Người dân tụm lại ngoài công đường xem quan huyện xét xử vụ án Dương Văn bị giết hại
- Này, tôi nghĩ Trần phu nhân tốt bụng, hay giúp đỡ những người nghèo khổ như vậy chắc không giết Dương chủ quán đâu
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Đụng đến lợi ích kinh doanh thì cũng có khả năng Trần thị giết Dương chủ quán chứ. Hai nhà này cạnh tranh làm ăn cũng đã nhiều năm rồi mà.
Tiếng xì xào bàn tán không ngớt
Trên công đường, quì trước quan huyện là ba người. Một bên, hai người mặc đồ tang trắng, thoạt nhìn đã biết là vợ và con của người bị hại
Dương phu nhân khóc nấc nghẹn, cầm chiếc khăn lau nước mắt. Bên cạnh bà, một nam tử tầm mười chín, hai mươi tuổi, đôi mắt đầy bi thương, vỗ vỗ nhẹ sau lưng người phụ nữ đáng thương, an ủi là Dương Bình Nguyên, con trai bà.
Còn bên kia, Hà Nghi - Trần phu nhân với gương mặt phúc hậu, ánh mắt quả quyết xen lẫn chút xót thương, lo lắng
- Đại nhân, lão gia nhà tôi chết thật thảm....
Dương phu nhân khóc nức nở
" Đại nhân, tôi là bị oan. Mong ngài minh xét", Trần phu nhân lạy, đầu xuống đất. Thật không thể không nói trong hoàn cảnh này, bất cứ ai cũng mất bình tĩnh, kêu gào mình bị oan nhưng Trần phu nhân lại bình tĩnh như vậy, minh bạch từng chữ nói ra. Đúng là người phụ nữ có bản lĩnh
Đúng lúc này, Trần bổ đầu dẫn theo một số bổ đầu khác đuổi bắt vào huyện đường, hai tay chắp lại, hơi gập người xuống, đầy nghiêm nghị:
- Đại nhân, đã bắt Lâm Hắc về qui án.
Lâm Hắc là người phụ giúp Dương chủ quán điền sổ sách.Thời điểm bị bắt hắn đang chạy trốn về quê
Quan huyện ra lệnh cho bổ đầu mở tay nải cầm theo. Cơ man nào là vàng bạc hiện ta trước mắt mọi người
- Lâm Hắc, ngươi giết đã biết tội của mình?
Có tật giật mình, Lâm Hắc toàn thân run lên, trên trán chảy mồ hôi đầm đìa sợ hãi. Đến thời điểm này, hắn còn già mồm:
- Đại nhân, tôi không giết Dương chủ quán. Là Trần thị....phải là Trần thị này giết
Lâm Hắc chỉ tay về phía Trần phu nhân, cũng không ngừng run rẩy
" Ý của ngươi là ngươi không giết người?Vậy tối hôm Dương chủ quán bị sát hại, có người hầu lại phát hiện người hốt hoảng chạy ra, trên tay lại mang theo tay nải. Ngươi nói người không giết người? Người chỉ là một tên điền sổ sách, tiền lương cũng không đáng là bao. Vậy số tiền này, ngươi giải thích làm sao? “, quan huyện tức giận nhìn tên Lâm Hắc, lại cầm kinh đường mộc (1) gõ mạnh xuống mặt án
* (1) kinh đường mộc: một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm, quan huyện sử dung khi thẩm án. Một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động
Mặt Lâm Hắc biến sắc
Quan huyện lại tiếp tục:
- Dương công tử cũng phát hiện ra sổ sách bị ngươi làm giả. Ngươi đã ăn của Dương gia không biết bao nhiêu tiền. Ngươi còn chối cãi. Người đâu, mang hắn ra đánh tới khi nào chịu nhận tội!
Lâm Hắc sợ bị đánh, kinh hãi,đập đầu quỳ lạy
- Đại nhân, tha mạng. Tiểu nhân... nhận tội.. là tiểu nhân đã giết Dương chủ quán. Dương chủ quán là tiểu nhân giết... Dương chủ quán phát hiện ra sổ sách có vấn đề, lại nghỉ ngờ điều tra tiêu nhân nên tiểu nhân đã giết... đại nhân tha mạng.... tiểu nhân khai hết...
- Mau nói!!!
