẩy cửa quán đi vào, nhìn quanh như kiếm người, khi thấy mặt cô thì lộ ra vẻ kinh ngạc rất chân thật.

“Quản lý Lâm, thật trùng hợp.” Lâm Mộng Như ngạc nhiên không kém, dù sao quan hệ của hai người khá tốt, cô không nảy sinh nghi ngờ. “Có vẻ trà ở đây rất ngon khiến mọi người đều chọn uống trà chiều ở đây.”

“Cũng có thể là duyên số” Lộ Thanh Phong nháy mắt tinh nghịch, hắn nhìn Uông Trữ Hạ giả vờ như không quen. “Đây là?”

Nghe thấy lời nhắc nhở của hắn, Lâm Mộng Như lịch sự giới thiệu. “Đây là Uông Trữ Hạ, bạn Đại Học hồi du học của tôi, đây là Lộ Thanh Phong, nghệ sĩ do tớ quản lý.”

Uông Trữ Hạ liếc nhìn Lộ Thanh Phong, cô nhăn mày muốn nhắc hắn nhớ từng gặp nhau ở trước công ty Thánh Hâm. Áo khoác của hắn, cô vẫn giữ, hắn có thể quên mặt cô nhanh đến vậy?

Không để Uông Trữ Hạ kịp thắc mắc, điện thoại của Lâm Mộng Như vang lên, là công ty gọi. Lâm Mộng Như lắng nghe nội dung xong, vội vàng nói. “Xin lỗi, bên công ty đột ngột xảy ra chuyện. Tớ phải về trước, hôm khác bù cậu sau nhé.”

“Có chuyện gì vậy? Nghiêm trọng không?” Uông Trữ Hạ thấy sắc mặt bạn thân rất kém, lo lắng hỏi.

“Tớ giải quyết được. Yên tâm.”

Lâm Mộng Như đi nhanh ra cửa, Lộ Thanh Phong không rời đi mà ngồi xuống đối diện Uông Trữ Hạ. Cô nhíu mày nhìn hắn. Anh không quay về công ty?”

Sự thẳng thắn của cô không làm hắn xấu hổ, ngược lại còn cười dịu dàng. “Là một quý công, không thể để mặc người đẹp cô đơn uống một mình.”

Khóe miệng Uông Trữ Hạ giật giật, thành thật hỏi. “Anh có đúng là người tôi từng gặp không vậy? Hai nhân cách?” Cô nhớ người đưa cô áo khoác rất hiểu chuyện, lời nói và động tác đều không cố gắng làm thân.

“Cô Uông thật biết đùa. Cô là bạn của A Như, tiếp theo tôi còn muốn được phép đưa cô về.”

“Cảm ơn, không cần” Uông Trữ Hạ không biết hắn là loại người gì, nhưng bắt đầu nghi ngờ. Thái độ giả bộ chưa từng biết cô trước mặt Lâm Mộng Như, bây giờ lại ngỏ ý muốn đưa cô về, cô rất không thích hành vi hai mặt giả tạo này.

Nhưng nghĩ đến mặt mũi Lâm Mộng Như, cô chỉ đơn giản lịch sự từ chối.

Thời điểm Uông Trữ Hạ đứng dậy, Lộ Thanh Phong cầm hờ cổ tay cô, cơ thể hơi cúi xuống thì thầm. “Hình như cô hiểu lầm gì về tôi?”

Uông Trữ Hạ hất mạnh ta hắn ra, cau mày khó chịu. “Anh Lộ, anh đang đi quá giới hạn. Chúng ta chỉ là người qua đường tình cờ gặp nhau, chưa đủ liên quan để có những cử chỉ này.”

Cô đặt tiền lên bàn, dứt khoát đi ra cửa. Lộ Thanh Phong bước theo sát nút, thân mật lộ ra trong giọng nói. “Cho dù cô từ chối, tôi cũng phải hộ tống cô lên xe hoặc về nhà.”

Đối mặt với sự đeo bám khó hiểu của hắn, Uông Trữ Hạ bực bội bỏ ngoài tai. Cô không hề biết ở một góc trong quán trà, có paparazzi đã chụp được những bức ảnh hai người nói chuyện và cầm tay.

Uông Trữ Hạ đứng ở cửa quán trà, mặt đón nhận những cơn gió táp đến, loay hoay lấy điện thoại để gọi taxi.

Một chiếc Bugatti màu đen đỗ xịch ngay trước mặt, vẻ ủ rũ xám xịt của Uông Trữ Hạ biến mất nhanh chóng.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lộ Thanh Phong, Trần Trương xuống xe, mở cửa sau, cung kính cúi đầu nói. “Phu nhân, Mục tổng kêu tôi đến đón chị.”

Một tiếng “Phu nhân” đã tuyên bố rõ vị trí của Uông Trữ Hạ, cảnh cáo Lộ Thanh Phong không phải ai cũng có thể cho hắn tiếp cận.

Uông Trữ Hạ không bận tâm vẻ mặt xám ngoét của hắn, nhanh chóng lên xe. Trần Trương đóng cửa xe, đi ngang qua Lộ Thanh Phong, ném ánh mắt coi thường cho hắn rồi vòng lên ghế lái, khởi động xe rời đi.

Nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi, nắm tay bên hông của Lộ Thanh Phong siết chặt. Hắn không cam lòng nhìn vào dòng người trên đường, tầm mắt đảo về phía góc tường. “Ra đây.”

