Không gian xe chật hẹp Âu Dương Vũ có thể cảm nhận rõ từng đợt hô hấp nặng nề do cả hai phả ra
" Âu tổng " Giọng nói cô đột nhiên vang lên " Không ngờ lại là tổng giám đốc Âu Thị cơ đấy "
Âu Dương Vũ đối mặt với ánh mắt cô thì hơi lúng túng, mặt đỏ ửng " Rõ... rõ ràng là em không hỏi " hắn thật muốn cắn vào lưỡi của mình, lúc nào lúng túng cũng nói lắp
" Nhưng em cũng chả nói anh biết em là ai đó sao? " hắn nhỏ giọng tố cáo cô
" Anh có hỏi em sao? hm " giọng Hạ Ngưng Tuyết đột mang theo chút đùa cợt
Khuôn mặt điển trai đột nhiên xoay lại nhìn cô " Vậy em là ai? "
Cuối cùng Hạ Ngưng Tuyết cũng bật cười " Tổng giám đốc vừa nhận chức được một tuần của Thiên Thịnh Hạ Ngưng Tuyết "
Âu Dương Vũ hơi nhíu mài Thiên Thịnh? Là công ty nhỏ của Hạ gia? Vậy cô là?
Như nhìn thấu được suy nghĩ của Âu Dương Vũ, Hạ Ngưng Tuyết mỉm cười " Em là con gái ông ấy vừa đi du học ở nước ngoài về " cô không nói ra quá khứ của mình tuy cô và Âu Dương Vũ đã va chạm nhiều lần nhưng vết sẹo đó cô không muốn động đến hơn nữa... cô và hắn có thể bước tới đâu đây? Nếu hắn và cô thật sự có tương lai thì mọi chuyện cô đều sẵn sàng nói mọi chuyện
" Vậy còn tin nhắn lúc nãy là sao? "
" Là em tung tin giả " Hạ Ngưng Tuyết từ trên người Âu Dương Vũ dời xuống, tay châm một điếu thuốc
" Mảnh đất đó chả có giá trị đâu bởi người bán mảnh đất đó là em " cô mỉm cười yêu mị " Tiền lời cũng khoảng vài chục tỉ "
" Khụ khụ khụ nữ.... nữ vương à, ném thuốc đi " Âu Dương Vũ quả thật không chịu nổi mùi thuốc
" Em vừa giúp anh không bị mất một khoảng tiền lớn nha " vừa dập xong điếu thuốc Hạ Ngưng Tuyết cười tà quay lại nhìn Âu Dương Vũ, lưỡi mềm mại đưa ra khẽ liếm lên đôi môi hồng nhuận như yêu tinh câu hồn đoạt phách
Hô hấp Âu Dương Vũ chợt cứng lại, cô họng khô khốc khẽ " Ừ " một tiếng
Bàn tay mềm mại dần chuyển lên vuốt ve cổ áo Âu Dương Vũ " Bảo bối à, tối nay em muốn chơi thật thỏa thích "
Đôi mắt màu hạt dẻ như phát sáng mê hoặc Âu Dương Vũ đến thần hồn điên đảo
Đôi mắt Hạ Ngưng Tuyết lóe lên tia bỡn cợt không dễ dàng phát hiện, đạo cụ cô mua cả rồi. Dám chơi cô sao? Đến lúc cô trút giận rồi, hừ
Âu Dương Vũ đột nhiên dâng lên dự cảm bất an, có cảm giác vừa chọc phải ổ kiến lửa
" Nữ.... nữ vương à, em xem trời cũng sắp tối rồi mà cả ngày hôm nay chúng ta lại chưa ăn gì cả " Liếc nhìn khuôn mặt gần trong gan tất cùng bàn tay đang vuốt ve cổ áo mình " Đến nhà anh đi, anh nấu món ngon cho em ăn được không? "
Hạ Ngưng Tuyết cười cười nhìn anh " Lại nói lắp, em có ăn thịt anh à? "