Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tư Thiếu

Chương 117: 117: Gây Chuyện




Ngày hôm sau
Vừa bước vào cổng công ty, đủ loại ánh mắt soi mói không ngừng đổ dồn về phía cô.
Chỉ sợ sau một đêm lời đồn thổi khắp nơi, toàn những lời không sạch sẽ.
Về điều này, Cố Nam Hương thầm thở dài, nhưng vẫn bình tĩnh đối mặt với nó.
Đến nơi làm việc, cô thấy Sophia, người đã lâu không bắt lỗi, ngồi chễm trệ trên ghế sơn móng tay, nhàn nhã nhất có thể.
Đi ngang qua chỗ ngồi của Lina, Lina bĩu môi nói với Cố Nam Hương: “Đến đây để tìm lỗi.”
Cố Nam Hương gật đầu, bày tỏ mình đã biết.
Sophia thật sự là một con gián đánh mãi không chết được, dù bị cô hạ bệ bao nhiêu lần rồi nhưng cô ta vẫn không thể ngừng cái mõm của mình lại.
Vừa hay, hôm có thể coi như thay đổi tư duy cho cô ta.
Cố Nam Hương bước đến gần bàn, đặt cặp tài liệu trong tay lên bàn, rồi vô tình chạm vào lọ sơn móng tay chưa đậy nắp của cô ta như thể vô tình.
Lọ sơn móng tay đã ở trên mép bàn khi đụng trúng lập tức rơi xuống đất.
Cố Nam Hương như đã rất sợ hãi lùi lại vài bước, “Trời ơi, thư ký Sophia, sơn móng tay của cô bị rơi rồi.”
Kỹ năng diễn xuất phóng đại và phóng đại biết bao.
Như để thể hiện rõ hơn vẻ ngoài yếu đuối của mình Cố Nam Hương đã bình tĩnh véo vào đùi mình.
Thật đau!
Nước mắt trong nháy mắt dâng trào trong mắt cô, cô vội vàng nói trước khi Sophia nói: “Thư ký Sophia tôi đã làm rơi lọ sơn móng tay của cô sao? Làm sao có thể, tôi chỉ đặt một tập văn kiện thôi, cô thấy đấy nó được tôi đặt ở rất xa.

"

Sau khi suy nghĩ về những từ đó trong đầu, Cố Nam Hương đã cướp lời của cô ta khiến cô ta không thể nói lời nào.
Sophia bất lực nhìn lọ sơn móng tay mới mua của mình rơi xuống đất, chất lỏng bên trong vẫn còn dính vào đôi giày cao gót xinh đẹp của cô ta, lập tức trượt theo phần trên, để lại một vệt dài.
Nhìn vào sọc đen trên giày, Sophia tức giận đến mức huyết áp tăng vọt.
Sau đó, cô ta đứng dậy và vỗ mạnh vào bàn, " Cố Nam Hương, nếu cô không làm điều đó, thì còn có thể là ai nữa? Tôi đang đổ nước bẩn lên chính mình chắc?! "
Làm càng mạnh thì càng tốt, chỉ sợ cô ta không làm mạnh thôi
Cố Nam Hương nhìn Sophia oai nghiêm, hơi lùi lại một bước, "Thư ký Sophia tôi rõ ràng đã nhìn thấy cô ném sơn móng tay xuống đất, sao bây giờ cô lại hãm hại tôi? Chỉ vì tôi đặt một tập tài liệu, hay là do cô không thích tôi? "
“Cố Nam Hương!” Sophia hung ác nhìn cô càng nhìn cô ta càng tức giận, "Xem tôi có xé rách miệng của cô không tránh cô nói nhảm.”
Cố Nam Hương nhìn Sophia kinh hãi lao tới, không khỏi kêu lên: “A, cứu tôi với!”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều bị giọng nói của cô thu hút ngay lập tức, mọi người chỉ chú ý đến hình ảnh mà cô muốn họ chú ý đến là Sophia dùng hết răng nanh chạy về phía Cố Nam Hương.
Lúc này, Cố Nam Hương đã lợi dụng điểm mù của mọi người để đá vào lọ sơn móng tay vừa rơi xuống chân Sophia
Lúc này, Sophia dồn hết sự chú ý vào cái miệng khó chịu của Cố Nam Hương nên hoàn toàn không để ý đến đôi chân của cô ta.
Khoảnh khắc đôi giày cao gót tiếp xúc với chướng ngại vật, chúng sẽ có một phản ứng tuyệt vời.
Đến khi Sophia sực tỉnh thì đã quá muộn, cả người cô ta chúi về phía trước.
Vì làm như"sợ hãi" Cố Nam Hương ôm người và hơi dịch sang trái.

Những người xung quanh đều sững sờ, không ngờ mới sáng sớm Sophia đã có thể dàn dựng một màn náo nhiệt như vậy.
Khi mọi người chưa kịp thuyết phục bất cứ lời nói nào thì sophia đã lao vào muốn xé xác Cố Nam Hương
Lập tức với một tiếng “rầm” Sophia tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Cơn đau lập tức khiến Sophia nhíu mày, nhưng lửa giận trong lòng lại khiến cô ta phớt lờ cơn đau, cô ta hơi chống người ngẩng đầu lên, chỉ thấy khóe miệng Cố Nam Hương treo một tia châm chọc.

“Cố Nam Hương, hôm nay tôi nhất định cùng cô sống chết đến cùng!”
Sophia cố gắng đứng dậy, ngay khi cô ta ngồi thẳng dậy, một đôi giày da nam bóng loáng lọt vào tầm mắt cô ta.
Sophia rất tức giận và không thèm để ý đến chủ nhân của đôi giày da.
Còn mắng: “Con đ ĩ, hôm nay tao nhất định phải làm cho mày đẹp mặt!”
Im lặng.
Lúc này, một cảm giác ngột ngạt khó tả xuất hiện trong toàn bộ không gian văn phòng.
Kết quả là những đồng nghiệp khác ban đầu đứng dậy định thuyết phục hai người đều phải ngồi trở lại chỗ của mình và đắm chìm vào công việc.
Nhìn mắt bằng mũi nhìn sự việc bằng trái tim cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình trong văn phòng.
Lúc này, Cố Nam Hương cũng nhìn thấy có người đến, không khỏi nuốt nước bọt.
Không phải nói rằng ngày hôm nay người đàn ông này sẽ đi công tác sao?
Tại sao lại ở đây!
Một dấu chấm hỏi lớn treo lơ lửng trong đầu cô.
Nếu không phải Tư Bắc Thần đi công tác, có lẽ cô cũng không dám đi chọc vào Sophia
“Chủ tịch” Sophia đang định mắng người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của người vừa đến trong giây tiếp theo, cô ta run lên bần bật, lời nói trở nên đặc biệt khó xử.
Mặc dù Tư Bắc Thần không nói lời nào, nhưng Sophia không khỏi rùng mình khi nhìn vào đôi mắt sắc lẹm kia.
Rất lâu trước đó, Tư Bắc Thần đã cảnh báo cô ta.


Đó là lý do tại sao cô ta dừng lại mọi hoạt động trong một thời gian dài như vậy.
Không ngờ, khi cô ta chuẩn bị hành động, Tư Bắc Thần đã bắt được.
Tâm trí Sophia chỉ chứa hai từ: “Hết rồi”!
"Chu Từ, lấy người này ném ra ngoài.

Từ hôm nay trở đi không cho phép người này bước vào đây nữa.

"
“Chủ tịch, tôi sai rồi…tôi”
Tư Bắc Thần giơ bàn tay lên chặn tất cả những lời chưa nói của Sophia.
“Dành những lời của cô mà nói với Tư Ngọc Tinh đi”
Những lời này vừa nói ra, Sophia sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô ta nghĩ rằng mình làm việc rất lén lút, không ngờ được Tư Bắc Thần đã nhận ra điều đó.
Chu Từ khóe miệng nhếch lên đi tới trước mặt Sophie, “Xin mời thư ký Sophia.”
“Đừng cố gắng chống cự, cũng đừng bao biện cho bản thân.

Có một số chuyện không tốt cho cả hai chúng ta, nhất là đối với cô, Sophia Tư thị đã đối xử với cô hết sức nhân từ.”
Những lời của Chu Từ giống như thẩm phán đọc kết quả cuối cùng của tù nhân.
Sophia đã đứng dậy, lại ngã xuống sàn vì những lời này.
Ngay cả khi Sophia mất hết sức lực, Chu Từ cũng có thể dễ dàng kéo cô ta lên.
Những người xung quanh dường như đang đắm chìm trong công việc, nhưng trái tim họ lại run lên không kiểm soát.
Những lời của Tư Bắc Thần và Chu Từ dường như không được nói ra, nhưng lại đánh trúng tất cả những người có mặt ở đây

Số phận của Sophia đã nói với mọi người một sự thật rất rõ ràng: Lòng trung thành là điều kiện tiên quyết để giữ được một công việc.
Văn phòng rất yên tĩnh, mọi người đều chăm chỉ làm việc.
Cố Nam Hương muốn trở về chỗ ngồi của mình, nhưng Tư Bắc Thần lại đang đứng trước mặt cô
Đại ma đầu vai rất rộng, nhìn qua có thể chịu mưa gió, nhưng nội tâm lại không rộng bằng vai, ngược lại có chút lòng dạ hẹp hòi.
Đây là cảm giác của Cố Nam Hương
Vào lúc này, cô đang tự hỏi liệu mình có nên đi vòng qua Tư Bắc Thần để trở về chỗ ngồi của mình hay quay trở lại chỗ ngồi của mình sau khi Đại Ma Vương rời đi.
Trước khi cô có thể tìm ra câu trả lời, Tư Bắc Thần đã quay mặt về phía cô.
Hai người nhìn nhau trong không khí, Cô vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng bất kỳ cảm xúc nào từ khuôn mặt Tư Bắc Thần.
Tất cô những gì cô có thể thấy là sự lạnh lùng trên khuôn mặt của người đàn ông.
Cố Nam Hương nuốt nước bọt, sẵn sàng tìm một chủ đề khác để ném vấn đề này đi.
Đôi mắt của Tư Bắc Thần rất hung dữ mỗi khi anh nhìn cô, Cố Nam Hương đều cảm thấy trái tim mình run lên.
Tư Bắc Thần đi về phía trước, khi đi ngang qua cô, người đàn ông dừng lại và nói nhỏ: "Kỹ năng diễn xuất không tồi.

Lần sau đừng diễn nữa, hại mắt.

"
Mẹ kiếp!
Cố Nam Hương không thể không thốt ra một câu chửi thề trong lòng, chẳng lẽ người đàn chó má này không há miệng ra một ngày cũng không chịu nổi sao?!
Trong lòng đang chửi rủa, nhưng trên mặt lại mang theo một lớp mặt nạ cực kỳ giả dối, cô mỉm cười, thấp giọng đáp: "Vâng, tôi nhớ rồi, cảm ơn tổng giám đốc đã nhắc nhở.
Sau đó anh sải bước đi và trở lại văn phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.