Đàm Hân Nghiên thấy cô thì giật mình sửng sốt, nước mắt như vỡ đê, ôm siết cổ Uông Trữ Hạ với cơ thể run rẩy sợ hãi. “A Hạ, có phải tôi đáng ghét lắm không? Việc tôi bị xâm phạm là đáng đời?”
“Không được nói bậy?” Uông Trữ Hạ gắt lên, qua vai Đàm Hân Hiên nhìn thấy Âu Dương Trạch đang đi đến. “Đã có chuyện gì xảy ra? Ai bắt nạt cô?”
Đang khóc lóc mà khóe miệng Đàm Hân Nghiên vẫn co rút khi nghe thấy hai CO chữ ‘bắt nạt’. Cô ta cầm khăn tay Uông Trữ Hạ đưa để lau nước mắt, đầu hơi cúi khiến bộ dáng rất yếu đuối đáng thương. “Bác sĩ Âu Dương trách tôi làm liên lụy cô, khiến cô suýt nữa gặp nguy hiểm bởi ba gã đàn ông ác độc kia.” Đàm Hân Nghiên nấc lên. “Tôi còn không giữ được mình, làm sao mà… A Hạ, tôi xin lỗi, là tôi không tốt… Bị làm nhục là đáng đời…”
“Đàm Hân Nghiên! Cô nói hươu nói vượn gì vậy hả?” Âu Dương Trạch bước đến, nghe trọn lời Đàm Hân Nghiên, tái mặt quát lên. “Ba gã đàn ông kia là vô tình xuất hiện hay cố ý xuất hiện, người hiểu rõ nhất là cô.”
Lời Âu Dương Trạch nói ra như tiếng sét đánh thẳng vào tai Uông Trữ Hạ, bàn tay đang vỗ vỗ lưng Đàm Hân Nghiên khựng lại giữa không trung. Ánh mắt Uông Trữ Hạ sâu kín nhìn hai người, im lặng lắng nghe.
Trong lòng run rẩy kinh hoàng nhưng ngoài mặt Đàm Hân Nghiên vẫn biểu lộ sự yếu đuối vì bị vu khống. “Bác sĩ Âu Dương, tôi biết anh thích A Hạ, nhưng cũng không thể vì thế mà hồ đồ nghĩ tôi dàn dựng cảnh chặn cướp để hại A Hạ được. Nếu là tôi dàn dựng, tại sao người bị hại lại là tôi? Anh nghĩ có người lập bẫy mà ngu dốt thế không?”
“Nếu là một người có tâm địa độc ác như cô, chuyện gì cũng có thể làm.” Âu Dương Trạch nhấn mạnh từng từ khiến Đàm Hân Nghiên giận dữ.
Đàm Hân Nghiên thở không ra hơi vì tức giận, khách trong quán cà phê đều nhìn cô ta chằm chằm. Cô ta kéo tay Uông Trữ Hạ, giải thích. “A Hạ, chúng ta là bạn bè, con người tôi thế nào, cô đều biết, đúng không? Nhưng Âu Dương trạch chỉ là một người bạn cũ trước đây, anh ta tiếp cận cô vì muốn xen vào tình cảm của cô và A Húc. Anh ta thích cô!”
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô, Âu Dương Trạch bối rối xua tay. “A Hạ, cô đừng nghe Đàm Hân nghiên nói. Những gì cô ta nói từ trước đến nay đều là giả dối.”
“Vậy anh có dám trước mặt A Hạ nói anh không yêu thầm cô ấy từ thời còn đi học?” Đàm Hân Nghiên bước lên một bước, đắc thắng nói. Ánh mắt cô ta tự tin cùng nụ cười trên khóe miệng, không còn chút gì trên mặt thể hiện người vừa khóc sướt mướt là cô ta.
Âu Dương Trạch đỏ mặt vì xấu hổ và tức giận, hắn khẩn trương quan sát thái độ của Uông Trữ Hạ, mấy lần mấp máy môi, phủ nhận thì mất cơ hội, thừa nhận thì đánh mất tình bạn.
Hắn thích Uông Trữ Hạ từ thời đi học, nhiều năm vì sự nghiệp cũng không hẹn hò với bất cứ cô gái nào, thời điểm gặp lại Uông Trữ Hạ, tình cảm của hắn chưa từng sứt mẻ, mà càng tiếp xúc càng thấy sâu đậm.
Âu Dương Trạch im lặng khiến bầu không khí trở nên gượng gạo xấu hổ. Uông Trữ Hạ tránh ánh mắt hắn, đầu óc rối bời. Cô luôn coi Âu Dương Trạch là bạn bè đơn thuần, hành vi của hắn cũng rất phong độ chuẩn mực, chưa từng quá đà..
