Hành Vân Lưu Thủy

Chương 11: Hồi thứ tám: Tề thiên toán (4)



Phá đại kỵ âm dương lưỡng trọng,

Cộng hồn thể linh tê nhất độ.

Tạ Lưu Thủy rùng mình, chỉ đành thành thật trả lời:

“Ta không phát hiện ra tình huống gì khác thường, nhưng…”

Thấy đối phương cố ý dừng lại, Sở Hành Vân nắm thật chặt lấy chuôi dao, mang hàm ý uy hiếp.

“Sở các hạ, ngài có thể rút bàn tay ngọc ra trước được không, ta sợ ta vừa nói xong, không còn giá trị lợi dụng, ngài run tay một cái rồi khuấy cho ta nát bấy.”

“Ta không giết người.”

“Hiểu rồi, Sở hiệp khách ngài là ai kia chứ! Giang hồ tinh phong huyết vũ, hai tay không dính nửa vệt đỏ, cho nên Tạ mỗ ta cho dù có đáng chết đi nữa, cũng không nên làm phiền tay ngọc của ngài khẽ rung, chỉ cần ngài buông tay ra, ta sẽ lập tức trình bày đúng sự thật.”

Sở Hành Vân thoáng chần chừ, rồi rút tay trái ra.

Tạ Lưu Thủy nhấn tay phải xuống đất, thở dốc lấy hơi, rồi nói: “Lúc ta đi vào, Lý phủ không có tình huống khác thường nào, nhưng… có thể là do ta nghĩ nhiều, ta luôn cảm thấy Lý phủ về đêm quá yên ắng.”

Hành Vân còn muốn hỏi kỹ thêm, đằng xa lại vọng tới một tràng tiếng vó ngựa, tựa như một nhóm người đang chạy về phía núi, lúc này tầm nhìn bị cành thụy hoa tươi tốt che khuất, tới khi y vừa ngước mắt lên xem, tay phải Tạ Lưu Thủy lại đột nhiên tung một nắm đất lên, Sở Hành Vân bị phân tâm bởi tiếng vó ngựa, nhất thời chưa sẵn sàng, tầm nhìn lại mờ đi, Tạ Lưu Thủy nhân cơ hội này cấp tốc bật người dậy, một chiêu bất chấp, đột nhiên rút đao ra bỏ chạy vào núi.

Tạ Lưu Thủy âm thầm cảm động vì một nhát dao kia của Sở Hành Vân đâm cực khéo, tránh được nội tạng, mũi đao cắm hết vào thịt, ngoại trừ đau đớn và mất máu thì không hề nguy hiểm đến tính mạng. Đáng tiếc là hắn phải vừa chạy vừa bịt vết thương, hành động chung quy vẫn không thể mau lẹ, còn chưa thoát ra khỏi mảnh thụy hoa đã bị Sở Hành Vân tóm chặt.

Tạ Lưu Thủy lập tức đổi bị động thành chủ động, xoay người lại tay phải vung đao ra, tay trái lại vung một quyền về phía bụng, song lại bị Sở Hành Vân liếc mắt đã nhìn thấu, y hơi nghiêng người, tứ lạng bạt thiên cân, tay phải tóm lấy nắm đấm tay trái hắn xong liền bẻ một cái, Tạ Lưu Thủy nhịn đau, tay trái chộp ngược lấy cổ tay Hành Vân, giật mạnh về phía trước, đồng thời chân phải cũng bước về phía trước, chĩa vào đũng quần đối phương.

Sở Hành Vân dứt khoát thuận thế làm theo, tay phải đang bị tóm chặt nhấc Tạ Lưu Thủy lên trên, nhân lúc hắn đang bị thương thân dưới bất ổn, đang chuẩn bị làm một cú hất qua vai thật đẹp, đối phương lại tức khắc phát hiện, đột nhiên thả lỏng lực tay, dồn trọng lượng cả người đè xuống Sở Hành Vân.

Hai người cùng ngã vào ruộng thụy hoa, trong nháy mắt, Tạ Lưu Thủy giơ đao trên tay phải, vung về phía cổ người bên dưới.

Song Sở Hành Vân lại ra tay như chớp, lập tức siết chặt cuống họng của người phía trên, cùng lúc đó, đao của Tạ Lưu Thủy đã gác ngang trên cổ y.

Lại một phen giằng co.