"Tối hôm đó, Dương chủ quán đã gặp riêng tiểu nhân. Dương chủ quán nói bóng gió về sổ sách, lại nói đã cho Dương thiếu gia đi điều tra. Tiểu nhân sợ nên đã...giết Dương chủ quán, lại...đem vàng bạc bỏ vào tay nải chạy trốn", Lâm Hắc đem toàn bộ sự việc kể lại
- Hay cho một tên Lâm Hắc. Năm xưa ngươi từ quê mới lên, không chốn dung thân, là Dương chủ quán giúp ngươi có chỗ ăn, chỗ làm. Người không biết cảm kích mà ngược lại còn lấy oán báo ơn. Còn không biết hối cải. Người như ngươi thật bất nhân, bất nghĩa. Nay nhân chứng, vật chứng đã đủ. Người đâu, mang hắn nhốt vào đại lao, giờ ngọ ngày mai xử trảm thị chúng!!!
Còn Dương thị, bà không có chứng cứ, lại nghi oan cho Trần thị. Niệm tình vì đau xót trước cái chết của Dương chủ quán, tạm thời tha cho. Bà nghĩ cho kĩ, không có chứng cứ đừng vu oan cho người khác. Còn Trần thị, bị oan, phóng thích tại chỗ
Dưới huyện đường, Trần phu nhân thở phào nhẹ nhõm
Lâm Hắc bị hai bổ đầu lôi xuống. Túng quá làm liều, hắn rút thanh kiếm dắt bên hông của một bổ đầu đang áp giải hắn xuống
Mọi người trong nha môn bất ngờ vì hành động của Lâm Hắc, chưa kịp phản ứng thì hắn đã chìa kiếm vào cổ của Trần phu nhân, bà kinh hãi
- Các ngươi mau thả ta. Nếu không, Trần thị đừng hòng sống. Lui hết ra. Trần bổ đầu, người muốn mẹ ngươi chết sao? Dù sao ta cũng dính máu tanh. Hôm nay các người thả ta, lui ra ta sẽ không giết Trần thị
Trần bổ đầu cố nén cảm xúc, dõng dạc:
- Lâm Hắc,nếu thoát khỏi hôm nay thì ngày sau ngươi cũng không thoát được. Chi bằng ngươi khoanh tay chịu trói. Như vậy cũng giảm bớt tội nghiệt
- Phí lời. Mau đem tay nải cho ta. Không ta giết mẹ ngươi. Nhanh.
Lâm Hắc dùng lực nhẹ động kiếm, cổ Trần phu nhân đã rướm máu
- "Minh nhi, mặc kệ mẹ. Mau bắt hắn lại", Trần phu nhân không muốn con mình khó xử
Trần bổ đầu nhìn sang quan huyện, quan huyện cũng gật đầu. Vị quan huyện nãy cũng biết sớm muộn gì Lâm Hắc cũng bị bắt nên bây giờ cứ nghe theo lời hắn, đợi hắn thả Trần phu nhân ra sẽ cho người truy bắt. Vấn đề chỉ là thời gian thôi
Lâm Hắc nhận được tay nải, đi ra ngoài công đường, tay vẫn chưa buông Trần phu nhân ra
Mấy bổ đầu trong huyện nha vẫn đang theo sát hắn, bao quanh hắn
-"Các ngươi mau lùi lại. Muốn Trần thị chết hả?",Lâm Hắc nổi điên
Các bổ đầu lùi lại
Trần phu nhân muốn thoát khỏi tay hắn, vùng vẫy, cắn hắn thật mạnh
Lâm Hắc hướng mũi kiếm về phía người phụ nữ kia, đẩy kiếm thật mạnh, khoảng cách giữa kiếm và Trần phu nhân rút ngắn dần
Trần bổ đầu dù võ công cao tới mấy thì cũng không thể cứu Trần phu nhân được
Ngay lúc nay, không ai có thể ngờ đến có một vật thể không xác định rơi xuống, đập ngay vào người tên ác ôn
Mà vật thể đó, không ai khác là một người... là Phùng Tiếu Tiếu
Lâm Hắc và Tiếu Tiếu ngã lăn quay. Tiếu Tiếu bò dậy, thấy cảnh vật xung quanh, mọi thứ như trong mấy bộ phim cổ trang cô xem, hãi hùng:" xuyên không? Chả lẽ mình xuyên không?"
Lâm Hắc cũng lọ mọ đứng lên, thấy Tiếu Tiếu, hắn biết ngay là do cô, cầm kiếm chĩa về cô, nổi điên: