Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 54: Mất trí nhớ



"Ngụy Hằng?"

Lan Lan nhìn tôi và gọi cái tên đó.

Nhưng đó không phải là tên của tôi.

Cùng lúc đó, khi cô ta cũng buông bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay tôi ra, tưởng như tôi có thể tiếp tục đâm xuống, nhưng không biết tại sao, con dao găm trêи tay tôi lại không còn tung tích nữa. Trong chuyện này, nỗi sợ hãi khi cô ta tỉnh lại được thay bằng sự nghi ngờ về cái tên mà cô ta vừa gọi.

“Cô... gọi tôi sao?” Tôi không nhịn được hỏi.

Cô ta ngồi dậy, xoa cổ, ngực, nhưng không thấy vết thương nào tồn tại cả.

Tôi cực kỳ chấn động, tôi cho rằng sở dĩ cô ta không chết, thì cũng phải tồn tại thứ gì đó để bảo vệ tính mạng tương tự như trùng độc trong cơ thể tôi vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại, cơ thể cô ta thực sự hồi phục vô cùng nhanh chóng.

Tôi nhớ Diêu Thiến Văn vừa rồi từng nói, pháp sư cổ độc cũng là một con người da thịt bình thường thôi mà?

Quả nhiên, lời của người phụ nữ kia không thể nào tin được.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại người bằng xương bằng thịt nào như thế này!

"Ngụy Hằng! Haha ..." Lan Lan đột nhiên bật cười, cười như một đứa trẻ ngây thơ.

Lại bắt đầu đóng kịch sao?

Tôi không biết, chỉ theo bản năng kiểm soát thân thể, đứng lên một chút rồi từ từ lùi lại phía sau.

Lan Lan không nhúc nhích, cười híp mắt ngồi đó, nhưng cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cảm thấy mình đã nhích đến gần chỗ của Diêu Thiến Văn, chậm rãi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Cô ta sao vậy? Gọi tôi là Ngụy Hằng có ý gì?"

"Chú đang nói cái gì vậy? Không nghe rõ..."

Giọng nói hơi xa, tôi quay đầu nhìn lại, người phụ nữ này không biết từ lúc nào đã cách xa hơn cả bốn mét!

Nếu như không nhờ thứ ánh sáng huỳnh quang kỳ lạ trong hang động này, tôi đoán bây giờ không thể tìm thấy cô ta được!

“Thôi quên đi, tôi không nói gì cả.” Ta không định hỏi, nhưng ngay lúc vừa quay đầu lại, một bóng người nhỏ nhắn đang ở ngay trước mặt!

Là Lan Lan!

Cô ta là yêu quái sao?

Lúc di chuyển lại không một tiếng động nào cả!

Sau đó, cô ta bỗng nâng một tay lên, nắm lấy quần áo trêи bụng của tôi, ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ vô tội nói: "Anh nói cho tôi biết, anh tên gì, hay anh ... có thể nói cho tôi biết, tôi tên gì không?"

"Cái gì?"

"Nói cho tôi biết, tôi tên là gì!"



Cô giật mạnh lần nữa, vẻ mặt dần trở nên nóng nảy.

"Tôi nói chú này!" Diêu Thiến Văn đột nhiên từ phía sau vỗ lưng tôi một cái!

Bên này tôi đang đối mặt một mình với Đỗ U Lan, trong lòng đang có chút hoảng hốt, bị cô ta đánh cho dựng hết cả tóc gáy, đáp: "Nói gì chứ!"

"Chú dữ như vậy làm gì! Tôi nói là, tôi cảm giác sao cô ta có vẻ ngốc thế?"

Hình như thật vậy.

Lúc đầu, tôi cũng nghĩ tới việc liệu có phải cô ta giả vờ mất trí nhớ không. Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như không cần thiết phải làm vậy, cho dù trong cơ thể Đỗ U Lan không còn cổ vương nữa, nhưng nếu muốn giết hai người chúng tôi vẫn dễ như trở bàn tay.

Giả vờ mất trí nhớ dường như không có chút ý nghĩa nào đối với ta.

Đã như vậy thì tại sao cô ta lại bị mất trí nhớ?

Trước đó khi làm tổn thương cổ vương, Đỗ U Lan sẽ bị hôn mê.

Mà lần này, tôi đã giết chết cổ vương rồi, cho nên tổn thương của Đỗ U Lan còn nghiêm trọng hơn so với việc bất tỉnh lúc nãy sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, xem ra cũng chỉ có thể giải thích theo cách này.

Nhưng cô ta nói Ngụy Hằng gì đó là có ý gì? Chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ, cô ta nhận nhầm tôi sao?

"Rốt cuộc anh có thể nói cho em biết em là ai không! Ngụy Hằng!"

Cô ta tiếp tục truy hỏi, tôi lo lắng nếu không đưa ra câu trả lời thì cô ta sẽ vì chuyện này mà tức điên lên, để tránh phiền phức, tôi thuận miệng nói: "Đỗ U Lan!"

Nói xong lại lập tức hối hận.

Tôi nên chế ra một cái tên mới đúng. Tôi lo rằng khi nghe thấy tên thật của mình cô ta sẽ khôi phục trí nhớ mất.

May mắn thay, điều tôi lo lắng không thành hiện thực, Lan Lan lẩm bẩm cái tên kia liên tục, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó trêи mặt dần dần lộ ra nụ cười hài lòng, "Không sai, đúng là cái tên này!"

“Em nhớ lại rồi?” Tôi thử dò hỏi.

Lan Lan lắc đầu: "Không nhớ, nhưng cảm giác thấy không sai."

