Uông Trữ Hạ nghe người làm nói lời này, trái tim cô chợt run lên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
“Đừng nói vậy. Là cô quá coi trọng tôi.” Uông Trữ Hạ không muốn dính líu đến Mục Anh Húc, không muốn người ngoài hiểu lầm quan hệ giữa hai người.
“Tôi chỉ là một thư ký bình thường. Mục tổng sợ mỗi khi tôi ra ngoài xã giao xã hội, sẽ làm mất mặt anh ta vì ăn mặc quê mùa. Chắc chắn là vậy. Cô đừng hiểu lầm.”
Người làm không cho là đúng, nhưng chỉ cười không nói lời nào, lẳng lặng thu xếp quần áo vào tủ.
Nhìn số lượng quần áo và giày mép Mục Anh Húc mua cho cô, Uông Trữ Hạ cảm thấy áp lực tâm lý rất nặng nề. Cô nhận thấy mối quan hệ hiện tại của anh không thích hợp với mình, cô không muốn mắc nợ anh. Cô tin chắc nhiều người nghĩ cô tiếp cận anh vì có mục đích xấu.
Không muốn nhìn những món đồ sắp xếp vào tủ, Uông Trữ Hạ thở dài đi khỏi phòng. Cô giật bắn người bởi Mục Anh Húc đứng sừng sững ngay bên ngoài cánh cửa.
“Anh… anh đứng bên ngoài từ khi nào vậy? Cô lo lắng hỏi, ánh mắt không giấu được hoảng sợ. Chẳng lẽ Mục Anh Húc đã nghe được đối thoại vừa rồi sao?
Mục Anh Húc không trả lời, anh đưa cho cô một chiếc hộp lớn.
Uông Trữ Hạ nghi ngờ cầm lấy, mở ra xem. Bộ váy dạ hội sang trọng xinh đẹp đính kim sa khiến cô sửng sốt.
“ Mặc thử xem. Nếu không vừa, có thể đổi càng sớm càng tốt.”
“Nhưng, tại sao?” Uông Trữ Hạ tròn mắt hỏi. “Không phải anh đã mua rất nhiều quần áo rồi sao?”
“Cuối tuần cùng tôi tham gia đấu giá từ thiện.” Mục Anh Húc ra lệnh, đồng thời thúc giục cô. “Còn đứng đờ ra đấy. Nhanh đi thay.”
Uông Trữ Hạ liếc nhìn chiếc váy trên tay, rồi dè dặt hỏi anh. “Tôi có thể không đi không? Những dịp trọng đại này, không phải nên để người có nhiều kinh nghiệm như thứ ký Trần Hiện đi cùng sao?”
Nghe ra sự từ chối, sắc mặt Mục Anh Húc trầm xuống, nghiêm giọng hỏi. “Cô nghĩ thư ký Trần Hiên thích hợp làm đối tượng nữ của tôi trong những sự kiện này?”
Nụ cười của Uông Trữ Hạ đông cứng lại, cô không dám tưởng tưởng cảnh thư ký Trần Hiên khoác chiếc váy này lên người. Nhìn khuôn mặt bắt đầu lầm lì xạm đen của Mục Anh Húc, cô biết thân biết phận, nhanh nhảu đổi ý. “Tôi mặc thử ngay.”
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn cầm bộ váy đi trở lại phòng, Mục Anh Húc hài lòng, sắc mặt dịu đi một chút.
Người làm xin phép ra ngoài, để Uông Trữ Hạ loay hoay mặc váy.
Bộ váy phù hợp đến không ngờ, cứ như được may riêng cho cô, nhưng điều này không đúng với dự định của Uông Trữ Hạ. Cô muốn dùng lý do váy không thích hợp để từ chối đi cùng, nhưng chiếc váy vừa vặn thế này khiến cô rất phiền não.
Mục Anh Húc ở hành lang sốt ruột chờ đợi, anh đi đi lại lại vài vòng trên hành lang, kiên nhẫn cạn kiệt liền đưa tay gõ cửa. Cửa phòng mở ra từ bên trong, sự bồng bềnh của lớp vải cùng những hạt kim tuyến lấp lánh khiến mắt anh bừng sáng, ngạc nhiên đứng khựng lại.
