Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 44



Buổi sáng hôm sau, Uông Trữ Hạ thức dậy, cô không thấy Ôn Thế trong phòng. Nhìn bữa sáng trên đầu giường cùng một ghi chú với nét chữ mạnh mẽ.

“Anh có việc cần ra ngoài. Em cứ nghỉ ngơi trong khách sạn, đừng nghĩ nhiều. Yêu em!”

Uông Trữ Hạ biết tâm trạng Ôn Thế đang trên bờ vực, cô rất lo lắng khi hắn ra ngoài một mình. Nhưng cô cũng thầm may mắn, bây giờ cô lén lút đến Mục thị làm việc, Ôn Thế sẽ không biết.

Cô đến Mục thị vừa kịp giờ vào làm. Chưa kịp giơ tay chào hỏi đồng nghiệp, đã nhận ngay các ánh mắt ghét bỏ cùng lời dè bỉu.

“Ö, ai đây? Không phải phó thư ký nhỏ trốn việc mấy ngày vừa qua sao? Tôi nghe nói cô ấy đã từ chức.”

“Đi làm thì đến muộn, nghỉ làm cũng không báo trước khiến công việc dồn lên vai người khác. Thật đáng ghét”

“Vì cô ấy là phó thư ký nhỏ, nên có quyền hạn hơn thì sao? Ha ha.”

“Ý cậu là cô ta đi cửa sau? Cũng có lý!”

Các lời bán tán đều được cố tình nói to để Uông Trữ Hạ nghe thấy. Nụ cười thân thiện trên khuôn mặt cô trở nên cứng đờ. Cô cắn môi, cúi đầu muốn lặng lẽ trở về chỗ thì có tiếng mở cửa thô lỗ vang lên.

“Công ty trả lương cho các người ngồi bàn tán nói chuyện đấy hả?”

Mục Anh Húc xuất hiện trong bộ vét cắt may khéo léo, khuôn mặt đẹp trai sắc bén lạnh lùng nhìn quanh phòng.

“Nếu để tôi còn nghe thấy những lời đàm tếu về đồng nghiệp trong công ty thì các cô cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi biến khỏi Mục thị ngay lập tức!”

Không một ai dám ngẩng đầu nhìn Mục Anh Húc, ngay cả người được bênh vực là Uông Trữ Hạ cũng giật mình trước cơn bùng nổ của anh.

Cô dịch người dần dần về bàn làm việc, giả bộ bản thân chỉ là không khí nhưng vẫn bị Mục Anh Húc trừng mắt nhìn. “Uông Trữ Hạ, biết bây giờ mấy giờ rồi không hả? Đây là lần thứ mấy cô đi làm muộn rồi?”

“Mục tổng, tôi đến đúng giờ!” Uông Trữ Hạ nghĩ đến việc trừ lương vì đi muộn, liền sợ hãi phản đối. Cô đi làm vì tiền, không thể bị trừ lương oan ức thế được.

“Đến giờ vào làm mà cô vẫn nhởn nhơ đứng đây? Trong khi đồng nghiệp đều bắt tay gấp rút hoàn thành công việc? Cô là nhân viên hay sếp mà tôi nói một câu, cô cãi mười câu.”

Uông Trữ Hạ bặm môi, lủi thủi đi vào chỗ. Bao nhiêu ấm áp từ tin nhắn trước đây của Mục Anh Húc dưới lời quát mắng vô lý hống hách này mà bay biến sạch.

Vừa ngồi xuống ghế, một xấp tài liệu bị ném đến trước mặt cô. Mục Anh Húc đứng khoanh tay, đầu ngẩng cao, mắt liếc xuống cô lạnh lùng.

“Đây là toàn bộ công việc tồn đọng trong thời gian cô nghỉ việc. Hãy hoàn thành nó trong ngày hôm nay. Khẩn trương lên, đừng để mọi người bị chậm tiến độ vì cô.”

Uông Trữ Hạ há hốc miệng kinh ngạc, cô không nghĩ Mục Anh Húc ác độc đến thế. Ngay ngày đầu đi làm, anh ta đã sắp xếp hàng loạt công việc cho cô, rõ ràng là đang khó dễ một nhân viên nhỏ bé.

Nếu Ôn Thế quay trở lại khách sạn, và không thấy cô, hắn sẽ lo lắng. Cô nửa muốn gọi điện thông báo với Ôn Thế, nửa lại không dám gọi. Cô không biết giải thích thế nào về chuyện bản thân quay về làm việc ở Mục thị.

