“Tôi ..” Còn chưa chuẩn bị xong, một nụ hôn ấn lên trán cô, nhẹ đến nỗi cô nghĩ là bản thân tự tưởng tượng ra.
Uông Trữ Hạ câm nín nhìn hành động vô sỉ của anh, nhất thời không biết nên nói gì để từ chối anh.
Cũng giả bộ bản thân chưa làm gì, Mục Anh Húc ngồi về chỗ của mình, đổi chủ đề. “Ăn xong, tôi đưa em đi thử váy.”
Thử váy sau khi ăn no? Câu hỏi đọng trên đầu lưỡi được Uông Trữ Hạ nuốt xuống.
Sau bữa ăn, Mục Anh Húc lái xe đến một tiệm váy cưới nổi tiếng trong thành phố. Nhân viên cửa hàng cúi đầu kính cẩn nói. “Mục tổng, chúng tôi đã chuẩn bị xong bộ váy như yêu cầu.”
Mục Anh Húc không giải thích, ra lệnh với Uông Trữ Hạ theo thói quen. “Vào thử đi!”
Uông Trữ Hạ mang theo nghi ngờ bị kéo vào phòng thử đồ. Nhân viên nhiệt tình giúp cô thay chiếc váy trên manocanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc váy, bản thân là một cô gái, Uông Trữ Hạ thực sự bị cuốn hút, cô si mê sờ lên lớp vải bồng bềnh, chạm từng hoa văn tinh xảo xinh đẹp.
“Thưa cô, mỗi chiếc váy trong cửa hàng chúng tôi đều là duy nhất, không sản xuất chiếc thứ hai. Từng đường kim mũi chỉ và các đường cong trên váy đều là dựa vào số đo của cô để thiết kế.”
Số đo của cô? Tại sao Mục Anh Húc biết số đo của cô?
Uông Trữ Hạ thay chiếc váy trong sự giúp đỡ của nhân viên. Cô rất nhẹ nhàng cẩn thận làm theo chỉ dẫn, chỉ sợ mạnh, tay một chút sẽ phá hỏng chiếc váy xinh đẹp này.
Cô ngập ngừng đứng sau bức rèm, hít vào thở ra, cuối cùng nhắm mắt đưa chân, cơ thể vừa vặn trong chiếc váy sang trọng xuất hiện trước mặt Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc nhìn chằm chằm thân ảnh xinh đẹp trước mặt. Chiếc váy trắng bạc tôn lên nước da non mịn màng của Uông Trữ Hạ. Thiết kế chiết eo, thân dưới xòe rộng bồng bềnh nhiều lớp. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, tóc vấn cao lộ chiếc cổ thon thả mảnh khảnh.
Trong chiếc váy xinh đẹp, Uông Trữ Hạ trở nên nữ tính thùy my hơn thường ngày. Cô ngượng ngùng hỏi. “Có phải là rất xinh đẹp không?”
Câu hỏi tự tin của cô kéo tỉnh Mục Anh Húc, anh gãi mũi xấu hổ vì bản thân thất thần nhìn cô. “Ừ, rất đẹp.”
Uông Trữ Hạ hài lòng, khuôn mặt cũng bớt xấu hổ hơn. “Nghe nhân viên nói, anh đưa ra ý tưởng thiết kế chiếc váy này?”
Mục Anh Húc không trả lời, hỏi ngược lại “Em thích nó chứ?”
Uông Trữ Hạ nhoẻn cười, rèm mi cong lay động vui vẻ. “Tôi rất thích. Chiếc váy thật tinh xảo. Chắc đắt tiền lắm?”
“Em sợ tôi không đủ tiền mua?”
“Ồ, tôi chưa nghĩ đến vấn đề đấy.”
Trong đôi mắt xếch, vui thích của Uông Trữ Hạ xen kẽ phân vân đắn đo. “Đính hôn là diễn kịch để Thế ca xem, phí phạm một chiếc váy xinh đẹp đắt tiền vào dịp như vậy, thật đáng tiếc.”
Mục Anh Húc bước đến chỗ Uông Trữ Hạ, tự nhiên ôm eo cô, cảm nhận cơ thể thơm ngon trong lòng thoáng run rẩy. Anh biết cô chưa sẵn sàng trước các cử chỉ thân mật. Thổi hơi vào tai cô, môi anh như có như không cọ lên vành tai phiếm hồng.
“Em là người của tôi. Chung quy không thể làm mất thể diện của tôi. Ông chủ Mục thị không thể chuẩn bị nổi một bộ váy cho vị hôn thê của mình sao?”
Uông Trữ Hạ im lặng thất vọng. Cô thực sự hy vọng anh đặt chiếc váy này vì cô. Mất mát xẹt qua mắt, Uông Trữ Hạ cúi đầu cười khổ, quả nhiên con người là loại tham lam và ích kỷ.
Nửa tháng sau, địa điểm đính hôn được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố, thuộc sở hữu của Mục thị.
Đứng ở cửa khách sạn, hai chân Ôn Thế nặng như chì.
“Nếu không, chúng ta trở về đi.” Lư Hàn Tuyết nhìn vẻ mặt xấu xí của Ôn Thế, đề nghị. “Anh cần gì gượng ép bản thân đến đây. Uông Trữ Hạ có thắc mắc, anh chỉ cần thông báo là đã ra nước ngoài.”
“Không.” Thái độ Ôn Thế cương quyết bướng bỉnh, cảm xúc trong mắt cũng được che đậy khéo léo. “Đây là tiệc đính hôn của Hạ Hạ, tôi sẽ không vắng mặt.”