Đàm Hân Nghiên mừng thầm trong lòng vì đã lái được sự chú ý sang hướng khác. Ánh mắt rắn rết bắn thẳng về phía Âu Dương Trạch. Hắn sửng sốt vài giây rồi nhíu chặt mày vì biết đã mắc bẫy. Đàm Hân Nghiên nhanh chóng kéo tay Uông Trữ Hạ bỏ đi, không cho hắn cơ hội mở miệng. “A Hạ, chúng ta đi. Đừng ở đây nói chuyện với một người muốn phá hoại tình cảm của người đã có vị hôn phu.”
Uông Trữ Hạ bối rối đưa Đàm Hân Nghiên quay về biệt thự, cô phân vân không biết sắp tới sẽ phải dùng thái độ gì khi tiếp xúc Âu Dương Trạch.
Âu Dương Trạch không cho cô thời gian suy nghĩ quá lâu, hai ngày sau hắn xuất hiện ở trường đào tạo nghệ thuật. Hắn đứng bên kia đường, đối diện cửa tòa cao ốc, đợi Uông Trữ Hạ.
Hình ảnh đập vào mắt là chiếc Bugatti đen dừng ngay trước cửa, rất lâu sau Uông Trữ Hạ mới bước ra từ cửa ghế phụ. Người thông minh đều hiểu thời gian dừng lại đó, bên trong xe đã xảy ra chuyện gì.
Âu Dương Trạch siết chặt tay, nhìn theo xe Mục Anh Húc biến mất sau ngã tư. Hắn hít vào thở ra lấy lại bình tĩnh rồi đi vào tòa cao ốc.
“Cô Uông, có một vị khách tên Âu Dương Trạch muốn gặp cô.” Từ điện thoại nội bộ vang lên tiếng lễ tân.
Tim Uông Trữ Hạ đập thình thịch, hồi hộp đồng ý gặp mặt.
Âu Dương Trạch bước vào phòng hiệu trưởng, quan sát nội thất có phong cách thanh nhã sang trọng, thầm khen con mắt thẩm mỹ của Uông Trữ Hạ. Hắn biết thiết kế văn phòng này là cô làm.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Âu Dương Trạch nhìn Uông Trữ Hạ ngồi im lìm bên bàn làm việc, không có ý định đứng lên tiếp hắn. “Cô sẽ chán ghét và không muốn tiếp xúc với người yêu đơn phương mình?”
“Tôi không..” Uông Trữ Hạ lắp bắp không thành lời, hít mạnh vào rồi đứng lên đón tiếp.
Hai người ngồi trên số pha bên bàn trà, bầu không khí gượng gạo ngại ngùng.
“A Hạ, chuyện đơn phương là từ thời đi học, bây giờ chỉ là kỷ niệm. Nhiều năm trôi qua, cô đã có con và sắp sửa kết hôn, bị Đàm Hân Nghiên nói ra, tôi thật xin lỗi vì việc này.” Âu Dương Trạch nở nụ cười tiêu chuẩn của một bác sĩ, nói dối lòng. “Hiện tại tôi chỉ coi cô là bạn. Nên cô đừng sợ tôi.”
Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói. “Thật mừng khi chúng ta tiếp tục là bạn. Tôi vẫn chờ ngày kết hôn được nhận các lời chúc phúc từ bạn bè.”
“Yên tâm, ngày hôm đó tôi sẽ đến uống rượu mừng của hai người.” Âu Dương Trạch sảng khoái nói, hắn nhẹ lòng vì níu kéo được tình bạn với Uông Trữ Hạ.
Nhìn quanh phòng làm việc, Âu Dương Trạch cẩn thận nói. “A Hạ, hôm nay tôi đến đây gặp cô còn vì một chuyện quan trong khác.”
Nhìn vẻ nghiêm trọng của hắn, cô suy đoán. “Có phải chuyện anh muốn nói chính là lý do hôm trước anh và A Nghiên cãi nhau?”
“A Nghiên? Xưng hô thân mật như vậy đủ chứng tỏ hai người rất thân thiết.” Giọng Âu Dương Trạch rất nghiêm túc. “A Hạ, cô phải cẩn thận với Đàm Hân Nghiên. Cô ta không đơn giản như vẻ ngoài đâu.”
“Âu Dương Trạch, anh làm sao vậy? Từ hôm đó đến nay, thái độ của anh với A Nghiên rất hằn học…”
Hắn đưa tay chặn ngang lời cô. “Các vết thương trên người Đàm Hân Nghiên trong lần bị chặn cướp đều không nặng. Đặc biệt chuyện xâm phạm không hề xảy ra.” “Anh nói cái gì?” Uông Trữ Hạ đứng phắt dậy khiến cà phê trên bàn đổ xuống, cốc sứ vỡ tan bắn vào chân nhưng cô không hề bận tâm.
