Hôm nay tôi tiếp tục cho những người bạn khác viết lưu bút. Bây giờ ngồi đọc lại những dòng lưu bút đó, hầu như toàn nhắc đến tên cậu ấy.
Tôi ổn mà.
02
Giờ tự học, cậu bạn thân T quay xuống thả thính xàm với tôi.
"Mày biết sao không? W ấy, nó thích mày từ năm đầu tiên. Nhưng mà thấy mày tỏa sáng quá nên nó không dám tiếp cận" Cậu bạn thân T chớp chớp mặt nhìn tôi.
"Hôm qua ấy, W ib cho tao hỏi mày bây giờ sao rồi? Nó nhớ mày lắm" Cô bạn thân A quay xuống bổ sung.
"Đúng rồi. Lúc trước ấy nó tâm sự với tao. Nó thích mày nhưng ngại không dám nói ra" Cậu bạn thân T nói tiếp.
"Ờ đấy. Nó với T chẳng phải cùng đội tuyển Sử à? Hay tâm sự với nhau là chuyện đương nhiên rồi" Cô bạn thân A gật đầu nhất trí.
Suốt cả một giờ đấy, tôi phải nghe hai người bạn này nói toàn những câu chuyện hết sức đẹp. Thực sự nếu hai người bạn này không làm biên kịch thì thật đáng tiếc cho nền điện ảnh nước nhà.
02
Tôi giơ tay chỉnh lại dây áo lót. Đúng lúc đó, cậu bạn thân T quay xuống nhìn.
"Mày ê, con Phương gạ *** tao" Cậu bạn thân T kéo tay áo cô bạn thân A.
Sau đó, cậu bạn thân T lấy hai tay nâng nâng ngực mình lên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bất thường.
03
Tôi chán nản nằm xuống bàn. Bàn tay vòng lên bóp ngực cậu bạn thân T. Cậu bạn thân T để yên. Tôi bóp mạnh một cái. Cậu bạn thân T giật nảy mình, đập tay tôi.
"Hôm trước thằng D nó bảo với tao. Hôm chủ nhật nó lên gặp W. Thằng D bảo với W là sau khi biết chuyện của nó, mày khóc sướt mướt các thứ ấy. Xong W bảo là Phương thích tao à hay là Phương thích tao mà ấy. Tao cũng không nghe rõ là mà hay à nữa. Nhưng nó bảo thế đấy" Cậu bạn thân T nói.
"Ui. Làm sao đây? Nó nói thế á? Ôi ngại quá. Không biết đâu đm. Mày đùa tao à?" Tôi bấn loạn, không ngồi yên nổi nữa, nhảy cả lên ghế.
"Thật đấy. Tao dám thề luôn. Hôm đấy mày không nghe thằng D nói gì à?" Gương mặt cậu bạn thân T nhìn tôi đầy chắc nịch.
"Tao không biết" Tôi lắc đầu.
Ôi tâm trạng của tôi bây giờ là như nào đây? Tôi phải làm sao đây? Ôi cái cảm giác vừa muốn cậu ấy biết vừa muốn cậu ấy không biết chuyện. Aygo thật sự mệt mỏi mà.
06
"Mai ấy. Sau khi làm xong đề văn ấy. Mày phải phi một phát sang phòng tao luôn đấy" Tôi dặn dò cậu bạn thân T.
"Để mày gặp nó hả?" Cậu bạn thân T hỏi.
"Ờ. Đi cùng mày chứ đi một mình tao ngại lắm" Tôi gật đầu.
"Sướng nhé! Mai được gặp W rồi nhé. Nhớ nhung bao lâu giờ cũng được gặp rồi" Cậu bạn Đ quay xuống nhìn.
"Cái gì cơ? Mày thích W à?" Cô bạn T quay xuống đầy ngạc nhiên.
"Không phải" Tôi lắc đầu phủ nhận ngay.
"OMG, nó vẫn chưa biết à? Tao tưởng cả lớp mình biết rồi chứ?" Cậu bạn H đầy ngạc nhiên.
"Còn mấy đứa nữa chưa biết" Tôi nói nhỏ.
"W nhớ mày đấy Phương ạ" Cô bạn thân T nói với tôi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, cô bạn T quay xuống lần nữa.
"Nó thích W à?" Cô bạn T hỏi tiếp.
"Mày điên à?" Cô bạn thân A phủ nhận.
07
"Cuối giờ N lấy sách trong tủ đưa cho K để mang về cho W nhé" Cô giáo phân công.
Cậu bạn K gật đầu rồi quay sang nhìn tôi cười.
Tôi vốn có ý sẽ cầm tập sách kia tận tay đưa cho cậu ấy rồi. Cậu bạn K cũng biết ý định này của tôi.
Tôi không để tâm nữa, tiếp tục viết bài.
Bỗng nhiên dưới lớp có tiếng của ai đó. Cô giáo liền nói ngay.
"Ơ thế nhà bạn T gần nhà W à? Thế thì N đưa sách cho T để mang về cho W nhé" Cô giáo nói lại.
"Vâng ạ" Cô bạn T vui vẻ nhận lời.
Cô bạn thân N liền quay xuống nhìn tôi. Tôi cố tỏ ra bình thản nhưng đôi tay thì không ngừng viết lên những câu chữ trong lòng lên vở cậu bạn thân T.
Cậu bạn thân T để yên cho tôi viết. Lát sau, cậu bạn cầm bút lên viết vào vở tôi: W nhớ mày lắm.