Tiếng gào đau xé lòng của Uông Trữ Hạ bị tiếng nổ đinh tai trấn áp.
Hứa Cao Lãng biến sắc chạy đến muốn đưa Uông Trữ Hạ rời đi nhưng tường tòa nhà nổ tung, từng tảng gạch đá bắn đến cản bước hắn. Hắn lùi lại để tránh nhưng bị một tảng lớn bắn trúng lưng khiến cơ thể ngã xuống đất, tầm mắt chạm đến Đàm Hân Nghiên đang nằm rạp trên đất, bò dần về phía trước.
Ánh mắt cô ta đầy kiên định tìm đường sống, không chút nào nằm yên chịu chết. Đàm Hân Nghiên đưa cánh tay về phía hắn. “Cứu tôi cứu con của chúng ta…”
Bên tai này lại thu vào tiếng khóc nức nở của Uông Trữ Hạ, Hứa Cao Lãng nhìn Mục Anh Húc chống tay bảo vệ Uông Trữ Hạ dưới thân, mắt hắn đỏ ngầu vì đố kỵ ghen tuông.
Tiếng còi cảnh sát, tiếng xe cứu thương và chữa cháy vang lên cùng lúc, dồn dập như thúc giục hắn đưa ra quyết định.
“Hứa… Cao Lãng…” Đàm Hân Nghiên bị một hòn đá lớn bắn trúng lưng, miệng ộc máu nhưng không ngừng cầu xin nhìn về Hứa Cao Lãng, cánh tay vươn ra run rẩy.
Khói bụi mù mịt và lửa sau lưng cô ta ngày càng lớn, trở nên rợn người.
“Húc, Húc.” Tiếng gọi nghẹn ngào của Uông Trữ Hạ là nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim Hứa Cao Lãng. Sự tàn nhẫn ác độc nồng đậm trong đôi mắt tối tăm, hắn đứng dậy, xiêu vẹo bỏ trốn trước khi cảnh sát ập đến giải cứu người khỏi đống đổ nát.
Cánh tay Đàm Hân Nghiên buông xuống, khói bụi nuốt chửng người cô ta.
Uông Trữ Hạ dùng sức đẩy người Mục Anh Húc, khẩn cầu bằng giọng ướt sũng. “Không cần che chở em.. Tránh ra, để em đỡ anh rời khỏi đây…”
Hai cánh tay tỳ trên đất, Mục Anh Húc gồng người giữ khoảng cách thật nhỏ, tất cả những viên gạch trong vụ nổ bắn vào người anh, máu từ ổ bụng chảy càng nhiều. Tầm mắt anh mờ đi, không còn nhìn thấy rõ đường nét trên mặt Uông Trữ Hạ, từng từ thoát khỏi cổ họng như đang rút dần sức lực trong cơ thể.
“Tôi không… sao. Cảnh sát đang đến… Trần Hiên sẽ đưa người đến ngay, em… đừng lo.”
Cô bật khóc, dùng hai tay ấn mạnh vào vết thương ở bụng, sợ hãi khi cảm nhận máu chảy qua kẽ tay ngày càng nhiều. “Đừng nói, đừng nói nữa. Húc, nghe em.” Khói bụi sộc vào mũi khiến Uông Trữ Hạ ho sù sù.
“Hạ Hạ… tôi yêu… em.”
“Lời này để khi nào anh khỏe mạnh thì nói với em!!” Uông Trữ Hạ hoảng loạn đưa tay ôm cổ Mục Anh Húc, cong lưng cố rướn người lên cao, chậm rãi nói vào tai anh. “Em yêu anh… đời này Uông Trữ Hạ chỉ yêu Mục Anh Húc… đừng dọa em…”
Một tiếng nổ mạnh, áp lực văng đến chỗ hai người khiến Mục Anh Húc gục xuống ôm chặt cô, hứng toàn độ đất đá. Đầu Uông Trữ Hạ ong lên, do ngạt khói, cô chìm vào hôn mê trong vô thức, cánh tay vòng qua cổ Mục Anh Húc vẫn giữ chặt nguyên.
Trong khi ngất, cô không hề biết, thời điểm hai người được đội cứu hộ moi ra từ đống đổ nát, cơ thể Mục Anh Húc rách nát tả tơi, mọi người phải dùng rất nhiều sức lực mới gỡ được tay cô khỏi người anh. Uông Trữ Hạ tỉnh lại là hai ngày sau, trần nhà màu trắng là thứ đầu tiên đập vào mắt cô. Não bộ đông đặc dần dần nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cô hoảng hốt bật dậy nhìn quanh tìm kiếm.
“Húc… Húc…”
Cơ thể băng bó cùng chiếc chân nẹp chắc treo trên cao ở giường bên cạnh làm trái tim Uông Trữ Hạ trở về chỗ cũ. Cô run rẩy xuống giường, nhưng do nằm lâu khiến các cơ tê dại, cô rủn người ngã chới với về phía trước, bổ nhào thẳng lên cơ thể nằm yên.