Nhìn nhau không nói gì, lúc này Tạ Lưu Thủy đang đè lên người Sở Hành Vân, không ngờ lại không nhịn được nhớ tới đủ những khung cảnh đêm qua, hai người bọn họ cao bằng nhau, hiện giờ lại nằm hông kề hông như vậy…

Sở Hành Vân thấy Tạ Lưu Thủy nở nụ cười lưu manh, không biết trong đầu đang xoay chuyển bao nhiêu tâm tư bẩn thỉu, y siết chặt lấy yết hầu tên này, Tạ Lưu Thủy trông không hề sợ hãi, chỉ nói nhỏ vào tai y: “Nể tình đêm qua chúng ta một đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa, ta cho ngươi một lời khuyên…

“Miếng ngọc vỡ này, ngươi tốt nhất đừng mang theo nữa.”

Một câu trúng đích! Sở Hành Vân đột nhiên ngồi dậy, căn bản không buồn nhìn vào thanh đao đang gác trên cổ, Tạ Lưu Thủy chậc một tiếng, vội vã rút đao về, lại mất đi tiên cơ, bị Sở Hành Vân tóm chặt lấy yết hầu đè xuống đất.

“Ngươi có ý gì! Ngươi nhận ra miếng ngọc này sao! Nhìn thấy ở đâu!”

Tạ Lưu Thủy khẽ cười: “Thứ cho ta không thể trả lời.”

Sở Hành Vân lúc này lòng như lửa đốt, mười năm không có một chút manh mối nào, vất vả lắm mới tóm được một cái, có thể dễ dàng buông tha được sao, liền lập tức đoạt lấy thanh đao trong tay Tạ Lưu Thủy, chĩa thẳng vào vết thương trên bụng hắn, lạnh lùng hỏi:

“Nói, hay là không nói?”

“Ngươi có đâm ta thêm mười nhát, ta cũng vẫn sẽ… AAAAAA…”

Sở Hành Vân không khách sáo với hắn nữa, đâm một nhát xuống rồi rút ra, làm cho Tạ Lưu Thủy đau đến mức nhăn nhó mặt mày.

“Có nói hay không?”

“… Bất Lạc Bình Dương ta… dâm loạn gian dâm rất lành nghề. Nhưng lại không làm được chuyện đẩy người vào hố lửa, ta đã là người trong cuộc… bản thân không thể thoát ra, ngươi muốn đâm chết khuấy nát, vậy thì cứ tự nhiên muốn làm gì thì làm…”

Sở Hành Vân nghe thấy vậy, bàn tay bóp lấy cuống họng Tạ Lưu Thủy lại buông lỏng, y cười lạnh: “Ngươi đã biết ta cố chấp với miếng ngọc này như vậy, nếu thật sự không muốn đẩy ta vào cuộc, hà tất phải mào đầu bằng câu nói đó!”

“Có lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú.” Tạ Lưu Thủy nở nụ cười bất đắc dĩ, “Ta chỉ khuyên một câu, còn lấy hay bỏ thế nào vẫn do ngươi định đoạt, ta không can thiệp được, có điều…”

Hắn thoáng chống người dậy, dùng giọng điệu ám muội thổi khí vào tai y: “Nếu Sở hiệp khách thật sự muốn biết, cũng không phải là không thể, để ta tiến vào thân thể ngươi cẩn thận đâm một phen, sảng khoái xong nhất định sẽ hỏi gì đáp nấy!”

Sở Hành Vân giơ đao, lần này Tạ Lưu Thủy lại đột nhiên nắm lấy tay y chủ động đâm vào miệng vết thương trên bụng phải mình, Sở Hành Vân cả kinh, chỉ thấy động tác trên tay hắn dù đang kéo mình về phía trước, thân thể lại lập tức đột ngột lùi về phía sau, sau đó nhanh chóng thả lỏng, xoay người bật lên.

Tạ Lưu Thủy đương muốn trốn, lại vẫn chậm mất một bước, tay phải Sở Hành Vân ngoắc tới từ sau lưng, chộp lấy miệng vết thương của hắn, miễn cưỡng nhấn người xuống, Tạ Lưu Thủy đau đến mức mặt co quắp lại, tay phải trói chặt lấy cánh tay của Sở Hành Vân, tiếp đó liền nhấc chân đạp lên chân phải y, cả người đè mạnh về phía sau.

