Trải qua vở diễn kia, Quý Hiểu Phong làm gì còn mặt mũi đòi tiền Tiêu Vãn nữa.
Sau khi biết được Tiêu Vãn đang ngủ say như chết ở Mai Viên, bà ta bực mình dạy dỗ Quý Thư Mặc vài câu, mặt xám ngoét rời khỏi Tiêu phủ cùng ba tỷ muội Quý gia.
Vốn tưởng Tiêu Vãn tửu lượng kém sẽ không nhớ rõ những chuyện xảy ra hôm trước, ai ngờ ngày thứ hai trước khi lên triều, thấy Tiêu Vãn tinh thần đầy phấn chấn đứng trước người mình, đầu tiên là cung kính chào một tiếng nhạc mẫu khỏe, sau đó mỉm cười, cực kỳ ngượng ngùng mở miệng: "Nhạc mẫu, Y Phô Tạ Tưởng cần phải sửa chữa, cần rất nhiều tiền.
Hôm qua, nhạc mẫu từng nói với Vãn nhi là có chia tiền hoa hồng của hai cửa hàng kia.
Cho nên chờ sau khi hạ triều, Vãn nhi muốn lấy lại số tiền lãi kia, không biết hôm nay nhạc mẫu có tiện không?"
Trước mặt các đồng nghiệp, Qúy Hiểu Phong muốn giả ngu cũng không được, đành xanh mặt gật đầu.
Sau giờ ngọ, Quý Hiểu Phong và Quý Như Vân từ gian cửa hàng vải tiễn Tiêu Vãn đi, lòng đau không ngừng nhỏ máu, hoàn toàn không ngờ lần này không đòi được tiền thì thôi, còn phải trả cho Tiêu Vãn một số tiền lớn.
Đúng là không trộm được gà còn mất nắm gạo!
Vì thế, khi thấy Quý Hân Đồng cà lơ phất phơ đi ra từ sòng bạc, Quý Như Vân nhăn mày, tức giận nói: "Tam muội! Ngươi lại đi đánh bạc! Mỗi ngày chỉ biết đánh bạc, cùng không biết trông cửa hàng giúp ta, kiếm thêm chút tiền!"
Hai tháng trước không lừa được tiền trong tay Tiêu Vãn, làm cho việc mở chi nhánh không có tiến triển.
Mà gần đây, Quý Hân Đồng bỗng nghiện đánh bạc, lén lấy tiền của nàng đi đánh bạc tới thua bét nhè.
Cửa hàng cần một số tiền lớn để xoay vốn, nhưng bây giờ nhìn có vẻ như tiền lời rất lớn, thật ra hầu hết các khoản thu còn chưa tới sổ, tiền vốn xoay vòng cũng khá dễ dàng.
Nhưng bỗng bị Tiêu Vãn lấy đi một số tiền cực lớn, tài chính lập tức trở thành thiếu hụt nghiêm trọng.
Quý Hân Đồng đang nói chuyện vui vẻ với bạn, bỗng bị nhị tỷ nhà mình chắn đường, còn mắng mình như đúng rồi, lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nữa.
"Nhị tỷ, ngươi không thể trách oan ta được.
Tuy nói ta có chút tham đánh bạc, nhưng ta cũng luôn suy nghĩ về lợi ích của cửa hàng.
Vị này chính là Tống tiểu thư, là người ta quen ở sòng bài." Quý Hân Đồng giới thiệu bạn của mình, tự hào nói, "Bây giờ, Tự Bảo Trai đang cần ba trăm thước tơ lụa nhuộm màu, vốn là Cẩm Tú Y Các được nhận, nhưng bây giờ danh tiếng của Cẩm Tú Y Các xuống dốc, mấy cửa hàng vải của kinh thành đang tranh nhau tới đầu rơi máu chảy.
Vừa vặn, vị Tống tiểu thư này và chủ nhân của Tụ Bảo Trai có quen nhau, nàng khen danh dự của cửa hàng vải chúng ta tốt.
thực lực lại hùng hậu, những cửa hàng vải khác không phải là đối thủ của chúng ta, cho nên đồng ý cho chúng ta làm người trung gian, giới thiệu sinh ý của Tụ Bảo Trai cho chúng ta."
