Thái độ của anh khiến Cao Trữ Mộc cảm thấy chua xót. Á phải hít vào thật sâu để giữ được vẻ mặt bình tĩnh, đưa tài liệu trong tay ra, giọng nói nhuốm bực bội. “Tôi đến đưa tài liệu cho anh.”
“Dì Phương đâu? Sao cô biết việc đưa tài liệu?” Giọng anh lạnh lùng xa cách, vì anh biết dì Phương trong nhà vốn rất ghét Cao Trữ Mộc, việc đồng ý để ả giúp đưa liệu là chuyện rất đáng nghi.
“Dì Phương bận nấu món cháo hải sản Mục Niệm thích.”
“Tôi nhận tài liệu. Cô có thể đi.” Mục Anh Húc không truy cứu việc này nữa, cầm tài liệu rồi thẳng thừng đuổi người.
Cao Trữ Mộc rũ mắt xuống che giấu mất mát, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng đàn ông từ phía đối diện.
“Anh Mục, xin lỗi vì bắt anh phải đợi. Ồ, đây là bạn gái anh? Cô ấy thật sự rất xinh đẹp.”
Lời khen bất ngờ khiến Cao Trữ Mộc ngẩng đầu lên tò mò, nhìn thấy một người đàn ông trạc năm mươi tuổi nhưng nhờ quần áo hàng hiệu, vẫn rất phong độ. Ả nở nụ cười khiêm tốn, bẽn lẽn nhìn sang Mục Anh Húc thì bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng dửng dưng của anh. Ả đoán đây là đối tác làm ăn của Mục Anh Húc.
Cao Trữ Mộc tự giễu trong lòng, ả biết mình là ai, cũng không muốn Mục Anh Húc có cớ thêm chán ghét mình, nhỏ giọng giải thích. “Ngài hiểu lầm, em không phải bạn gái của anh Mục..”
“Tôi hiểu. Tôi hiểu. Chuyện tình bí mật, đúng không?” Người đàn ông bỏ qua lời giải thích, gã nghĩ các ông chủ lớn ai cũng có một vài tình nhân bí mật, nên rất hào sảng cười nói.
Cao Trữ Mộc ngượng ngùng nhìn Mục Anh Húc, ả nghĩ anh sẽ giữ mặt mũi cho ả trước mặt người ngoài, không nghĩ đến anh tàn nhẫn nói.
“Bạn gái tôi là Uông Trữ Hạ, đây chỉ là chị gái em ấy.”
Cao Trữ Mộc lần nữa thấy chua xót với sự thật từ miệng anh. Ngay cả việc giữ thể diện cho ả, anh cũng không thèm bố thí.
Người đàn ông sửng sốt nhìn Cao Trữ Mộc và Mục Anh Húc, ánh mắt gã dừng khá lâu trên bộ ngực no tròn của Cao Trữ Mộc. Hôm nay e mặc áo khoét sâu cổ, vì biết sẽ đến Mục thị nên cố tình đẩy ngực cao lên tạo ra rãnh ngực sâu hun hút.
Mục Anh Húc không nhìn ả, chủ động thúc giục đối tác. “Anh Tần, thư ký của tôi đã đặt phòng riêng. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé.”
Tần Thạch gật đầu, đột nhiên đề nghị. “Chúng ta không nên để một cô gái xinh đẹp phải rời đi trong đói bụng. Người đẹp có hân hạnh cùng dùng cơm với chúng tôi?”
Cao Trữ Mộc rất kinh ngạc, ả liếc thấy vẻ khó chịu xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Mục Anh Húc, liền cố tình đồng ý.
Mục Anh Húc là người làm ăn, anh sẽ không để mấy con tôm con tép làm hỏng chuyện tốt của mình, nên để mặc å lên xe Tần Thạch.
Ngồi trên xe Tần Thạch, Cao Trữ Mộc câu được câu mất trả lời những câu hỏi riêng tư.
“Tôi không thấy nhẫn trên ngón áp út, người đẹp chưa kết hôn?”