Thời điểm nhìn chiếc váy trên manocanh, Mục Anh Húc đã bị thu hút bởi màu sắc và nét đẹp kiêu sa của nó. Anh không hề do dự chọn chiếc váy này, chỉ định thợ sửa chữa theo kích thước váy cưới ngày xưa của Cao Trữ Tịch. Thật kỳ lạ, ba năm trôi qua, dáng người cô vẫn không thay đổi chút nào, bộ váy vừa vặn không ngờ.
“Tôi không thể mặc chiếc váy này Uông Trữ Hạ cúi đầu, lí nhí nói.”
“Tại sao?” Mục Anh Húc cố ý từ trên cao nhìn xuống cô, tạo áp lực rất lớn từ đôi mắt hung ác.
“Ừm, phía sau khá thiếu vải.” Uông Trữ Hạ vừa nói vừa quay người, nhưng giày cao gót dưới chân giẫm lên gấu váy, cả người cô mất đi trọng tâm, ngã dúi về phía trước. Uông Trữ Hạ nhắm mắt hoảng sợ hét lên, đoán chắc sẽ dập mũi xuống sàn.
Không có đau đớn như suy nghĩ, thay vào đó cô rơi vào vòng tay ấm áp, cánh mũi còn ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc.
Mở mắt ra, một khuôn mặt điển trai chỉ cách cô gang tay khiến mặt cô đỏ rực, tim đập dồn dập, các mạch máu chạy rần rần lên đỉnh đầu, chân tay tê dại. Trong một thoáng, lý trí vứt bỏ Uông Trữ Hạ.
Vẻ mặt ngượng ngùng và ánh mắt bối rối của cô khiến trái tim của Mục Anh Húc bất giác đập loạn nhịp.
Anh từ từ cúi xuống, hơi thở giữa hai người quấn quýt lấy nhau, ngay khi nụ hôn của anh chuẩn bị rơi xuống môi cô, Uông Trữ Hạ đột nhiên tỉnh táo lại, cô như bị điện giật, vô thức đẩy Mục Anh Húc ra. Nhưng cô đã ngã xuống đất do trọng tâm không ổn định, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
“Em thà bị đau, cũng không muốn thật mật với tôi?” Câu hỏi lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu, Uông Trữ Hạ ngẩng đầu thì Mục Anh Húc đã xoay người, không hề có ý định đỡ cô dậy.
Uông Trữ Hạ nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Mộ Anh Húc, lẳng lặng đứng lên.
“Xin lỗi đã khiến anh giận dỗi. Nhưng tôi chưa sẵn sàng cho đoạn tình cảm mới.” Lời thì thầm của cô không đến được tai Mục Anh Húc.
Hai ngày tiếp theo, Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ không đồng thời ngồi chung xe đến công ty làm việc, hai người xảy ra chiến tranh lạnh.
Ngay cả đứa trẻ hơn ba tuổi Mục Niệm cũng có thể nhận ra giữa hai người có vấn đề. Sau khi Mục Anh Húc lãnh đạm đến công ty trước, Mục Niệm níu áo Uông Trữ Hạ. “Dì Trữ Hạ, dì cãi nhau với bố à?”
“Không có, gì không có cãi nhau.” Uông Trữ Hạ cười buồn, ánh mắt lóe lên sự ray rứt.
“Vậy tại sao bố không đợi dì cùng đi làm chung? Mọi lần dù không chịu lên xe, bố đều lôi dì vào bắt ngồi cùng xe mà? Dì làm gì khiến bố giận, phải không?”
Nụ cười của cô cứng lại, Mục Niệm nói đúng một phần khiến cô ngượng ngùng. Cô vẫn luôn ngây thơ cho rằng mình đang ngụy trang rất tốt. Cô lắc đầu trấn an khuôn mặt lo lắng của bé. Để một đứa bé hơn ba tuổi lo lắng cho mình, thật xấu hổ.
“Bố con đi làm trước vì công việc gần đây bận rộn. Không phải vì cãi nhau đâu.”
Mục Niệm không tin, bé đưa ra lời khuyên chân thành. “Mỗi lần con muốn nịnh bố đều hôn hôn. Dì hôn bố một cái, bố sẽ hết giận đó.”
Lời khuyên của Mục Niệm khiến cô nhớ đến nụ hôn chưa được thực hiện, mặt cô đỏ phừng phừng. Uông Trữ Hạ xấu hổ giục Mục Niệm ăn nhanh còn đi học, cô thấy chủ đề ngày càng nguy hiểm.