Nhận thấy mặt Uông Trữ Hạ đần ra vì nghĩ ngợi, Mục Anh Húc nheo mắt nham hiểm.

“Sếp nói chuyện, cô bị câm à mà không trả lời.” Anh cốc mạnh vào đầu cô, giọng hung ác, ánh mắt liếc xung quanh, yên tâm vì mọi người đều chúi đầu bận rộn, không có ai nhìn thấy hành động của anh.

Uông Trữ Hạ ôm đầu, ấm ức nói, mắt rớm nước vì đau.

“Vâng, thưa Mục tổng, tôi đã hiểu.”

Trong khi cô vừa làm việc vừa thầm rủa xả vị sếp bóc lột nhân viên, Mục Anh Húc đi khỏi phòng với một trái tim đập dồn dập. Đôi mắt của cô thật đẹp, nó khiến anh cảm nhận sự vui vẻ và hạnh phúc khó tả. Khóe miệng an nhếch lên thành nụ cười. Thật tuyệt, cô ấy đã trở về.

Khi trời dần tối, các đồng nghiệp khác đã tan làm từ sớm, đèn bàn làm việc của Uông Trữ Hạ vẫn bật sáng.

Uông Trữ Hạ mải mê với công việc, đến mức quên thời gian, cô cũng không nhận thấy điện thoại di động của cô hết pin, tự động tắt nguồn.

Mấy ngày liên tiếp, tâm trạng luôn căng thẳng khiến Uông Trữ Hạ mệt mỏi, và cô không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, gục đầu xuống, ngủ thiếp đi trên bàn.

Khi Mục Anh Húc rời khỏi văn phòng giám đốc, anh phát hiện Uông Trữ Hạ đang ngủ say sưa yên bình. Anh bước đến, thẫn thờ nhìn vào khuôn mặt cô.

Sau khi kết hôn với Cao Trữ Tịch, anh chưa bao giờ nhìn cô nghiêm túc, chứ đừng nói đến việc ngắm cô ngủ.

Nhưng bây giờ, với hai khuôn mặt chỉ có vài điểm giống nhau, Uông Trữ Hạ lại có thể khiến nhịp tim của anh đập nhanh dồn dập.

Như bị thôi miên, Mục Anh Húc cúi xuống, hôn nhẹ lên rèm mi cong vút, rồi hoảng loạn giật mình đứng lùi lại.

Chân va vào ghế bên cạnh khiến nó ma sát trên sàn nhà nhưng cô vẫn không bị đánh thức. Anh biết cô thực sự kiệt sức. Có thể tình huống của Ôn Thế và thái độ của Ôn phu nhân là nguyên nhân gây ra.

Chút ích kỷ và ghen tuông nhen nhóm, anh cúi xuống bế cô vào phòng nghỉ riêng của mình. Mục Anh Húc chỉ đơn giản mong cô có giấc ngủ ngon.

Khi Uông Trữ Hạ tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đập vào mắt cô là bức chân dung Mục Anh Húc mỉm cười tàn ác nhìn chằm chằm lại mình.

Cô hoảng sợ nhảy phắt khỏi giường, vớ đại thứ trong tầm tay ném về bức ảnh. “Kẻ bóc lột tàn ác!”

Cửa phòng mở ra đúng lúc, Mục Anh Húc nghe thấy trọn vẹn câu nói của cô. Anh nhìn bức chân dung đung đưa trên tường, gối nằm dưới chân tường, và Uông Trữ Hạ mặt đỏ bừng xấu hổ. “Nhìn đủ chưa?”

“Vừa đủ để nhận ra đây là phòng nghỉ riêng của Mục tổng” Uông Trữ Hạ cúi đầu ngượng ngùng hỏi. “Tại sao tôi lại ngủ trong phòng Mục Anh Húc vậy? Chuyện này thật kỳ lạ và đáng sợ.”

“Đáng sợ?” Mục Anh Húc đi từng bước đến gần cô.

Uông Trữ Hạ cũng lùi dần về phía sau, mặt trắng bệch thanh minh. “Tôi rõ ràng đang chăm chỉ hoàn thành công tác anh giao, nếu ngủ gật vì mệt quá, cũng là nằm luôn trên bàn làm việc chứ, đúng không?”

Mục Anh Húc ép sát cô dựa lên tường, chống một tay giam cô vào trong lòng.