Cao Trữ Mộc nghiêng đầu xấu hổ. “Tôi tên Cao trữ Mộc. Ngài gọi tôi Mộc Mộc hoặc A Mộc như A Húc vẫn gọi là được. Tôi chưa kết hôn.”
Ả nói dối không ngượng miệng, thể hiện bản thân rất thân thiết với Mục Anh Húc. Nhưng trong ánh mắt cáo già của Tần Thạch, gã nhận ra sự xa cách của Mục Anh Húc với Cao trữ Mộc, không thể nào có xưng hộ thân mật như vậy.
Một người trải đời và thành công trên thương trường, Tần Thạch có rất nhiều câu nói dí dỏm khiến Cao Trữ Mộc thấy vui vẻ và bị cuốn hút vào câu chuyện.
Nhà hàng do thư ký Trần Hiên đặt cách đây không xa, gần tòa cao ốc của Mục thị. Nhìn thiết kế của nhà hàng, Cao Trữ Mộc đã choáng ngợp trước sự xoa hoa cao cấp.
Tần Thạch thu lấy vẻ nhà quê của ả.
“Vào đi.” Mục Anh Húc liếc ả đầy chán ghét và tự mình bước vào trong. Cao Trữ Mộc cúi đầu, nhanh chóng theo sát tốc độ của Mục Anh Húc.
Vừa bước vào phòng riêng, Tần Thạch lập tức khen ngợi: “Anh Mục, nơi này bố trí không tệ! Thật trang nhã, yên tĩnh, rất thích hợp thảo luận công việc.
“Thật vui vì anh Tần thích.” Mục Anh Húc luôn hài lòng với năng lực làm việc của thư ký Trần Hiên. Hắn có thể điều tra rõ được sở thích và nhược điểm của đối tác để giúp cho sự hợp tác của họ có một khởi đầu dễ chịu.
Mục Anh húc vốn thờ ơ với Cao Trữ Mộc, nên qua trình bàn luận về hợp đồng, anh đều tập trung vào các điều khoản, không chú ý Tần Thạch nhiều lần cố tình rót rượu cho Cao Trữ Mộc.
Cao Trữ Mộc ban đầu vì không muốn làm mất lòng hai người nên uống vài ly, sau đó lén lút ra hiệu cầu cứu Mục Anh Húc. Tiếc rằng, ả trong mắt Mục Anh Húc không tồn tại. Vừa ấm ức vừa tủi thân và giận dữ vô cớ, Cao Trữ Mộc không còn từ chối rượu, từng chén được ả uống cạn như muốn khiến bản thân say để bớt nhục nhã.
Đến khi hợp đồng hoàn tất, Mục Anh Húc mới nhận ra Cao Trữ Mộc ngu ngốc không còn tỉnh táo. Anh nhíu mày không vừa ý nhưng không nói gì.
Cao Trữ Mộc nấc ợ toàn mùi rượu, lắc lư đứng lên, mông lung nhìn hai người đàn ông trước mặt. “Anh Tần, xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh.” Ả không đợi ai phản ứng, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, bước chân xiêu vẹo.
Nhìn bóng lưng Cao Trữ Mộc rời đi, ánh mắt Tần Thạch hiện ra tia sáng nguy hiểm, lo lắng hỏi. “Cô ấy đi một mình có sao không? Có cần vào nhà vệ sinh xem một chút?”
“Kệ cô ta, không cần đi.” Mục Anh Húc cầm cốc rượu lên uống, thờ ơ đáp, trong mắt không có chút lo lắng.
Thấy Mục Anh Húc không quan tâm đến Cao Trữ Mộc, Tần Thạch vui mừng khôn xiết, đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy, tôi đi xem xét.”
Ý của Tần Thạch rất rõ ràng, gã đã nhìn trúng Cao Trữ Mộc.
Khuôn mặt hiền lành của Uông Trữ Hạ nảy lên trong đầu Mục Anh Húc làm anh ngăn cản Tần Thạch đầy vội vàng. “Tôi đi xem.”
