“Vừa mới đây. Hắn đến trường đào tạo của tôi gặp Uông Trữ Hạ.” Đàm Hân Nghiên đứng tựa vào tường nói chuyện, mắt đảo ra hành lang phòng bị xem có ai đi ngang qua không. “Cá xổng khỏi lưới, xử lý đi.”
“Không cần cô dạy. Tôi tự biết phải làm gì.” Đối phương hừ lạnh, nói ra kế hoạch sắp tới với giọng lạnh nhạt.
Đàm Hân Nghiên yên lặng lắng nghe, không nói thêm bất kỳ lời nào cho đến khi đối phương cười khùng khục ngầm cảnh cáo.
“Đi được nửa chặng đường, hy vọng Cô Đàm không vì tình mà buông tay như Âu Dương Trạch.”
Nghe xong lời cảnh cáo của đối phương, Đàm Hân Nghiên cười giòn tan, cô ta dùng ngón tay gạt giọt nước nơi khóe mắt. “Tình cảm không nuôi sống tôi. Mấy thứ yếu đuối đó không giúp tôi tồn tại đến ngày hôm nay.”
“Thức thời là tốt!”
Đàm Hân Nghiên siết chặt điện thoại, ánh mắt tối đen. Cô ta dõi mắt dọc hành lang, chỉ có các cửa phòng lớp học đóng kín bưng, không hề có cánh cửa sổ nào mở ra bầu trời để làm dịu sự đen tối trong tim cô ta.
Đàm Hân Nghiên đi thẳng đến văn phòng. Quản lý Vương mừng rỡ khi thấy cô ta xuất hiện, hai người trao đổi bằng mắt, cũng không có bất kỳ lời nói nào.
Quản lý Vương gật đầu rời đi.
Nghe tiếng gõ cửa, Uông Trữ Hạ ngẩng đầu khỏi văn kiện trên bàn. “A Nghiên? Sao cô tới đây?” “Ở trong nhà suốt, tôi thấy chân tay tù túng quá, muốn quay về làm việc. Cũng không thể suốt ngày ỷ lại cô.” Đàm Hân Nghiên tươi cười đi đến gần bàn làm việc, cúi đầu nhìn giấy tờ trên bàn, ngạc nhiên hỏi. “Ô, cô đang xem danh sách giảng viên à? Gần đây trường học đâu có mở thêm lớp, bộ thiếu giáo viên?”
“Không phải, tôi chỉ xem lý lịch giảng viên thôi. Tôi sợ chuyện kinh khủng không hay kia lại xảy ra lần nữa. Dù sao học viên đều là các cô bé cậu bé tuổi vị thành niên, tôi cảm thấy áy náy và lo lắng nếu bỏ sót những thành phần xấu.” Uông Trữ Hạ mỉm cười, gập lại hồ sơ trên bàn. Đứng dậy kéo tay Đàm Hân Nghiên đến bàn trà trong phòng.
“Cô khỏe rồi là tôi yên tâm. Tôi không quen công việc trường học, làm gì cũng bó chân bó tay. Tôi vẫn nên quay về với phòng thiết kế của mình thôi.” Uông Trữ Hạ nháy mắt tinh nghịch, không hề lộ ra việc Âu Dương Trạch vừa xuất hiện trong văn phòng.
Đàm Hân Nghiên nhìn vẻ mặt tự nhiên của cô, thầm khen Uông Trữ Hạ cũng là người thông minh. “A Hạ, cảm ơn cô lâu nay vất vả chạy ngược xuôi quản lý trường học giúp tôi. Tôi muốn mời cô và A Húc dùng cơm để cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của hai người.”
“Chúng ta là bạn bè, đừng nói cảm ơn.” Uông Trữ Hạ từ chối, nhưng lời tiếp theo của Đàm Hân Nghiên làm cô thay đổi quyết định.
“Tôi muốn muốn mời cả bác sĩ Âu Dương vì thời gian tôi phát bệnh hen suyễn, anh ta đã giúp đỡ rất nhiều.”
Uông Trữ Hạ nhớ Âu Dương Trạch là bác sĩ ngoại khoa, nhưng cô không nói ra, chỉ im lặng gật đầu.
