Nụ hôn của Mục Anh Húc mang theo mùi thuốc lá đặc trưng nam tính làm đầu óc Cao Trữ Tịch mê mẩn. Lưỡi cô bị cuốn lấy, anh ngấu nghiến nuốt chửng hơi thở, đào khoét tâm trí cô.
Cảm giác đau đớn nhưng đầy say mê này, Cao Trữ tịch từng cảm nhận trong lần đầu tiên gặp Mục Anh Húc.
Năm mười sáu tuổi, Cao Trữ Tịch bị bạn bè Cao Trữ Mộc bắt nạt: xé quần áo, đổ nước trái lên người ướt sũng.
Cao Trữ Tịch xấu hổ nhục nhã, khóc nấc sợ hãi nhìn mọi người. Lúc này, Cao Trữ Mộc mang theo bạn trai đi đến. Mục Anh Húc xuất hiện trong bộ vest đắt tiền, khí chất ngạo mạn lạnh lùng khiến bầu không khí náo nhiệt trầm xuống.
Cao Trữ Mộc tái mặt giải thích với Mục Anh Húc. “Để anh chị cười rồi. Trữ tịch là em gái em, con bé mắc bệnh phô bày cơ thể, chữa trị bao lâu nay vẫn chưa khỏi”
Mục Anh Húc liếc mắt đến chiếc áo bị xé rách ném dưới chân, anh đi thẳng đến trước mặt Cao Trữ Tịch. Ánh mắt lãnh đạm nhìn Cao Trữ Tịch như thấy thứ vô cùng bẩn thỉu. Anh cởi áo khoác trùm lên vai cô, ngón tay vô tình vượt qua đầu vai, cả hai người khựng lại chạm mắt nhau.
Chạm một ánh mắt, say cả một đời.
Vào lúc cô khổ sở chật vật, hành động thương hại của Mục Anh Húc đánh sâu vào tâm trí non nớt của thiếu nữ mười sáu tuổi. Cao Trữ Tịch yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
“Mục tổng tuyệt vời!”
Liên tiếp các tràng cười khả ố dâm dục kéo tỉnh Cao Trữ Tịch.
“Quản lý, gọi thêm bồi rượu đến đây. Lão tử cũng muốn hôn lưỡi”
“Nhìn chân cô ả run rẩy vì sung sướng kìa, ha ha ha.”
Tay Cao Trữ Tịch không biết đã vòng ôm cổ Mục Anh Húc từ lúc nào, giọng nhu mềm trở nên ướt át gợi cảm. “Húc… đừng mà…ưm…
Sóng mắt ngập nước, mùi da thịt thanh mát không son phấn tỏa từ người Cao Trữ tịch khiến cơ thể cô đặc biệt cám dỗ. Mục Anh Húc nghe giọng nũng nịu như còn mèo nhỏ, càng không kiểm soát được hành vi của bản thân.
Bàn tay to thô bạo xoa nắn vòng ba, mặc tiếng rên đau đớn đứt quãng.
“Mọi người nhìn… Húc, đừng…đang ở bên ngoài… a ưm.”
“Bên ngoài thì không được?” Mục Anh Húc nghĩ Cao Trữ Tịch cho phép những gã đàn ông khác chạm vào người cô ở nơi tối tăm nào đấy, não anh nổ tung, cử chỉ càng càn quấy hơn.
Cao Trữ Tịch yếu ớt vùng vẫy, nhưng người ngoài nhìn vào có cảm giác cô tự chủ động ngoáy mông uốn éo mời goi.
“Nhìn ả lắc mông thèm khát đàn ông kìa” Một gã huýt sáo ngạc nhiên.
“Không biết sau khi Mục tổng chơi chán, có thể cho tôi làm một lần không?” Gã khác cợt nhả tiếp lời.
“Gái bồi rượu có khi tiếp cùng lúc được vài người đấy. Ha ha.”
Những lời nói nham nhở nhục mạ Cao Trữ Tịch khiến Mục Anh Húc nhớ ra thân phận gái bồi rượu lẳng lơ của cô. Lý trí không còn minh mẫn, anh luồn tay vào giữa đùi cô sục sạo.
Tiếng khóc nức nở đều bị nụ hôn sâu cắn nuốt, nơi thầm kín giữa đùi cô đau quá.
Mắt Cao Trữ Tịch đỏ ửng vì nước mắt, cánh tay trắng mịn nhỏ bé ôm khít cổ Mục Cao Húc, cơ thể treo lên người anh, vô tình khiến bộ ngực căng tròn cọ xát vào người Mục Anh Húc. Mắt Mục Anh Húc tối lại.
Cao Trữ Tịch run rẩy lợi hại, cô cảm thấy có gì đó đang chảy ra. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng tỏa dần khắp chân tay. “Xin anh… cho em chút tự trọng.”