“Có thể cô mộng du và tự mò vào đây?”

“Anh thật biết nói đùa.” Mắt cô nhìn chằm chằm nút thắt cà vạt trên cổ anh, cảm nhận hương vị đàn ông đang phủ khắp cơ thể mình. Mùi nước hoa trên người Mục Anh Húc thật dễ ngửi.

“Đêm qua cô ngủ ngon không?”

Mục Anh Húc nâng cằm cô lên, nhìn xoáy vào đôi mắt nai đang hoảng loạn.

“Ngon.” Cô lơ mơ đáp lời.

Tiếng cười trầm khàn thoát ra từ cổ anh, giọng nói trở nên ồm ồm như đang kìm nén. “Chắc chắn cô đã sẵn sàng bắt đầu ngày làm việc mới sau một đêm ngủ ngon. Cô còn đúng một phút trước khi tiếp tục trễ giờ vào làm.”

Lời nói nhắc nhở của anh có trọng lượng hơn cử chỉ cợt nhả, Uông Trữ Hạ hất bàn tay đang nắm cầm ra, chạy vội khỏi phòng với khuôn mặt đỏ rực. Sau lưng cô là giọng cười vui vẻ sảng khoái.

Ngay khi cô ra khỏi phòng liền biết bản thân trúng mưu kế của Mục Anh Húc. Các đồng nghiệp đều cũng vừa tới, đồng loạt nhìn thấy cô đi ra từ phòng nghỉ riêng của giám đốc.

Nở nụ cười ngượng ngùng, cô xấu hổ che mặt và trở về chỗ ngồi của mình. Cô cảm nhận mấy chục đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô bắn ra từ phía các nữ đồng nghiệp.

Đến giờ nghỉ trưa, cô bị các đồng nghiệp vây quanh, khuôn mặt ai cũng đằng đằng sát khí “Thẳng thắn được tha chết. Mối quan hệ giữa cô và Mục tổng là gì? Cô đã ngủ lại trong phòng riêng của Mục tổng đêm qua?”

“Tôi chỉ vào và báo cáo với Mục tổng công việc vì anh ta không có trong văn phòng …”

“Bớt ngụy biện. Cô vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, đầu tóc chưa chải. Cô chắc chắn đã qua đêm trong phòng nghỉ riêng.”

“Cô biết rõ Mục tổng đã có bạn gái, tại sao còn giở trò…” Ngay khi Uông Trữ Hạ không biết giải thích thế nào, lời quở trách nghiêm khắc của Trần Hiện đã cứu thoát cô.

“Các cô cậu đang làm gì vậy! Mọi người không cần phải làm việc à?”

Trước ánh mắt sắc bén của con cáo già Trần Hiên, Uông Trữ Hạ thầm cảm ơn anh ta, vừa cảm thấy ánh mắt nham hiểm đó đã biết tất cả.

Quay trở lại chỗ ngồi của mình, Uông Trữ Hạ mới có thời gian cầm đến điện thoại. Cô phát hiện điện thoại hết pin, và bản thân đã quên mất chưa thông báo với Ôn Thế chuyện đi làm. Bây giờ cô biến mất cả đêm, chắc chắn sẽ khiến hắn lo lắng bất an.

Sạc pin điện thoại, Uông Trữ Hạ nhìn hai mươi cuộc gọi nhỡ và hơn một trăm tin nhắn đến từ Ôn Thế mà thầm than trong lòng. Cô nhanh chóng gọi lại, điện thoại như trực sẵn để bắt máy.

“Hạ Hạ, em đang ở đâu? Đã có chuyện gì xảy ra? Em có làm sao không?”

Giọng nói mệt mỏi xen lẫn lo lắng thông qua điện thoại, Uông Trữ Hạ cũng cảm nhận được. Cô áy náy nói. “Thế ca, em không sao. Hôm qua em phải tăng ca, nên ngủ quên ở công ty.”

“Công ty? Em đã tìm được việc?”

“Thế ca, em xin lỗi, em chưa nói với anh việc em quay về Mục thị làm việc…”

“Mục thị? Em quay về bên Mục Anh Húc?” Tiếng gào chất vấn của Ôn Thế xuyên vào tai cô, giọng anh cáu gắt. “Việc em từ chức là nói dối?”

“Em không nói dối. Em chỉ không muốn là gánh nặng của anh!” Uông Trữ Hạ cũng khó chịu không kém, nhưng cô vẫn phải mềm mỏng giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.