“Các vết đánh hoặc vết thương rách do dao gây ra chỉ là vết thương phần mềm, không tổn thương gân cốt. Tôi tuy không trực tiếp cấp cứu cô ta nhưng chuyện không bị xâm phạm là tôi nghe được từ miệng y tá lén kể với đồng nghiệp. Tuy nhiên y tá đó sau khi bị tôi hỏi han đã phủ nhận, khăng khăng cho rằng tôi nghe nhầm.”
“Không có khả năng! Thời điểm tôi chạy đến phòng giam giữ A Nghiên, trên người cô ấy toàn là máu. Đưa vào bệnh viện cũng là chọn bệnh viện gần nhất, làm sao có chuyện bác sĩ chuẩn đoán sai hoặc bị mua chuộc từ trước?” Uông Trữ Hạ ngồi xuống ghế, không bận tâm cà phê đang chảy trên sàn.
Cả hai trầm mặc trước câu hỏi cô đặt ra. Âu Dương Trạch phản ứng trước, hắn đứng dậy tạm biệt. “Tôi đến gặp chỉ để cảnh cáo cô đề phòng Đàm Hân Nghiên hơn. Tôi phải đến bệnh viện, gặp lại sau.”
Uông Trữ Hạ chưa hết bàng hoàng, ngẩn người ngồi trên ghế, không phản ứng trước lời chào của hắn.
Chạm vào tay nắm cửa, Âu Dương Trạch đột ngột xoay người, để lại một câu nói. “A Hạ, bây giờ muốn gặp cô là phải đến trường đào tạo nghệ thuật của Đàm Hân Nghiên, mà không phải đến công ty thiết kế. Cô không nghĩ đến nguyên nhân tại sao hả?”
Uông Trữ Hạ chấn động ngồi trên ghế, lẩm bẩm một mình. “A Nghiên vừa ra viện, sức khỏe chưa ổn định nên tôi…” Câu nói nghẹn trong cổ. Suy nghĩ của cô bắt đầu đổi hướng và chắp ghép các sự kiện gần đây.
Âu Dương Trạch vừa mở cửa ra đã đụng ngay khuôn mặt núc ních thịt của quản lý Vương. Hắn gật đầu lễ phép rồi rời đi, trong lòng mang theo nghi hoặc nên quay đầu lại nhìn.
Quản lý Vương đang xoa xoa đầu bồn chồn, đi qua đi lại trước cửa văn phòng của Uông Trữ Hạ.
Đang vào giờ học, tiếng nhạc, tiếng hát và tiếng vỗ tay vang lên dọc hành lang, Âu Dương Trạch đi thẳng đến thang máy. Ngón tay chưa kịp bấm đi xuống, hắn bất ngờ quay ngược lại hành lang vừa đi, đến ngã rẽ vào cầu thang đi bộ.
“Đúng là cô!”
Tiếng hừ lạnh phát ra từ một cô gái tóc xoăn dài, mặc chiếc đầm màu đen thướt tha yểu điệu.
Âu Dương Trạch cười khẩy, mắt nhìn gương mặt ngạo mạn của đối phương.
“Không diễn vai nạn nhân đáng thương ốm yếu nữa hả?”
“Cảm ơn sự quan tâm của bác sĩ Âu Dương. Nhờ sự phản bội của anh mà sức khỏe của tôi đã hoàn toàn hồi phục.” Giọng Đàm Hân Nghiên lạnh lẽo không chút tình người.
“Nhất cử động động của Uông Trữ Hạ đúng là nằm trong lòng bàn tay cô.”
Âu Dương Trạch giơ tay lên nhìn đồng hồ. “Tôi xuất hiện ở đây chưa đến ba mươi phút, cô đã nhanh chóng có mặt.”
“Âu Dương Trạch, bớt nói nhảm đi.
Anh để tình cảm cá nhân ảnh hưởng kế hoạch chung, bây giờ vẫn còn thời gian ba hoa với tôi?” Đàm Hân Nghiên nghiến răng hỏi, mắt quắc lên đe dọa.
Anh đã nói gì với Uông Trữ Hạ?”
Âu Dương Trạch bước đến gần, nghiêng người nói vào tai cô ta, giọng cợt nhả. “Mọi thứ.”
Đàm Hân Nghiên rùng mình, trợn trừng mắt nhìn hắn không tin những gì vừa nghe.
“Anh không sợ… chết?”
Âu Dương Trạch vỗ vai cô ta, để lại một câu rồi quay trở vê thang máy. “Có những thứ quan trọng hơn cả sống chết.”
Đàm Hân Nghiên đứng im bất động trên hành lang, rất lâu sau cô ta rút điện thoại ra, tắt chức năng ghi âm, chuyển đối thoại vừa thu âm được cho một dãy số điện thoại.
Rất nhanh sau đó điện thoại của Đàm Hân Nghiên đổ chuông, tiếng quát tháo vọng ra từ loa nghe. “Chuyện xảy ra khi nào?”