Đúng lúc này, trăng lên đằng Đông.

Ngay khi Tạ Lưu Thủy đang ngã xuống, cảm giác không trọng lực như rơi xuống vực đột nhiên chiếm lấy cả trái tim, hắn bỗng cảm thấy trời đất lộn ngược, vạn vật sụp đổ, mà bầu trời đêm trước đó rõ ràng là đang mây che trăng, hiện giờ lại tựa như mặt đất tắm ánh bạc rực rỡ, bốn bề đều mông lung…

Bỗng nhiên, ánh trăng rực rỡ lại hóa thành vạn ngàn cây ngân châm, đâm thẳng vào con ngươi Tạ Lưu Thủy, đau đến mức hắn xuýt xoa không thôi. Ngay sau đó, một lực hút vô hình, khó lòng kháng cự đã trói chặt lấy hắn, hắn vừa muốn giãy giụa, một cơn đau nhói như bị ngân châm đâm xuyên lại lan từ rốn tới, hai chân hắn mềm nhũn, người sa về phía sau.

Dạ lung miên dương kim, huyết tiên đoản đao sương, hai người đối bóng chồng, phá kỵ phạm thái cực. Dương giả đao hoa ngọc, âm giả huyết nguyệt kính (*), âm dương bổn tướng hợp, kết khế ước linh tê.

(*) đoạn này là tương ứng với lời hai ông thầy bói: Sở Hành Vân kỵ máu trăng gương, Tạ Lưu Thủy kỵ đao, hoa mang tính dương, ngọc.

Thoáng chốc, Sở Hành Vân đã nhìn thấy Tạ Lưu Thủy trước mặt mình ngã chổng vó như bị mất hồn, đè chặt y xuống. Sở Hành Vân đang muốn đứng dậy phòng ngự, lại chợt cảm nhận được một cơn gió âm, một thứ gì đó hư ảo lạnh lẽo đột nhiên xuyên vào thân thể mình, tới khi hoàn hồn lại phát hiện Tạ Lưu Thủy trên người như đã chết mất rồi, không hề nhúc nhích một chút nào.

Sở Hành Vân đang muốn dùng chân đạp hắn ra, ai ngờ tứ chi lại đột nhiên cứng đờ, hai tay ngứa ngáy, hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân mà lại duỗi ra ôm lấy Tạ Lưu Thủy, nhẹ nhàng đặt hắn xuống mặt đất.

Sở Hành Vân cau mày, xảy ra chuyện gì đây?

Tạ Lưu Thủy cũng bối rối, tình huống thế nào đây?

Vốn là hai người đang đánh nhau thật hay, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên không hiểu sao lại đau nhức ngã xuống, tiếp đó tầm nhìn mờ ảo, hắn liền thấy mình mềm oặt ngã, bèn nhanh chóng duỗi tay ra đỡ.

Nhìn thấy mình?

Duỗi tay ra đỡ?

Vậy thì đôi tay này…

Tạ Lưu Thủy cúi đầu xuống nhìn, mẹ nó đây chính là tay của Sở Hành Vân!

Xảy ra chuyện gì! Bọn họ như vậy là linh hồn… đồng thể?

Tạ Lưu Thủy nhất thời như bị đánh cho một đòn, đây là chuyện tệ hại gì! Ông trời sao có thể bắt nạt hắn như vậy? Hôm qua ngàn tính vạn tính, mọi bước đều thành, không ngờ rằng Sở Hành Vân đã sớm mất hết võ công, dã tràng xe cát. Thôi thôi thôi! Sống chết có số, thập dương tặng đi như nước đã đổ, Tạ Lưu Thủy hắn không cần.

Đợi đến khi hắn ra khỏi thành Lâm Thủy, thiên hạ rộng lớn, Sở Hành Vân sẽ không tìm được hắn nữa. Từ nay về sau, y đi đường dương quan của y, hắn đi cầu độc mộc của hắn, đôi bên không dính líu, không liên quan.

Nếu như nghiệt duyên chưa hết, vạn thủy thiên sơn, Sở Hành Vân vẫn có thể tìm được hắn, vậy chính là có thù báo thù, có oán báo oán, hoặc thiến hoặc chết, chỉ đến như thế mà thôi.