“Lần này phải để tôi chọn nhà hàng nhé. Cô đừng giao cho A Húc. Tôi sẽ chọn nơi đủ sang trọng mà không kém bình dị gần gũi. Những nơi sang chảnh lễ nghi mà A Húc chọn, tôi hơi… khớp khi đến.”
Lời đùa giỡn của Đàm Hân Nghiên khiến hai người cùng cười vang.
Tại công ty giải trí Thụy Giai.
Lâm Mộng Như đứng ở cửa công ty nhìn đồng nghiệp tản ra các hướng tan làm, cô áp điện thoại vào tai, giọng nói cau có. “Đây là lần thứ mấy anh cho em leo cây rồi?”
“Xin lỗi mà bảo bối. Hôm nay là đột xuất, vài điều khoản chưa thống nhất khiến buổi thảo luận bị kéo dài thời gian, tôi không phân thân ra được. Mục tổng vẫn ở bên trong đàm phán với Lưu tổng, tôi có thể mở loa ngoài để chứng minh…”
Lâm Mộng Như giận dỗi không nghe giải thích, tắt điện thoại của thư ký Trần Hiên. Hắn gọi điện lại nhưng cô không nghe. Gần đây không hiểu sao Mục thị liên tục tăng ca, các buổi tiệc xã giao nhiều đến mức hầu như cô và Trần Hiên không có thời gian bên nhau.
Vài lần hắn tạt qua căn hộ của cô đều mang theo mùi rượu, Lâm Mộng Như đang thời kỳ thai nghén nên rất bực bội khó chịu. Thư ký Trần Hiên vì để xin lỗi cô đã đặt bữa tối dưới ánh nến vào tối nay, nhưng sát giờ hẹn lại gọi điện hủy.
“Anh cứ uống rượu nhiều rồi đau dạ dày cho chết đi.”
Lâm Mộng Như giậm chân đi khỏi công ty, không bắt taxi như dặn dò của Trần Hiên, cô quyết định đi bộ về nhà để thư giãn.
Tuy ngoài mặt giận dỗi nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng cho sức khỏe của Trần Hiên, vừa đi vừa nhắn tin. “Anh uống ít thôi, đừng có chắn rượu cho cấp trên suốt. Anh còn vợ con ở nhà để chăm…”
Lâm Mộng Như cúi đầu không nhìn đèn đỏ, bước chân xuống lòng đường làm một xe máy chở pizza lao tới, bẻ cua tránh cô, thùng đựng bánh phía sau va vào cánh tay cô. Do hoảng hốt, Lâm Mộng Như ngã nghiêng ra đường, điện thoại rơi bắn xuống đất, bị bánh xe chẹt lên kéo dài một đoạn, vỡ nát hết màn hình.
Cô hoảng hồn giữ tay ở bụng theo bản năng bảo vệ đứa bé bên trong. Xung quanh là tiếng la hét ồn ào nhưng không một ai đi đến giúp đỡ cô.
“Như Như! Em có thấy đau ở đâu không?” Câu hỏi gấp gáp cùng hơi thở đàn ông đột ngột xuất hiện sau lưng.
Lâm Mộng Như xoay đầu, kinh ngạc lóe lên trong mắt. “Sao lại là anh?”
Cô không giấu giếm ánh mắt chán ghét của mình, muốn đẩy cánh tay đang có ý định bế cô lên. “Không cần anh quan tâm, tôi không sao.”
“Em ghét tôi cũng nên nghĩ đến sức khỏe đứa bé.” Trần Thạch Tín gầm lên khiến hành vi vùng vẫy của cô dừng lại.
Hắn bế cô nhét vào ghế phó lái, muốn ngồi lên xe để lái đi thì bị người giao pizza và người đi đường chặn lại.
“Cô ta đi không nhìn đường, khiến tôi bị vạ lây. Toàn bộ bánh pizza của tôi vỡ nát, ai đền cho tôi hả? Các người cậy nhà giàu nên khinh dân lao động chúng tôi đúng không?” Lâm Mộng Như định đẩy cửa ra xin lỗi, nhưng Trần Thạch Tín giữ chặt cửa bên ngoài, không cho cô ra.
