Hành Trình Sủng Phu

Chương 53: Thiếu Niên Hoài Xuân





Cục diện ngày hôm nay là do Sở Mộ Thanh cố tính mua chuộc Lý Duệ làm vấy bẩn thanh danh của nàng, nếu nàng cứ để kệ cho Họa Hạ đánh Lý Duệ, hoặc mình vẫn cuồng vọng, vênh váo tự đắc như kiếp trước, chỉ biết kích động sự phẫn nộ của dân chúng thì dân chúng chỉ càng thêm ghét nữ nhân ăn chơi trác táng này, cũng khiến cho nàng không có cách nào giải thích.
Bây giờ, Sở Mộ Thanh thấy kế hoạch thất bại, liền tới giả làm người tốt, chặn luôn việc có thể Lý Duệ sẽ khai mình ra! Đúng là thông minh a!
Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng, trên mặt lại ra vẻ nhíu mày, căm giận: "Không biết cái tên xấu xa nào dám hãm hại ta! Tử Thanh, có ngươi giúp ta thì tốt quá rồi, chuyện này liền nhờ ngươi đi điều tra vậy.

Làm on hãy bắt người này ra ánh sáng, nghiêm trị không tha!"
Sở Mộ Thanh gật đầu, làm bộ làm tịch đáp ứng.

Nửa ngày sau, nàng nghi ngờ hỏi:"Từ khi nào Tử Uyên biết xem sổ sách thế?"
Sở Mộ Thanh biết rõ Tiêu Vãn là nữ nhân bao cỏ danh xứng với thực*, đối mặt với hoàn cảnh như thế, có lẽ sẽ phản ứng không kịp, hoặc giận dữ la hét, kích động sự phẫn nộ của dân chúng, ai ngờ nàng mở miệng lại như châu ngọc, nói vài ba câu đã hóa giải được khốn cục này.
(Candy: Danh xứng với thực: Có nghĩa là cách làm người của bản thân mình thật sự đúng với lời đồn đãi, với danh tiếng mình mang trên người.)
Càng khiến cho nàng giật mình là, Tiêu Vãn lại biết xem sổ sách? Hơn nữa chỉ trong thời gian ngăn ngủi, nàng có thế nhìn ra chưởng quầy Lý Duệ này có vấn đề, trước mặt mọi người nói lời châu ngọc làm Lý Duệ á khẩu không trả lời được, không chỉ thoát khỏi khốn cảnh của mình, còn đánh phản lại Lý Duệ.
Tiêu Vãn thông minh, thản nhiên như thế thật sự quá quỷ dị! Chẳng lẽ phía sau Tiêu Vãn có cao nhân giúp đỡ? Hay là trong thời gian ngắn ngủi có nửa tháng, Ninh thái phó đã dạy dỗ được cái nữ nhân bao cỏ không học vấn nghề nghiệp này tới mức đầy chính khí?

Nghĩ tới việc mình xin gặp thì bị Ninh thái phó uyển chuyển cự tuyệt, mà cái nữ nhân bao cỏ Tiêu Vãn này lại được Ninh thái phó thưởng thức, Sở Mộ Thanh cảm thấy hụt hẫng.

Nàng không rõ vì sao Tiêu Vãn rõ ràng cái gì cũng không bằng mình lại đạt được mọi thứ như ý! Chẳng lẽ bởi vì nàng không có được người mẫu thân coi nàng như châu báu sao?
"Ai~ khoảng thời gian Thư Mặc không có ở đây, ta bị ép học xem sổ sách, không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng võ." Tiêu Vãn ngước mắt, làm như lơ đãng hỏi,"Tử Thanh, sao ngươi vừa vặn lại ở đây?"
"Mới vừa ở Cẩm Tú Y Các thử quần áo, nghe được đối diện có tiếng ồn ào náo động nên ra xem thử." Sở Mộ Thanh mỉm cười, giống như oán trách nói, "Trong khoảng thời gian này ngươi luôn chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày đều tới chỗ Ninh thái phó học tập, ta muốn tìm thời gian gọi ngươi ra nhưng lại sợ làm phiền ngươi ôn luyện.

Hôm nay vừa vặn gặp mặt rồi, không bằng tới Túy Hương lâu uống một ly đi?"
Nàng cười hắc hắc, nhỏ giọng mở miệng bên tai Tiêu Vãn: "Có một tiểu quan vừa tới Túy Hương lâu, cực kỳ xinh đẹp, dáng múa cũng cực đẹp, không biết Tử Uyên......"
"Tử Thanh, ngươi không thể hại ta!" Tiêu Vãn khẩn trương xua tay, giống như bộ dáng bị chồng quản, "Thư mặc giận ta suốt tám ngày, vừa mới về phủ, nếu ta đi Túy Hương lâu, không biết hắn sẽ giận tới mức nào đâu! Hơn nữa, còn có nửa tháng nữa là thi rồi, ta cũng không thể lại làm Thư Mặc và mẫu thân thất vọng......!Lần này nói như thế nào cũng phải thông qua thi hội a!"
Nàng bĩu môi, thở phì phì:"Luôn có người nói ta không xứng với Thư Mặc, lần này ta phải hảo hảo tranh một trận! Làm cho bọn họ biết Tiêu Vãn ta lợi hại tới mức nào!"
Vốn Sở Mộ Thanh còn lo lắng không biết Tiêu Vãn có thật sự muốn thay đổi, học tập cho tốt hay không, không ngờ Tiêu Vãn chỉ là muốn trang cường háo thắng thôi.