Nhưng ông trời không thích nhất là bị người phàm đoán được ý nghĩ, vì vậy liền ra chiêu nằm ngoài dự tính, tặng cho một màn linh hồn đồng thể như nói mơ giữa ban ngày, để Tạ phàm thai đánh giá một hai.

Tạ Lưu Thủy chợt nhớ tới, trước khi đi tìm Sở Hành Vân, hắn đã từng ném tiền xu, mấy lần mặt phải đều hướng lên trên, bảo hắn “làm”.

Lúc đó cho rằng, ý trời khó trái ý trời khó trái, bây giờ suy nghĩ lại:

Má nó! Là ý trời như vậy sao?

Đêm man mát, gió thổi hương thụy hoa nồng nàn. Chỉ là, một đêm phong lưu phá mệnh kỵ, một chốc nghiệt duyên hồn cộng thể, chẳng biết kiếp trước nhân quả gì? Mà khiến ngày nay Nguyệt lão son.

Sở Hành Vân vẫn còn đang ngỡ ngàng, ngơ ngác không hiểu rõ được tình hình, bỗng nhiên, trong đầu lại vang lên giọng nói của Tạ Lưu Thủy, chưa chờ cho tên lưu manh này nói chuyện, Sở Hành Vân đã lập tức giơ chân, đá “thi thể” của Tạ Lưu Thủy vào bụi thụy hoa.

“Này! Ngươi bình tĩnh đã, nếu như thân thể của ta bị phế bỏ, sau này ta sẽ không thể nào trở về được nữa, tuy ta cũng không ngại cả đời này đều cắm trong thân thể ngươi…”

“Đám người kia sắp đến rồi, ta đoán là người của Tống Trường Phong, không giấu kỹ thân thể của ngươi, lập tức mang cho võ lâm lấy roi quật xác.”

Tạ Lưu Thủy không nói gì, Sở Hành Vân vẫn chiếm quyền chủ đạo của bộ thân thể này, ngoại trừ lúc mới ban đầu, hiện giờ hắn đã hoàn toàn đánh mất quyền chi phối, chỉ có thể sống nhờ vào nhau, dựa vào ngũ giác của Sở Hành Vân đi nhận biết thế giới.

Giờ khắc này, đám người Tống Trường Phong đã đến, chỉ thấy Tống Trường Phong đi đầu tiên mặt đầy bất an lo lắng, Tạ Lưu Thủy không nhịn được le lưỡi sau lưng.

“Hành Vân… Ngươi…”

“Tống huynh, ta không sao, muốn bắt tặc nhân, nhưng hắn đã chạy trốn lên núi rồi.”

Trong lòng Tống Trường Phong cũng rõ tặc nhân trong lời Sở Hành Vân chỉ ai, mà ở đây nhiều tai mắt, không muốn nhiều lời, liền gật đầu: “Ngươi thực sự quá giỏi làm loạn, trượng nghĩa hành hiệp cũng phải xem là lúc nào, hiện tại vùng này đang không yên…”

“Đại nhân! Đại nhân! Tống đại nhân!”

Đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một vị quan binh chạy như bay tới, không ngừng kêu to, giọng nói sốt ruột, hắn ghìm lại dây cương, chưa kịp dừng hẳn đã tung người xuống ngựa, xụi lơ dưới đất miệng lắp bắp hô:

“Đại nhân! Xảy ra chuyện rồi! Thi thể trong… Lý phủ! Tống đại nhân! Mau cứu tiểu nhân!”

“Ngươi bình tĩnh xem nào, nói từ từ.”

Tống Trường Phong thực ra cũng đang hoảng loạn bất an, mà vẫn muốn ra dáng vững vàng trước mặt mọi người.

Quan binh kia thở hổn hển mấy hơi lớn, mới như thể thoáng tỉnh táo lại, mà giọng vẫn run, quỳ dưới mặt đất nói:

“Đại nhân… sáng sớm từng bảo tiểu nhân ghi chép lại một bộ thi thể… chính là bộ xác bị rạch bụng nằm ngang trước cửa chính… hiện tại nó…”

Trên mặt thuộc hạ kia đột nhiên hiện lên cơn sợ hãi sâu sắc, người run cầm cập đến mức không nói ra được, Tống Trường Phong lạnh lùng nói: “Nói vào điểm chính!”

“Đại… Đại nhân, bộ… xác kia… đang… đang bò!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.