Va chạm mạnh nhưng Mục Anh Húc hoàn toàn không có phản ứng khiến cô hoảng sợ, lay mạnh người anh. “Húc? Anh đừng làm em sợ.”
“Đừng lay.” Một bàn tay chộp nhanh cổ tay Uông Trữ Hạ, giọng nói quen thuộc của thư ký Trần Hiên vang lên. “Mục tổng bị chấn thương bởi áp lực vụ nổ, mất máu quá nhiều vẫn lâm vào hôn mê từ ngày hôm đó.”
Uông Trữ Hạ lúc này mới chú ý trong phòng còn có Trần Hiên, hóa ra hắn vẫn túc trực trong phòng canh giữ hai người.
“Tôi hôn mê mấy ngày rồi?”
“Hai ngày.”
Uông Trữ Hạ nhớ đến phát súng của Hứa Cao Lãng và hình ảnh anh kiên trì dùng cơ thể để bảo vệ cô, run giọng hỏi. “Vết thương của anh ấy thế nào?”
“Viên đạn bắn xuyên qua lá lách, đã làm phẫu thuật cắt lá lách…”
“Cắt lá lách? Có ảnh hưởng sức khỏe về sau không?” Cô hoảng hốt cắt ngang lời Trần Hiên, khẩn trương lo lắng ngập trong lòng.
“Không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Nhưng sẽ phải thường xuyên đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ để phòng ngừa trường hợp nhiễm trùng.” Ánh mắt Trần Hiên đảo đến phần chân bó nẹp treo cao của Mục Anh Húc. “Chân bị gãy xương cẳng chân, gãy 1/3 xương chày dưới, bác sĩ chỉ định mổ nẹp vít tám định vào ngày mai.”
Uông Trữ Hạ lảo đảo suýt ngã, cô không nghĩ Mục Anh Húc bị thương nặng như vậy. Cô chỉ biết cơ thể ấm áp vững chắc của anh luôn phủ chụp lên cô, hứng tất cả áp lực của bom, của những tảng đất đá đổ sụp lên hai người.
Uông Trữ Hạ cầm bàn tay bằng bó áp vào sườn mặt, hơi ấm từ đó tỏa ra khiến cô ứa nước mắt. Cô đau lòng nhìn Mục Anh Húc, khuôn mặt với nhiều vết xước xát cùng gò má hõm sâu của anh, thấy xót xa trong lòng. Cô nghiêng người, hôn lên vầng trán rộng, xuống khóe mắt rách, xuống sống mũi cao, rồi mơn trớn chiếc cằm lởm chởm râu.
“Thật may… anh bình an.”
Trần Hiên yên lặng nhìn Uông Trữ Hạ đau lòng về Mục Anh Húc, hắn dự định ra ngoài gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô thì bị cô gọi lại.
“Có bắt được Hứa Cao Lãng không?”
Nước mắt trên mặt cô không còn rơi, ánh mắt long lên hận thù và chán ghét khi từ miệng cô thoát ra tên Hứa Cao Lãng.
Trần Hiên thoáng rùng mình, hắn thành thật kể lại.
“Hiện trường vụ nổ rất hỗn loạn, hội trường sụp đổ, camera bị phá hỏng, thuộc hạ của gã người chết, kẻ chạy thoát. Bên phía cảnh sát từng mời Hứa Cao Lang đến làm việc nhưng luật sư đã bảo lãnh hắn.”
Uông Trữ Hạ nhận ra Trần Hiên tránh nhìn thẳng vào mắt mình, cô nghi ngờ. “Có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không?” Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu, Uông Trữ Hạ đi nhanh đến, bắt lấy tay hắn, gặng hỏi. “Có phải Húc xảy ra chuyện gì không? Làm ơn đừng giấu tôi. Tôi muốn biết mọi chuyện về anh ấy.”
Biết cô hiểu lầm, Trần Hiên kéo tay ra, lắc đầu thừa nhận. “Sức khỏe Mục tổng ổn định, phẫu thuật cắt lá lách thành công, việc mổ đặt đinh vít ở chân cũng đã được sắp xếp bác sĩ chuyên khoa tốt nhất.”
“Vậy có việc gì anh đang giấu tôi?” Cô nhìn vẻ mặt gầy gò, hốc mắt trũng sâu mệt mỏi của hắn, không ngừng hỏi.
“Là chuyện Mục thị. Hóa trước khi Quách Thẩm Ngạn bị bắt vào tù, hắn đã cài gián điệp thương nghiệp vào Mục thị, hiện tại Hứa Cao Lãng bắt đầu thu lưới, rất nhiều thông tin cơ mật về kinh tế đều bị đối thủ biết. Tôi chạy qua lại giữa bệnh viện và Mục thị nên có chút không khỏe thôi.”