Tuy nhiên, không chỉ Mục Niệm nhìn ra vấn đề giữa hai người, các đồng nghiệp nhiều chuyện trong công ty cũng sớm nhận ra khác thường.
Thư ký Trần Hiên đặt mạnh tập tài liệu lên bàn Uông Trữ Hạ, nghiêm khắc nói.
“Cô làm phó thư ký kiểu gì vậy? Tôi phải đi lấy hồ sơ cho cô, cô xem tôi thành trợ lý của cô đấy hả?”
Đây là tập tài liệu cô đã mang vào để Mục Anh Húc ký duyệt. Làm xong, anh cũng không gọi cô đến lấy, mà sai truyền thư ký Trần Hiên.
“Xin lỗi, tôi đã gây phiền phúc cho anh” Uông Trữ Hạ cúi đầu buồn bã. “Lần sau anh gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến chỗ anh lấy.”
“Cô biết tôi không có ý đó.” Thư ký Trần Hiên nhìn cô đầy thâm ý. “Cô khi nào giải quyết chuyện này? Tôi không muốn trở thành người trung gian giữa hai người.”
Uông Trữ Hạ mím môi, ấm ức nói. “Còn dựa vào tính khí anh ta làm mình làm mẩy đến khi nào.”
Thư ký Trần Hiên tức giận nói. “Đúng là đàn gẩy tai trâu. Con gái bây giờ nên chủ động hơn.”
Hắn vừa bỏ đi, những lời nói ác ý cố tình bị nói to lên để cả phòng đều nghe được.
“Trèo cao ngã đau, không biết có người đã hiểu câu nói này chưa?”
“Người ta là sếp lớp, chơi chán rồi sẽ vứt bỏ. Một tiểu thư nhà giàu còn chán, nói chi chỉ là thư ký.”
“Ngay đến pha cà phê cũng gọi người khác pha. Làm người không nên quá tự mãn.”
Lời nói mỉa mai đầy khinh thường khiến Uông Trữ Hạ nghe xong thấy chua chát. Cô có thể lên tiếng phản đối phủ nhận, nhưng đây là công ty, không phải ngoài đường mà có thể thoải mái cãi nhau như các bà hàng tôm hàng cá.
Những đồng nghiệp này lúc bình thường thì vui vẻ nói cười, khi cô bị Mục tổng đối xử lạnh nhạt thờ ơ thì quay sang châm biếm cười cợt.
Uông Trữ Hạ cúi đầu tiếp tục làm việc, tai từ chối nghe những lời cay độc.
Khi tâm trạng một người trở nên tồi tệ, đến cả thời tiết cũng quay sang bắt nạt cô. Ban ngày nắng gắng, cuối giờ làm mưa lớn xối xả, cô lại không mang dù.
Bạn trai đồng nghiệp cùng phòng đến đón, cô ta giả vờ đon đả hỏi Uông Trữ Hạ. “Có muốn đi nhờ đến trạm xe không? Dù sao cậu cũng không có ai đón.”
Nhìn khuôn mặt đắc thắng, ánh mắt hả hê của nữ đồng nghiệp, cô lắc đầu cảm ơn.
Mọi người xung quanh dần rời đi hết, Uông Trữ Hạ chỉ có thể đứng ở cửa công ty chờ tạnh mưa, cô buồn bực nhìn lên trời. “Ông trời, ngài cho rơi xuống một người bạn trai cho con đi.”
Đang cầu xin ông trời, một chiếc Bugatti Centodieci màu đen phanh gấp trước mặt, khiến nước bắn văng hết lên giày của cô. Giây tiếp theo, một người cao lớn cầm ô xuất hiện trong làn mưa dày đặc. Uông Trữ Hạ đờ người, miệng lẩm nhẩm. “Không trùng hợp thế chứ?”
“Lên xe!” Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng lòng cô ấm áp lạ thường. Đôi mắt xếch hấp háy vì cảm động, nhưng miệng vẫn do dự ngập ngừng. “Bây giờ lên xe anh, tôi sợ bị hiểu lầm.”
Chiếc ô dúi vào tay, Uông Trữ Hạ ngơ ngác cầm theo phản xạ, cơ thể đột ngột bị Mục Anh Húc vác lên vai, vài ba sải chân lớn, cô đã bị ném lên xe.