Một người ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi trai, đeo kính gọng đen, trên tay cầm máy ảnh xuất hiện. “Góc chụp không tốt, chỉ có vài tấm chính diện nhưng bị mờ. Chụp ở nơi công cộng lại không khiến đối tượng chú ý, cậu quả là làm khó cho tôi.”

Lộ Thanh Phong cầm máy ảnh, săm soi ảnh rất lâu, cuối cùng nhếch khóe miệng cười khẩy.

“Tôi cần cảm giác mơ hồ này. Ảnh rõ quá sẽ thành giả tạo.”

Lộ Thanh Phong trả lại máy ảnh cho paparazzi, ánh mắt mang theo cảnh cáo. “Tôi nghĩ anh nhớ rõ những việc cần làm tiếp theo.”

“Yên tâm.” Giọng paparazzi mang chút do dự, ngập ngừng hỏi. “Anh Lộ, sau lưng cô gái này là Mục Anh Húc, anh không sợ hắn trả thù sao? Tôi nghe nói chưa ai dám xúc phạm hay động chạm đến hắn mà còn tồn tại được.”

“Đây là fan chụp lén, tôi cũng hết cách.” Lộ Thanh Phong nhún vai vô tội. “Được fan yêu quý cũng là cái tội sao?”

Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu.

Trong khi đó, Lâm Mộng Như tức tốc chạy về công ty, hỏi một quản lý khác. “Có chuyện gì mà hối thúc tôi quay lại?”

Vị quản lý này là một người đàn ông trung niên béo tròn, thở phì phì tức giận, chỉ tay vào nữ nghệ sĩ ngồi cúi mặt bên cạnh tường. “Đây là nghệ sĩ cô dẫn dắt? Là vai phụ mà dám tranh cãi với vai nữ chính?”

Lâm Mộng Như ngẩn người nhìn nghệ sĩ của mình, cô khó hiểu hỏi ra thắc mắc. “Có gì nhầm lẫn không? Cô nương này tính cách hiền lành, làm sao dánh tranh cãi với nữ chính?”

Nữ nghệ sĩ nhỏ cúi đầu thú nhận. “Không phải em cố tình, là đạo diễn kêu em diễn thật, dùng sức lực lớn nhất tát nữ chính…Em cũng chỉ muốn làm cảnh diễn chân thật hơn.”

“Nghe đi, nghe người của cô nói cái gì kìa.” Quản lý béo tức giận nhảy đổng lên. “Cô ngu ngốc hả? Cô có biết nữ chính là ai không? Yêu cầu đánh là đánh hết sức?”

Lâm Mộng Như vẫn nguyện ý tin tưởng nghệ sĩ mình dẫn dắt, dĩ nhiên sẽ bênh vực. “Quản lý Thâm, ngài bình tĩnh. Tôi sẽ giải quyết chuyện này, ngài đừng làm rộn lên…”

Quản lý Thâm bị làm bẽ mặt, sửng cồ mắng luôn cả Lâm Mộng Như. Cô đau đầu day thái dương thì thấy điện thoại báo có tin nhắn cho Uông trữ Hạ gửi.

“Tránh xa Lộ Thanh Phong.” Một câu duy nhất.

Nhìn tin nhắn khó hiểu, Lâm Mộng Như không thể giải thích được nguyên do, không phải thời điểm cô quay về công ty, hai người ở lại vẫn bình thường sao?

Do chuyện nữ nghệ sĩ gây ra quá lớn, lại bị quản lý Thâm làm ồn ào, Lâm Mộng Như không thể không tạm gác lời cảnh cáo của Uông Trữ Hạ sang một bên. Việc của cô bây giờ là gỡ rối cho nghệ sĩ dưới quyền.

“Quản lý Thâm! Tôi đã nói rõ sẽ điều tra lại chuyện này, rồi cho anh lời giải thích thích đáng. Bây giờ tôi đưa người của tôi đi trước.”

Dứt lời, Lâm Mộng Như không để tâm đến ánh mắt xung quanh, dẫn nữ nghệ sĩ đi.

Trở lại phòng làm việc, Lâm Mộng Như cau mày chất vấn. “Trình bày lại toàn bộ vụ việc cho tôi.”

Nữ nghệ sĩ thoáng run rẩy trước khuôn mặt hung dữ của cô, vẻ mặt áy náy buồn bã. “Chị Lâm, mọi lời em nói là sự thật. Do đạo diễn yêu cầu, em mới dám đánh.’ Lâm Mộng Như quan sát vẻ mặt sợ sệt trước mặt, cũng biết bản thân nữ nghệ sĩ chỉ là diễn viên hạng hai, ngày thường rất yên phận, không thích gây chuyện, nên cô không tìm ra được điểm nào khác thường. Phẩy phẩy tay, Lâm Mộng Như phiền muộn nói. “Được rồi, tôi sẽ lo chuyện này. Cô quay về đi, cũng không cần tự tạo áp lực cho bản thân vì chuyện này.”

Lâm Mộng Như nhìn cửa văn phòng khép lại, không khỏi cảm thán. “Trong những nghệ sĩ mình dẫn dắt, chắc chỉ có A Phong là bớt lo nhất.”

Lâm Mộng Như không hề nghĩ suy nghĩ này sắp tới sẽ tự vả mặt cô Về phía Uông Trữ Hạ, sau khi lên xe, cô nhìn cảnh vật trên đường trôi ngược ra sau, ngạc nhiên hỏi Trân Trương.

“Không phải về nhà sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.