Thấy vẻ mặt thề son sắt của Quý Hân Đồng, Quý Như Vân không dám tin, sợ hãi kêu: "Ba trăm thước tơ lụa cho Tụ Bảo Trai?!"
Việc Tụ Bảo Trai cần ba trăm thước tơ lụa là chuyện đã sớm truyền ra trong kinh thành, nghe nói vị chủ nhân này mới vào kinh thành, nhưng ra tay cực rộng rãi, riêng tiền đặt cọc đã là năm trăm lượng bạc, sau khi giao hàng thì trả thêm ba trăm ngàn lượng bạc trắng nữa, tổng cộng cũng bằng tiền lời một năm của cửa hàng các nàng!
Nghĩ tới việc mình có thể tiếp nhận một đơn hàng lớn như thế, mắt Quý Như Vân cũng hóa thành hình tiền, vội vàng vui sướng mời: "Tống tiểu thư, vừa rồi làm ngươi chê cười, mời vào tiệm nói chuyện."
Sau khi mời Tống tiểu thư vào phòng, Quý Như Vân thu lại tâm tình kích động hưng phấn vừa nãy.
Sau khi nghĩ một lát, nàng quan sát Tống tiểu thư trông còn trẻ, thận trọng hỏi: "Tống tiểu thư, ngài thật sự có thể giúp chúng ta nhận được đơn hàng này sao?"
Tống tiểu thư mỉm cười: "Chủ nhân của Tụ Bảo Trai là bạn thân từ nhỏ của ta, không nể mặt ta thì cũng phải nể mặt giao tình, nếu ta giới thiệu cửa hàng Quý Ký cho nàng, chắc chắn nàng sẽ suy nghĩ.
Huống chi, danh tiếng của Quý Ký cao như vậy, vì sao Quý tiểu thư lại không tự tin? Chờ tin tức tốt của ta đi."
Tuy Tống tiểu thư không nói là chắc chắn sẽ thành công, nhưng lời nói của nàng đánh sâu vào Quý Như Vân.
Vốn các nàng cũng không có năng lực giành đơn hàng như vậy, nhưng bây giờ có quý nhân tương trợ, đúng là thêm được một con đường phát tài!
"Đa tạ Tổng tiểu thư giúp đỡ." Quý Như Vân vui vẻ nói, "Sau khi chuyện thành công, chúng ta sẽ đưa quà đáp lễ."
Hai cửa hàng của Quý gia vốn đều là Quý Như Vân và Quý Hân Đồng cùng quản lý, nhưng bởi vì Quý Hân Đồng nghiện đánh bạc, không làm việc đàng hoàng, nên Quý Như Vân phải quản lý cả hai cửa hàng này, thu nhập cũng do Quý Như Vân toàn quyền phụ trách.
Sau khi tiễn Tống tiểu thư, Quý Hân Đồng đắc chí, cho rằng mình chính là công thần của tiệm vải.
Quý Như Vân bỏ qua sự không vui vẻ trước đó, mỉm cười gật đầu nói phải, lại đưa cho Quý Hân Đồng thêm một trăm lượng ngân phiếu, bảo nàng ta nhớ chiêu đãi Tống tiểu thư, lân la làm quen, nếu có thể qua nàng mà kết thân được với chủ nhân Tụ Bảo Trai, vậy thì quá tốt.
Nếu có thể leo lên vị trí này, vậy thì vàng thật bạc trắng không cần phải nghĩ nữa!
Vào lúc hai tỷ muội Quý gia mơ mộng hão huyền, giờ Tỵ, Tiêu Vãn đã tới Công Bộ.
Luật pháp ở Đông Ngụy tương đối nghiêm khắc, nếu quan viên không có lý do mà nghỉ làm một ngày thì sẽ bị đánh hai mươi tiểu bản, thêm ba ngày thì thêm một trượng nữa, hai mươi lăm ngày thì đánh một trăm đại bản, quá ba mươi lăm ngày thì bị phạt tù một năm.
Mà gần đây Công Bộ có rất nhiều việc, tới giờ Thân đã có thể nghĩ, nhưng thường thì Công Bộ phải làm việc tới khi mặt trời lặn mới có thể về phủ.
Việc làm Tiêu Vãn đau đầu nhất chính là trong ba tháng không có Công Bộ thị lang, công việc đã chồng chất như núi.