“Anh thật ngốc! Mọi thứ anh làm, cô ta đều từ chối.” Lư Hàn Tuyết thở dài. “Tội gì phải vậy?”
Trong khách sạn, Uông Trữ Hạ ngồi trước gương, nhìn khuôn mặt trang điểm diễm lệ của mình, cô không có cảm giác thực tế.
Mọi thứ biến đổi quá nhanh. Thời điểm quay về thành phố A, cô là vị hôn thế của Ôn Thế, ngày hôm nay cô lại đính hôn với Mục Anh Húc. Thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, xáo trộn mọi dự định trong cuộc sống của cô.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Mục Anh Húc mở cửa bước vào, nhìn Uông Trữ Hạ ngồi nghiêm chỉnh bên gương trang điểm, trái tim trong ngực loạn nhịp.
Trước đây, dưới tình thế ép buộc, đám cưới với Cao Trữ Tịch tuy hoành tráng nhưng tổ chức vội vàng. Với anh, tiệc đính hôn hôm nay là món nợ anh muốn bù đắp cho cô.
“Sao anh lên đây? Bên dưới không cần tiếp khách sao?”
Vòng quan hệ xã hội của Mục Anh Húc rất lớn, đều là những nhân vật nổi tiếng về chính trị hoặc tài chính, sẽ không hay nếu để mặc khách.
“Em vẫn còn tâm trí quan tâm những chuyện này?” Mục Anh Húc dửng dưng nói.
“Vì tôi xem danh sách mời, anh mời quá nhiều người. Tương lai, chúng ta kết thúc, anh sẽ xử lý thế nào?”
“Đấy là việc của tôi, em không cần bận tâm.”
Uông Trữ Hạ thấy rõ ràng Mục Anh Húc không muốn đề cập đến chủ đề này. Nhìn sắc mặt không vui của anh, cô không thể ngừng lo lắng.
“Có khả năng Thế ca sẽ không đến không?”
Nếu Ôn Thế không đến, mọi công sức chuẩn bị của bọn họ đều trở nên vô nghĩa. Mục Anh Húc tự tin khẳng định. “Hắn ta nhất định sẽ đến.”
Tình cảm của Ôn Thế, anh là người rõ nhất. Cùng là đàn ông, anh càng hiểu tâm tình của hắn. Ôn Thế đến thời điểm này vẫn chưa từ bỏ.
Khi Uông Trữ Hạ khoác tay Mục Anh Húc chậm rãi đi vào hội trường, từ xa đã thấy Ôn Thế bên cạnh Lư Hàn Tuyết. Cánh tay bị thương của hắn được che đậy dưới lớp áo vest, vẫn là khuôn mặt dịu dàng lo lắng nhìn cô không đổi.
Mọi người không ngừng chúc phúc cho chủ nhân bữa tiệc, Ôn Thể đứng yên nhìn cô từ xa. Hắn biết bản thân chưa sẵn sàng để nói lời chúc phúc với Uông Trữ На.
Mục Anh Húc cố tình dìu Uông Trữ Hạ đi về hướng Ôn Thế. Cô biết đã đến lúc đối diện.
Lư Hàn Tuyết đụng nhẹ vào người Ôn Thế, khiến hắn tỉnh táo lại sau khi thất thần nhìn Uông Trữ Hạ.
Mục Anh Húc nâng ly rượu lên, hào phóng nói. “Cảm ơn Ôn thiếu gia và Lư tiểu thư đã đến dự tiệc đính hôn giữa tôi và Trữ Hạ. Thật vinh hạnh!”
“Anh Mục quá khách sáo.” Ôn Thế thản nhiên trả lời, tầm mắt không dời Uông Trữ Hạ.
“Ôn thiếu gia hình như chưa chúc phúc cho chúng tôi?” Mục Anh Húc không ngừng đả kích.
Nắm tay Ôn Thế siết chặt, ly rượu trong tay sóng sánh bán đứng tâm trạng hắn không ổn như vẻ ngoài.
Lư Hàn Tuyết bên cạnh mỉm cười duyên dáng. “Chúc mừng Mục tổng có được vị hôn thê xinh đẹp thông minh.” Đôi mắt kẻ vẽ sắc sảo của cô nhìn thẳng vào Uông Trữ Hạ, nâng ly rượu chúc mừng. “Chúc mừng cô, Mục phu nhân!”
Cơ thể Uông Trữ Hạ run nhẹ, cô nâng ly rượu lên tượng trưng về phía Lư Hàn Tuyết, rồi uống hết rượu trong ly.
Sóng mắt trở nên nhạt nhòa, Uông Trữ Hạ biết bản thân đã vứt bỏ một thứ rất chân thành.
Nhìn cô uống rượu nhanh dứt khoát, một tia đau khổ hiện lên trong mắt Ôn Thế.
Không đợi ai nói chuyện, Mục Anh Húc thân mật đặt tay lên eo Uông Trữ Hạ, lịch sự nói với Ôn Thế. “Hai vị cứ tự nhiên. Chúng tôi xin phép đi chào hỏi mọi người.”
Với sức lực lớn, Mục Anh Húc kéo Uông Trữ Hạ rời đi, cách Ôn Thế đủ xa, anh cẩn thận nhắc nhở cô. “Cho dù đang diễn kịch, cũng nên hoàn thành vai diễn xuất sắc. Tôi không hài lòng với ánh mắt em nhìn hắn.”