Hắn rút xấp tiền mệnh giá lớn, nhét vào tay nhân viên giao pizza, liên tục gật đầu xin lỗi. Hành vi nhún nhường lễ phép của hắn làm Lâm Mộng Như há hốc miệng.
Khi hắn lái xe đi, cô nói ra thắc mắc trong lòng. “Anh có đúng Trần Thạch Tín tôi biết không? Anh biết nhún nhường xin lỗi người khác từ lúc nào vậy? Anh không phải Trần thiếu gia cao sang quyền quý coi mọi người trong mắt là con kiến hôi hay sao?”
Trần Thạch Tín khởi động xe, nhìn thẳng phía trước, giọng nói khổ sở buồn bã. “Như Như, em hận tôi nhiều đến vậy? Trong mắt em, tôi là loại người không nói đạo lý?”
Lâm Mộng Như dời mắt khỏi sườn mặt hắn, nhìn ra cửa kính xe, nhàn nhạt trả lời. “Trong mắt tôi, anh còn chưa đạt được vị trí là con người.”
Xe hơi loạng choạng, Trần Thạch Tín siết chặt vô lăng, im lặng lái xe. Nếu lúc này Lâm Mộng Như nhìn thẳng vào mắt hắn sẽ thấy rất nhiều tia đỏ đang lan tràn trong tròng mắt trắng.
“Anh cho tôi xuống ở đâu đó đi, tôi tự đi về.”
“Không được, tôi phải đưa em vào bệnh viện kiểm tra.”
“Tôi không bị sao hết. Không khiến anh bận tâm.” Lâm Mộng Như gắt lên.
Trần Thạch Tín im lặng, giọng hắn trở nên khàn khàn buồn bã sau một lúc rất lâu. “Cú ngã ban nãy khiến em trẹo chân. Đừng giấu. Em cứ coi tôi như một tài xế taxi xa lạ đưa em đến bệnh viện đi.”
Vì Lâm Mông kiên quyết không đến bệnh viện, xe dừng trước phòng khám tư nhân ngay gần đó. Trần Thạch Tín đi theo sau Lâm Mộng Như, im lặng nhìn bác sĩ khám chân, kê thuốc rồi nhanh tay thanh toán tiền.
Hắn lái xe đưa cô tới cổng tiểu khu, điều này càng làm Lâm Mộng Như cảnh giác. “Sao anh biết nơi tôi ở?”
Hắn không giải thích, trả lại điện thoại vỡ màn hình của cô rồi dịu dàng dặn dò. “Em nhớ bôi thuốc theo lời dặn của bác sĩ.”
Ánh mắt Trần Thạch Tín dưới ánh sáng trong xe trở nên đen kịt đáng sợ.
Lâm Mộng Như nhìn hắn khó hiểu, cuối cùng mím môi mở cửa xe, vùng vằng đi ra.
“Như Như”
Tiếng gọi làm cô dừng bước nhưng không xoay người.
Hắn nhìn bóng lưng bướng bỉnh, thở dài, giọng nói như mang theo ma thuật khiến tim cô run lên. “Đừng ở gần Trần Hiên. Có nguy hiểm.”
Cô quay phắt lại để hỏi nguyên nhân thì hắn đã khởi động xe phóng đi.
“Đây là muốn nhắc nhở mình hay đe dọa?” Lâm Mộng Như tự lầm bầm, mắt nhìn điện thoại đã hỏng trên tay, lo lắng việc Trân Hiên liên lạc với cô mà không được.
Trong khi đó, Trân Thạch Tin lái xe cách khu chung cư của Lâm Mộng Như khá xa, hắn bị hai chiếc xe chặn đường.
Xe phanh kịp lúc trước khi đâm thẳng vào xe trước mặt. Hắn vội vàng lục tìm điện thoại để gọi điện, nhưng từ hai bên đường xông ra năm sáu người cầm gậy sắt, đập vỡ kính xe, mở chốt cửa rồi thô bạo lôi hắn khỏi chỗ ngồi.