“Kỹ nữ không cần tự trọng” Mục Anh Húc tàn nhẫn đâm sâu vào.
Cao Trữ Tịch trợn trắng mắt, nghẹo đầu lên vai, cơ thể xuôi lơ như không có xương.
Mất vài giây Mục Anh Húc mới nhận ra sự khác thường.
“Mục tổng, cô ả chảy máu” “Ả… ả hình như ngất rồi.”
Mọi người nhìn máu chảy dọc cặp chân thon thả của Cao Trữ Tịch, sợ hãi nói.
Mục Anh Húc hoảng loạn bế thốc cơ thể lạnh lẽo của Cao Trữ Tịch chạy khỏi quán bar.
“Chạy nhanh lên. Cậu có biết lái xe không hả?” Mục Anh Húc gầm lên với lái xe.
Con Lamborghini Veneno lao đi xé gió.
Mục Anh Húc nhìn màu đỏ chói mắt giữa hai đùi Cao Trữ Tình, cảm thấy khó chịu. Anh cởi áo che đi cặp chân dài thon thả, tay vô thức ôm sát cơ thể mềm mại vào lòng.
Đến bệnh viện, Mục Anh Húc tự mình bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Thời điểm y tá thông báo Cao Trữ Tịch đã tỉnh, hình ảnh đầu tiên Mục Anh Húc nhìn thấy khi vào phòng khiến máu toàn thân sôi trào.
Cao Trữ Tịch ngồi nghiêng trên giường bệnh, nắm chặt tay một nam nhân xa lạ. Bao nhiêu lo lắng của Mục Anh Húc biến thành cái tát giận dữ. “Kỹ nữ!”
“Cô ấy vừa mới tỉnh, anh không được hành hung bệnh nhân” Ôn Thế vội giữ tay Mục Anh Húc.
“Buông ra, thằng khốn!” Anh giơ tay đấm Ôn Thế. Từ trước đến nay, chưa ai dám to gan ra lệnh cho Mục Anh Húc này.
Cao Trữ Tịch bổ nhào đến ôm chặt Mục Anh Húc. “Anh phát điện cái gì vậy? Sao lại vô cớ đánh người?”
Cây truyền nước bị Cao Trữ Tịch kéo đổ, đập lên lưng cô đau buốt. Kim tiêm trên tay lệch ra, máu ồ ạt chảy ngược vào ống truyền nước.
“Đây là bệnh viện, không phải nơi cho các người làm loạn” Ôn Thế quát lên.
Mục Anh Húc không để ý Ôn Thế, anh bóp mạnh bả vai Cao Trữ Tịch, nghiến răng hỏi.
“Làm gái hầu rượu đàn ông chưa đủ thỏa mãn cô hả? Mới tỉnh lại đã ôm ôm ấp ấp đàn ông?”
Cầm tay cũng là ôm ấp? Cao Trữ Tịch lắc đầu thanh minh. “Anh hiểu lầm rồi. Đây là bác sĩ vừa cứu sống con…”
Nói được một nửa, Cao Trữ Tịch hoảng loạn chuyển đề tài. “Mục tiên sinh có thể buông tay không? Ngài làm em đau”
Mục Anh Húc không dễ dàng bị lừa. Anh hỏi người đàn ông mặc áo blu trắng.
“Cô ấy chảy máu là bị làm sao?”
Ôn Thể lạnh lùng nhìn thẳng khuôn mặt sợ sệt trắng bệch của Cao Trữ Tịch. “Cô Cao, đây là lần thứ hai động thai của cô. Hiện tại đứa bé đã ổn. Cơ thể cô quá yếu, nếu tiếp tục làm chuyện người lớn, đứa bé sẽ mất. Hy vọng cô biết yêu quý bản thân và cái thai trong bụng”
Ôn Thế trần thuật xong sự thật, rồi rời đi. Bệnh viện còn nhiều việc chờ hắn xử lý.
Cửa khép lại, Cao Trữ Tịch run rẩy đến gần Mục Anh Húc van xin. “Húc, cái thai.”
“Phá đi!” Mục Anh Húc không cho cô nói hết câu. Khuôn mặt anh trở nên dữ tợn, quai hàm bạnh ra, áp suất tỏa ra xung quanh khiến Cao Trữ Tịch co rúm người.