Chỉ cần việc liên quan tới trồng cây, công trình thủy lợi, chế tạo công trình, đào mỏ, dệt thì đều do Công Bộ quản lý, ngay cả tiền lương cũng là Công Bộ quản, trách không được người ta nói đây là công việc vô cùng béo bở, nước phù sa đúng là chảy mạnh mà cũng mạo hiểm.
Nhưng đừng nói tới việc điều tra chuyện tham ô, những chuyện về công trình này, Công Bộ làm không xuể, Tiêu Vãn bận tới mức tới giờ Tuất mới mệt mỏi về phủ.
Sau khi về phủ, nàng hoàn toàn không có thời gian thân mật với Tạ Sơ Thần, ngọt ngào một chút cũng không được nếm đã phải chôn đầu trong công việc, làm đủ các việc của Công Bộ.
Bỏ ra mấy ngày làm các việc của công bộ xong, Tiêu Vãn bắt đầu liệt kê ra những gì mình nhớ về tình hình tai nạn ở kiếp trước, xây dựng kế hoạch đề phòng mất mùa một cách cụ thể, đồng thời hô hào cho các đồng nghiệp ở Công Bộ chuẩn bị dự phòng cho tai nạn một cách tích cực.
Nhưng bởi vì Tiêu Vãn còn trẻ, lại là quan mới nhận chức, mà quy mô thiên tai bây giờ chưa lớn, khiến cho những đồng nghiệp ở Công Bộ không biết chân tướng mọi việc đều không nhiệt tình với cái nàng gọi là đề phòng tai họa mất mùa, cho rằng Tiêu Vãn lo lắng quá mức, bây giờ phải suy xét về vấn đề lũ lụt phía nam trước.
"Đáng lẽ phải dự phòng trước khi có tai nạn, chẳng lẽ thật sự muốn chờ tới khi hạn hán xảy ra, các ngươi mới hô hoán nhau đi cứu tế?" Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn xung quanh, nhăn mày, "Bây giờ, khu bắc ở kinh thành đã bốn tháng không mưa rồi, có dấu hiệu của hạn hán.
Mà khô hạn thì sẽ dẫn tới nạn châu chấu tàn sát bừa bãi, nếu không có sự chuẩn bị sớm, đợi tới khi lương thực và thóc bị châu chấu nuốt hết, các bá tánh sẽ gặp phải nạn đói lớn.
Cho nên bây giờ, chúng ta phải phòng ngừa trước, chuẩn bị trước, thế mới có thể làm chậm lại ảnh hưởng tai họa, tránh cho tình hình tai nạn lan rộng."
Tiêu Vãn là Công Bộ thị lang, chỉ cần Công Bộ Thượng Thư gật đầu đồng ý, đồng ý với đề nghị của nàng, vậy thì mọi người không thể không đưa chuyện dự phòng hạn hán lên trên đầu, tạm thời để lại chuyện mở kênh đào ra sau được.
Khi Tiêu Vãn đang bận rộn đề phòng mất mùa, dưới sự trợ giúp của Thẩm thị, Tạ Sơ Thần vất vả chỉnh đốn các cửa hàng khác của Tạ gia.
Hắn là chủ nhân, đối xử với người khác công bằng, đối xử với hạ nhân bình đẳng, khiến cho các tiểu nhị trong cửa hàng đều kính trọng.
Sau khi có ảnh hưởng của nữ hoàng bệ hạ, Y Phô Tạ Tưởng bán được mấy ngày, dần trở thành trang phục thịnh hàng nhất của mọi người trong kinh thành.
Trong nhất thời, cửa hàng Y Phô Tạ Tưởng chật kín chỗ, phố lớn phố nhỏ đều thấy người mặc Trực Cư.
Những công tử vốn khinh thường Tạ Sơ Thần đều mong chờ, chạy tới Y Phô Tạ Tưởng, chọn những bộ Trực Cư đẹp nhất.
Trước khi Tạ Sơ Thần mười bốn tuổi, bởi vì bị mẫu thân sủng quá mà hư, ăn nhậu chơi bời, khiến bản thân béo phì tròn trịa.