Nghe được lời khẳng định không liên quan sức khỏe Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cô thành khẩn nói. “Tôi có thể giúp được gì không? Hãy để tôi giúp Mục thi vào giai đoạn này. Ngày trước làm việc ở tập đoàn Thánh Hâm, tôi nắm rất rõ nhiều thứ trong công ty.”
Mắt Trần Hiên sáng lên. “Gậy ông đập lưng ông.”
Thời gian sau đó Uông Trữ Hạ và thư ký Trần Hiên chạy qua lại giữa bệnh viện và Mục thị như con thoi, cả hai hết sức bơ phờ nhưng đã biết đối thủ trong bóng tối là ai, khiến việc điều tra và đối phó, cùng sửa chữa các lỗ hổng bị đánh cắp cơ mật đã không bị bó chân bó tay.
Uông Trữ Hạ đôi khi tạt qua phòng thiết kế riêng của mình, trợ lý Tiêu Tử Du hốt hoảng la lên. “Chị Uông, chị đừng ép bản thân làm việc nhiều quá, sắc mặt chị xanh mét và gầy đi trông thấy.”
Uông Trữ Hạ chỉ mỉm cười, cây bút trên tay chưa từng ngừng lại. Cô bận ) rộn bên Mục thị quá lâu khiến công việc của phòng thiết kế tôn đọng nhiều.
Đã hơn mười ngày trôi qua, nếu cô không có công việc để bám víu và thu hút sự chú ý, chắc chắn cô sẽ suy sụp vì lo lắng cho Mục Anh Húc. Anh chưa tỉnh dù việc vít đinh chân đã hoàn tất, bác sĩ nói do anh bị chấn động não quá mạnh, việc tỉnh dậy nhanh hay sớm đều không thể có câu trả lời chắc chắn.
Ban ngày Uông Trữ Hạ chìm trong công việc, ban đêm cô ngủ gục bên giường Mục Anh Húc để đợi chờ. Mười ngày trôi qua như đang vắt kiệt sức chịu đựng và kiên nhẫn của cô.
“Hôm nay tôi sẽ tan làm sớm khoảng hai tiếng, một mình cô không làm xong việc, cứ để ngày mai, tôi đến sớm sẽ hoàn thành.” Thư ký Trân Hiên đặt chồng hồ sơ đến trước mặt Uông Trữ Hạ.
“Anh có chuyện gì à?” Uông Trữ Hạ gõ máy thật nhanh trên bàn phím, mắt không hề rời khỏi màn hình máy tính.
“Hôm nay A như có buổi kiểm tra lại sức khỏe.”
Nghe nói đến bạn thân, Uông Trữ Hạ liền ngẩng đầu nhìn hắn thúc giục.
“Chuyện của A Như quan trọng, anh về sớm đi. Tan làm tôi sẽ vào thăm cậu ấy.”
Lâm Mộng Như ngày hôm đó cùng Mục Niệm rời đi bằng trực thăng, do vận động mạnh và tâm lý chịu nhiêu áp lực dẫn đến dọa sảy thai. Bác sĩ yêu câm nằm im trên giường trong một tháng tới để an thai và theo dõi.
Thư ký Trần Hiên bắt Lâm Mộng Như đóng đô trong bệnh viện, không cho về nhà. Thời điểm Uông Trữ Hạ đến thăm, cô ấy giả vờ khóc lóc thảm thiết vì bản thân không khác kẻ tàn phế nằm im một chỗ.
Việc thai nhi có dấu hiệu sảy khiến Uông Trữ Hạ áy náy không thôi. Đều là cô liên lụy hai người bạn này, nếu đứa bé trong bụng của Lâm Mộng Như xảy ra vấn đề, cô biết bạn thân sẽ phải nếm trải nỗi đau mất con như cô, điều đó thật khủng khiếp.
Thư ký Trần Hiên gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Uông Trữ Hạ tiếp tục gõ máy thêm phài phút, ấn lưu trữ rồi vươn vai dựa người vào ghế da lớn.
Đây là văn phòng của Mục Anh Húc, cô đã làm việc ở đây hơn mười ngày. Ngay ngày đầu tiên, mở máy tính của Mục Anh Húc, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của cô, ảnh màn hình cũng là cô và Mục Niệm, Uông Trữ Hạ còn tìm được rất nhiều thư mục lưu trữ ảnh chụp về cô trong rất nhiều năm khác nhau.
Cô không biết nên mắng Mục Anh Húc biến thái hay nên cảm động trước chân tình của anh.
Uông Trữ Hạ thở dài, tiếp tục công việc, bây giờ cần chạy đua thời gian, cô không muốn Mục thị bị lung lay rồi bị thu mua hoặc bị đánh bại bởi một người như Hứa Cao Lãng.
Thời điểm cô rời khỏi tòa cao ốc, toàn bộ công ty đã tan làm. Uông Trữ Hạ đến thẳng bệnh viện thăm Lâm Mộng Như trước.