Mà người duy nhất nàng để ý chỉ có Quý Thư Mặc.
Sở Mộ Thanh cười dối trá: "Tử Uyên cố gắng như vậy, lần này nhất định có thể ghi danh bảng vàng."
Danh lấy chữ chân phương, tự lấy biểu đức.

Lúc mười sáu tuổi, Tiêu Vãn đã tự lấy tự cho mình là Tử Uyên, hy vọng sau này mình sẽ tri thức uyên bác, trở thành một đôi với Quý Thư Mặc.

Nhưng bây giờ, nàng đã vứt bỏ tình cảm với Quý Thư Mặc, tất nhiên sẽ không dùng cái tên này nữa.
Đưa tiễn vị kẻ thù không đội trời chung kiếp trước xong, nụ cười trên mặt Tiêu Vãn thu lại, ánh mắt lạnh như băng, mang theo sát khí.
Họa Hạ ngốc nghếch không nhận ra được chủ tử có gì khác biệt.

Nàng tiến lên, nói nhỏ:"Tiểu thư, nô tỳ đã bắt được năm người kích động đám người kia rồi, là tiểu nhị của Y Phô Cẩm Tú đối diện.

Tiêu Vãn cười lạnh lùng: "Không phải Sở Mộ Thanh muốn bắt hung thủ giúp ta sao? Ngươi giải người tới quan phủ, xem nàng ta xử lý thế nào!"
"Dạ, tiểu thư."
Sau khi Tạ Thanh Vinh vào tù, ở Tạ gia có một đống việc rối rắm bắt Thẩm thị phải xử lý, Tạ Sơ Thần cũng bận rộn theo, giúp Thẩm thị xử lý những việc lộn xộn ở Tạ gia.
Nhìn thấy Tạ Sơ Thần cười vui vẻ, thỉnh thoảng lại cười trộm vài tiếng, Thẩm thị ho khụ một tiếng, quan tâm hỏi:"Thần Nhi, chuyện gì làm ngươi vui vẻ như vậy?"
Nghe Chiêu Nhi nói, Thần Nhi bị Tiêu tiểu thư và Quý công tử bắt nạt.

Nhưng nhìn Thần Nhi vui vẻ như thể, làm gì giống như bị bắt nạt! Nhưng mà lại giống thiếu niên đang hoài xuân......
Ngượng ngùng nhìn bốn phía, sau khi xác định Chiêu Nhi và những nô tài khác không ở gần, Tạ Sơ Thần tiến đến bên cạnh phụ thân, xấu hổ nói nhỏ vào tai ông:"Tối hôm qua Thê Chủ ôm ta!"
Động tác của Thẩm thị cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Sơ Thần.

Chỉ thấy hắn ngượng ngùng đỏ mặt, tay khẩn trương nắm tay áo mình tới nhăn nhó, âm thanh yếu như muỗi kể lại mọi chuyện đã phát sinh tối hôm qua.
Rất lâu sau, Tạ Sơ Thần mới nghiêng đầu, hồn nhiên lại buồn rầu hỏi:"Cha, Thần Nhi có một chuyện không rõ, tối hôm qua Thê Chủ ở trên giường rõ ràng đã ôm ta, vì sao thủ cung sa của ta vẫn còn? Chẳng lẽ là thời gian quá ngắn, số lần không đủ?"
Hắn trong lòng yên lặng suy nghĩ, đêm nay liền ăn vạ nằm trong lòng Thê Chủ không dậy nữa đi!
Thủ cũng sa là dấu hiệu trung trinh của nam tử chưa lập gia đình ở Đông Ngụy, sau khi bé trai được sinh ra không lâu, phụ thân sẽ tô lên trước xương quai xanh của bé trai một chấm thủ cung sa màu đỏ.

Trước khi chưa lập gia đình, dấu hiệu này sẽ mãi tồn tại không biến mất.


Chỉ có sau khi quan hệ với nữ tử, màu sắc này mới biến mất.
Nhưng Tạ Sơ Thần chưa từng được công công lễ giáo dạy, hoàn toàn không hiểu thế nào là động phòng thực sự.

Bây giờ, hắn lại mang vẻ mặt ngây thơ hỏi ông, làm Thẩm thị ấp úng không biết phải nói gì.

Hắn nghĩ thầm mình làm cha quá thất bại, lại quên mất không dạy nhi tử việc nam nữ cơ bản nhất.
"Thần Nhi, là cha hồ đồ, quên nói cho ngươi." Dưới sự do dự của Thẩm thị, lấy ra một cuốn sách ố vàng trong đống di vật của Tạ Hân Toàn ra, hơi ngượng ngùng nhét vào tay Tạ Sơ Thần.
Thấy nhi tử nhà mình chớp đôi mắt trong suốt xinh đẹp, tò mò cầm lên.

Thẩm thị ho khụ một tiếng, chột dạ mở miệng:"Đây là sách trước kia nương ngươi thích xem, nếu hy vọng Tiêu tiểu thư có thể thích mình, vậy......! Xem nhiều, học nhiều một chút......"
(Candy: Cha dạy con trai chuyện phòng the đấy (L>///.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.