Ngẫu nhiên trong một lần tò mò đi ngắm cái gì gọi là đại hội ngắm hoa, muốn làm quen với một ít bạn bè, lại bởi vì có văn hóa thấp nên bị người khác cười nhạo, vì thế tức giận đánh nhau với họ, thậm chí không muốn kết bạn nữa.
Mà cầm kỳ thi họa của hắn không thông, tính cách lại nóng nảy hung hãn, khiến cho danh tiếng tệ hại của hắn cũng truyền khắp kinh thành.
Thật ra, có rất ít người từng gặp Tạ Sơ Thần bằng xương bằng thịt, bất quá cũng chỉ là nghe được tin đồn mà thôi.
Bây giờ khi thật sự giao lưu tiếp xúc, bọn họ thấy Tạ Sơ Thần đối xử rất hiền lành với người khác, theo như lời đồn thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Sau khi thường xuyên qua lại, có không ít công tử tuổi trẻ trở nên thân thiết với Tạ Sơ Thần, Bọn họ muốn tham khảo cách thêu của Tạ Sơ Thần, cũng có nhiều người còn tung cành ô liu, rủ Tạ Sơ Thần đi dạo ngắm cảnh.
Y Phô Tạ Tưởng hồi sinh, có Tiêu gia chống lưng đằng sau, khiến cho Tạ thị không khinh thường ghét bỏ Tạ Sơ Thần nữa, nhưng có những kẻ mặt dày muốn tiếp cận, nói rằng mình là người một nhà, bọn họ nguyện ý giúp Tạ Sơ Thần cùng xử lý các cửa hàng.
Những tộc nhân cho rằng Tạ Sơ Thần vẫn là quả hồng mềm, định thừa dịp không có Tiêu Vãn ở đó, lân la làm quen.
Ai ngờ Tạ Sơ Thần lại cực kỳ cứng đầu.
Nghĩ tới lúc mẫu thân qua đời, bọn họ tham lam muốn chia cắt gia sản của mẫu thân, mỉa mai hắn và phụ thân.
Ba năm nay, hai cha con bị Tạ Thanh Vinh và con cái của họ bắt nạt, bọn họ đều nhắm một mắt mở một mắt, bây giờ còn không biết xấu hổ nói họ là người một nhà?!
Lập tức, Tạ Sơ Thần lạnh mắt, kêu hộ vệ đuổi toàn bộ những kẻ mặt dày không biết liêm sỉ ra ngoài đường.
Biết được Tạ thị dây dưa không chịu ngừng với Tạ Sơ Thần suốt buổi chiều, Tiêu Vãn vội rút bớt thời gian, chạy tới Y Phô Tạ Tưởng.
Đang định cảnh cáo bọn họ một phen, lại thấy Tạ Sơ Thần mỉm cười nói chuyện với hai vị thiếu niên khác.
Hôm nay Tạ Sơ Thần mặc một bộ Trực Cư xanh nhạt, từ xa nhìn lại như một gốc cây ưu nhã khỏe mạnh.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tinh xảo như ngọc bởi vì có nụ cười mà nở hoa, ánh mắt đen lấp lánh đầy sức sống, khiến người khác phải ngẩng đầu mà nhìn.
Chăm chú nhìn Tạ Sơ Thần ôn nhuận như vậy, thấy hắn không sao cả, hơn nữa càng có sức sống, Tiêu Vãn bất giác mỉm cười đầy yêu thương.
Khi định tới gần, nàng thấy Tạ Sơ Thần hơi cúi xuống, cẩn thận dựa vào bụng một thiếu niên.
Khi muốn cúi người nghe thử, lại thấy Tiêu Vãn đứng ở cửa nhìn mình không chớp mắt, Tạ Sơ Thần đỏ mặt vội đứng dậy, ngượng ngùng gọi một tiếng Thê Chủ.
Theo ánh mắt đầy mong chờ của Tạ Sơ Thần nhìn lại, thiếu niên đánh giá một người mặc quan phục, trông vất vả mệt mỏi nhưng vẫn tuấn tú như cũ.
Rất lâu sau, hắn mới hơi mỉm cười, tạm biệt Tạ Sơ Thần.
Trước khi đi, hắn không quên cổ vũ Tạ Sơ Thần: "Tạ công tử, chỉ cần ngươi cố gắng hơn, nhất định có thể hoàn thành ước nguyện.".