"Cảm giác không sai?"

"Ừ! Có vẻ như đó là tên của em!" Cô ta nói một cách ngây thơ hồn nhiên, nếu như không phải diễn xuất giống trước đây, như vậy, chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ, tâm lý lứa tuổi của cô ta cũng ngắn lại?

"Vậy Lan Lan, trước hết em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh cùng dì bên đó có chút chuyện muốn nói."

"Vâng..."

Cô bé ngoan ngoãn đi sang một bên, nhìn xung quanh kỹ hơn.

“Làm sao đây chú, cũng không biết khi nào cô ta khôi phục lại trí nhớ...” Diêu Thiến Văn kéo lấy tay tôi, nói nhỏ: “Hay là trong lúc cô ta đang ngủ, chúng ta xoẹt xoẹt đi!” Nói xong, động tác tay của cô ta đặt ở trêи cổ.



Tôi lặng lẽ nhìn Lan Lan một lúc, nói: "Không được đâu, lúc trước có thể giết cô ta bởi vì cổ vương đã chết, cô ta bị bất tỉnh. Nhưng mà khi ngủ, ai biết được cô ta có năng lực kỳ lạ nào đó đột nhiên tỉnh lại không? Cô ta bị mất trí nhớ đồng thời tâm lý độ tuổi nhỏ lại, nhưng không có nghĩ là năng lực của cô ta bị mất đi ... Vừa rồi cô ta nắm lấy cổ tay tôi mà tôi không thể nào thoát ra được. "

"Vậy thì chú có kế hoạch nào ổn thỏa không?"

Tôi suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ, nói: "Cô nói xem, lúc trước cô nói về pháp sư cổ độc ấy, đối với Đỗ U Lan mà nói thì đó là trí nhớ hay bản năng?"

"Hả? Ý của chú là gì?" Diêu Thiến Văn đang nghi ngờ, nhưng ngay sau đó dường như cô ta hiểu ý tôi, kéo mạnh cánh tay tôi nói: "Này, chú định lợi dụng bộ dạng hiện tại của Lan Lan để giải độc trùng sao?"

“Nói không chừng tôi còn có thể nhận được thêm tin tức của Mễ Na.” Điều tôi muốn không chỉ là giải độc.

"Chú không sợ khi khôi phục trí nhớ cô ta sẽ giết anh sao?"

"Tôi cũng đang đánh cược xem cô ta sẽ mất bao lâu để hồi phục trí nhớ. Nhưng có vẻ như việc cô ta mất trí nhớ không hề đơn giản. Cô có nghĩ rằng có khả năng trước khi gặp lại một cổ vương mới cô ta sẽ không phục hồi trí nhớ được không?."

Diêu Thiến Văn đưa tay chạm vào trán tôi, nói: "Chú à, bình thường đầu óc đầy âm mưu của chú tôi còn cảm thấy rất thú vị... Nhưng hiện tại, chú đây là hoàn toàn đoán mò mà! Ngay cả một chứng cứ cũng không có, chơi kiểu này thì chết đấy... Dù sao thì tôi cũng nói xong rồi, tôi sẽ trốn khỏi đây, còn anh và cô ta thích làm gì thì cứ làm đi.”

Lần này tôi thực sự không có căn cứ.

Nhưng dưới tình huống này tôi không thể nào giết cô ta được, tôi cảm thấy, đây có lẽ là quyết định đúng đắn nhất lúc này.

Coi như tôi có trốn thoát thì sớm muộn gì cũng bị trùng độc biến thành quái vật, đánh mất chính mình mà thôi.

Huống chi tôi cũng không thể trốn được, tôi còn muốn tìm Mễ Na ...

Tôi đã thua một vụ đánh cược rồi, tôi thực sự không thích tin vào may rủi.

Nhưng tôi không cam lòng!

Coi như so tài cùng tôi cũng được, tôi vẫn luôn muốn thử lại lần nữa...

Cho dù rốt cuộc không giải được độc trùng, thì ít nhất cũng phải tìm được tin tức của cô ấy từ Đỗ U Lan, không biết cô ấy đang ở đâu.

Mễ Na.

“A!” Diêu Thiến Văn đột nhiên hét lên một tiếng, kéo tôi trở về thực tại.

"Cô la cái gì vậy?"

"Chú nhìn qua kia mau, cô ta, cô ta cũng còn sống!” Diêu Thiến Văn kinh hãi chỉ về hướng kia, tôi nhìn theo tầm mắt của cô ta, phát hiện lúc này Lan Lan đang ở bên cạnh thi thể của người phụ nữ Đông Nam Á, mà chân tay của thân thể kia cũng đang đu đưa lên xuống, thân mình đang uốn éo qua lại như một con rắn!

Khóe miệng Lan Lan bật ra một tiếng cười khẽ, như là đang nhìn một món đồ chơi mà mình yêu thích.

Tôi có chút sững sờ, nói: "Cái quỷ gì vậy, thân thể bất tử rẻ như vậy sao? Trêи đời này ai cũng có?"

Nhưng theo thời gian, tôi dần dần thấy động tác của người phụ nữ Đông Nam Á hơi kỳ lạ, có phải cô ấy cử động có quy luật đều đặn quá rồi không?

Tiếp sau đó, một cảnh tượng khiến tôi bàng hoàng xuất hiện, chân tay, thân mình và đầu của người phụ nữ Đông Nam Á lần lượt nổ tung! Những con trùng đang ngoe nguẩy trong vũng máu nhầy nhụa của cô ta.

Tiếng cười của Lan Lan lúc này càng vui vẻ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.