Cô vội vàng cầm tay anh nhưng bị hất ra. Nước mắt rơi lã chã. “Van xin anh đừng bắt em bỏ con. Chúng ta đã ly hôn, con là của em, anh không có quyền quyết định”
Mục Anh Húc bóp chặt cổ cô, khóe miệng nhếch lên tàn ác. “Tôi không có quyền? Kể cả cô không còn là vợ của Mục Anh Húc này, thì cơ thể cô, con người cô đều nằm trong sự kiểm soát của tôi”
Một tay bóp chặt cổ Cao Trữ Tịch giơ lên cao, để mặc cô cào cấu giãy giụa, tay kia rút điện thoại gọi cho thư ký thân tín. “Trần Hiên. Sắp xếp với bệnh viện K thực hiện phẫu thuật phá thai vào chiều nay”
Anh gọi tiếp cuộc gọi thứ hai. “Viện trưởng, tôi cần hai y tá đến phòng bệnh 302 canh chừng Cao Trữ Tịch, hộ tống cô ta đến khi phẫu thuật kết thúc”
Mục Anh Húc tắt điện thoại, buông tay ném Cao Trữ Tịch xuống sàn. Anh giơ bàn tay đầy vết cào xước lên ngắm kia, tia bạo ngược cuộn lên trong mắt.
Cao Trữ Tịch bò đến ôm chân Mục Anh Húc, khóc lóc van xin.
“Mục tiên sinh, em xin anh đừng giết con. Em không còn gì cả ngoài đứa bé. Van xin anh rủ lòng thương.”
“Cô vẫn chưa chết tâm đúng không? Thủ đoạn kỹ nữ như cô thật ghê tởm” Mục Anh Húc đứng thẳng ngạo nghễ như ngọn núi sừng sững, từ trên cao áp xuống thân hình nhỏ bé yếu đuối của Cao Trữ Tịch. “Cô lừa gạt để bò lên giường tôi, rồi bây giờ muốn dùng cái thai để tiếp tục uy hiếp Trữ Mộc rời xa tôi lần nữa?”.
Cao Trữ Tịch lắc đầu khiến mái tóc xổ tung rối bời, cô dùng bàn tay vẫn găm kim tiêm rướm máu bám vào quần Mục Anh Húc, van xin hết nước mắt. “Em không có. Chỉ cần anh không bắt em phá thai, em và con sẽ rời đi, biến mất khỏi cuộc sống của anh, không bao giờ xuất hiện nữa”
Mục Anh Húc đá chân hất người cô ra, ánh mắt khinh bỉ không tin tưởng.
Cao Trữ Tịch chống tay, dập mạnh đầu xuống đất, lạy lục Mục Anh Húc. “Mục tiên sinh, van xin ngài, van xin ngài. Đừng giết con em”
Da đầu Cao Trữ Tịch vốn mỏng manh liền rách da, rỉ máu. Máu và nước mắt nhem nhuốc trên mặt khiến Cao Trữ Tịch xấu xí bẩn thỉu. Mục Anh Húc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bỏ ra ngoài với câu nói lạnh lùng.
“Cô muốn chết cũng phải phá thai xong mới được chết.”
Cao Trữ Tịch nằm rạp trên sàn khóc ngất. Cô vô cùng sợ hãi, tay run rẩy không ngừng ôm lấy bụng.
Từ cửa vang lên tiếng động, hai y tá áo trắng bước vào lạnh lùng nhìn cô.
“Cô Cao, chúng ta cần làm xét nghiệm cho phẫu thuật buổi chiều. Mời cô đi theo chúng tôi”.
“Không! Tôi không đi đâu hết” Cao Trữ Tịch giật lùi cơ thể về phía sau, lưng đập vào chân giường, khóc khản cả tiếng.
Hai y tá không có hành động gì khác, yên lặng đứng nhìn cô khóc.
Thời gian trôi qua, tiếng khóc nhỏ dần rồi im bặt, Cao Trữ Tịch ngẩng đầu với ánh mắt quyết tâm.
“Tôi cần làm gì?”. “Xét nghiệm máu và chụp X quang”
Cao Trữ Tịch lau nước mắt, nhỏ nhẹ nói. “Cơ thể tôi không có sức, có thể đỡ tôi đứng lên không?”
Hai y tá cau mày khó chịu nhưng cũng bước đến cái xuống muốn dìu cô. Bàn tay vốn chống trên sàn, nhanh nhẹn cầm cây truyền nước bị ngã đổ trên sàn, vụt mạnh vào ống đồng của hai y tá.
Cao Trữ Tịch bật dậy, dùng hết sức bình sinh chạy khỏi phòng, bỏ lại sau lưng tiếng chửi rủa.
Cô cắm đầu chạy không có mục đích, rẽ trái rẽ phải, tiếng la hét phía sau ngày càng gần. Đến một hành lang không bóng người, Cao Trữ Tịch mở cánh cửa phòng đầu tiên. Ôn Thế đang ngồi sau bàn làm việc, cau mày nhìn vị khách không mời.
Cao Trữ Tịch không có thời gian giải thích, đảo mắt tìm chỗ trốn trong phòng. Trước khuôn mặt như ăn phải ruồi của Ôn Thế, cô chui xuống gầm bàn , ngồi thọt lỏm giữa hai chân hắn.
“Cầu xin anh cứu mẹ con tôi” Giọng Cao Trữ Tịch nhu mềm dịu dàng.