“Dù sao đấy cũng là chị của bạn gái tôi.” Mục Anh Húc không cho Tần Thạch cơ hội phản bác, bước nhanh khỏi phòng riêng.
Anh đứng đợi bên ngoài phòng vệ sinh, vừa hút thuốc vừa nghĩ đến Uông Trữ Hạ, nhỏ giọng nói.
“Cô nên may mắn vì là chị gái Hạ Ha.”
Cao Trữ Mộc nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, sau khi chỉnh trang lại bản thân, ả cũng tỉnh rượu đôi phần. Thời điểm mở cửa đi ra, cả trợn mắt không tin nhìn Mục Anh Húc. Suy nghĩ chuyển động trong đầu thật anh, Cao Trữ Mộc bước đến gần với giọng nói ngượng ngùng.
“Anh đợi tôi, đúng không? Em biết anh vẫn còn tình cảm với em.”
Mục Anh Húc liếc mắt nhìn vẻ cảm động rưng rưng trên mặt ả, sắc mạnh anh không thay đổi, lạnh lùng từ tốn trả lời. “Cô ảo tưởng nhiều quá. Cô là chị của Hạ Hạ, vì đưa tài liệu cho tôi mà bị người chuốc rượu say, tôi chỉ muốn đưa cô về an toàn để Hạ Hạ không thấy áy náy.’ Cao Trữ Mộc không nghe được đáp án như mong muốn, mặt ả đanh lại, trừng mắt giận dữ hỏi. “Nếu tôi không phải chị gái Uông Trữ Hạ, anh sẽ lo lắng cho tôi không? Sẽ đứng đây đợi tôi?”
Anh nhíu mày không vui trước câu hỏi của ả nên giọng nói trầm xuống rất nhiều.
“Không Mục Anh Húc nghĩ nghĩ, bỏ thêm một câu. “Lần sau đừng nói mấy lời ghê tởm như vừa rồi, tôi không muốn Hạ Hạ phiên lòng.”
Cao Trữ Mộc nhận ra anh rất bình thản khi nói ra suy nghĩ trong lòng, ti như đã chất. Ả biết anh không nói dối.
Hiểu rõ sự thật khiến ả thấy quá mỉa mai, cười chính mình với giọng nói chế nhạo.
“Tôi biết anh tàn nhẫn nhưng không ngờ anh thẳng thắn đến mức làm lòng người chết lặng. Mục Anh Húc, hôm nay tôi đã uống nhiều rượu với Tần tổng nên anh mới ký được hợp đồng thuận lợi.
Không nhẽ bố thí cho tôi lời nói giả dối, anh cũng không muốn?
Cao Trữ Mộc nhún nường cầu xin Mục Anh Húc quan tâm, dù là một chút giả dối thoáng qua, nhưng anh không bị đả động. Cau mày bực bội, anh sẵng giọng nói thẳng.
“Tôi không ép cô và Tần tổng uống rượu. Cô không cùng anh ta uống rượu thì sự hợp tác giữa chúng tôi cũng được xác định từ trước. Hôm nay gặp nhau cũng chỉ là hình thức.”
Anh dừng vài giây rồi nói tiếp. “Cô đừng tự đánh giá bản thân quá cao.”
Lời nói của anh là nhát kiếm cuối cùng chém chết nỗi niềm khao khát trong tim Cao Trữ Mộc. Mang theo trái tim tổn thương rách nát, ả đẩy mạnh người anh, rồi thất thểu quay vê phòng riêng.
Nhìn thấy Cao trữ Mộc trở lại, Tân Thạch bước lên ân cần đỡ lấy người ả.
“Cô không sao chứ? Tôi không biết tửu lượng của cô kém như vậy, đều là lỗi của tôi.”
Giọng nói quan tâm đi kèm hành động, bàn tay đỡ eo Cao Trữ Mộc trượt xuống vòng ba đầy đặn xoa nắn mơn trớn. Cao Trữ Mộc rùng mình, nhưng dưới sự chỉ phối của rượu, cơ thể vô thức nghiêng nhẹ vào ngực Tần Thạch.