Hành Vân Lưu Thủy

Chương 33: Hồi thứ mười bốn: Kiến tư hoặc (3)



Phong phất trần án hí hư sự,

Dạ thoại Trúc Thanh dẫn tú cẩm

Giờ này đêm hôm khuya khoắt, đi lôi Trúc Thanh ra khỏi chăn hỏi chuyện, Sở Hành Vân cũng tự biết mình làm vậy không tử tế.

Song mọi chuyện đều có nguyên nhân, mà hắn và Trúc Thanh từ trước đến nay luôn thân thuộc nhất, Tống Trường Phong là Đại thiếu gia dòng độc đinh, từ nhỏ đã có một đám người bên cạnh, trong đó đắc lực nhất chính là Khải Đông, Khải Chấn và Trúc Thanh. Hai anh em Đông Chấn tất nhiên là máu mủ tình thâm, tình hữu nghị ba người, Trúc Thanh chính là miếng thịt khô –  bị phơi khô lớ lờ lơ.

Thế nên Sở Hành Vân mười ba tuổi vừa trôi vào Tống phủ, Trúc Thanh đã hóa thành kẹo mẻ xứng dính “bẹp” lấy y, chỉ lo đóa mây nhỏ này không chịu đổ mưa kịp lúc.

May mà Sở Hành Vân người nhỏ chí ngắn, ăn mấy cái đùi gà của Trúc Thanh xong là tình hữu nghị đã như mưa trút tầm tã. Sau này y ra khỏi Tống phủ, mặc dù không thường gặp mặt, nhưng nếu như “lưỡng tình” đã dài lâu, thì hà tất phải sớm tối bên nhau, bấy giờ cũng xem như không cần phải sợ hãi nữa.

Trúc Thanh trái lại cũng hiểu lý lẽ, đang ngái ngủ mở cửa ra, thấy Sở Hành Vân nửa đêm tới chơi, lập tức đã ý thức được có chuyện không ổn, cơn buồn ngủ trôi sạch sành sanh, vội vàng kéo y vào phòng, sốt sắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không phải chuyện gì lớn, ta chỉ đến hỏi thử xem ngươi có biết Quyết Minh Tử đang ở nơi nào không?”

“Chắc là đang ở Tiết vương phủ. Lúc đó sau khi đến, hắn lấy ra mười mấy bình thuốc, bôi cho người bị huyết trùng cắn, cuối cùng cũng coi như giữ được mạng. Kết quả là không lâu sau, bên Tiết vương gia đã phái người tới mời hắn qua đó, hắn để lại ít thuốc mỡ cho chúng ta rồi đi theo. Ngươi hỏi câu này, lẽ nào lại có ai trúng độc sao?”

“Không có, ngươi đừng đoán mò. Sao Vương phủ lại đến mời Quyết Minh Tử, bên chỗ bọn họ có người bệnh nặng sao?”

“Ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy không giống, gã sai vặt tới đây đi ung dung thong thả. Đêm hôm khuya khoắt rốt cuộc là tại sao ngươi lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ là… ngươi đổ bệnh?”

Sở Hành Vân âm thầm đổ mồ hôi trong lòng, tên Trúc Thanh này thực sự là đoán đâu chuẩn đó, mà con mắt trong lòng bàn tay quá quỷ dị, Sở Hành Vân không muốn kéo hắn xuống nước, chỉ thuận miệng đáp: “Ta không nói cho ngươi.”

“… Cái tên này… A!” Trúc Thanh lập tức như thể nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên hơi săm soi, “Sẽ không phải… không phải là bệnh phương diện đó đấy chứ? Bảo sao mà gần đây ngươi chỉ nở được đúng một đóa hoa đào là Triệu Lâm Đình…”

“Triệu Lâm Đình cái gì, trên giang hồ toàn là nghe nhầm đồn bậy…”

Trúc Thanh thương xót vỗ vỗ vai y: “Ta không cười ngươi đâu. Có khi bất ngờ, không triển được hùng phong cũng bình thường, nhân lúc còn trẻ, sớm ngày chữa trị, không từ bỏ, sẽ cứu chữa được! Đợi trời vừa sáng, ta sẽ đi vương phủ tìm hiểu cho ngươi!”

Sở Hành Vân âm thầm cảm thán mạch não của Trúc Thanh thực sự kỳ quái, ngoài miệng không thể làm gì khác hơn là thuận lời đáp lại: “… Vậy… Vậy làm phiền ngươi.”

“Có gì đâu, chữa được ngươi mời ta một bữa ở Hoa Bích Lâu là được. Ôi, xem ra Triệu cô nương kia thật sự si mê ngươi đấy chứ, ngươi nhớ phải quý trọng, tuyệt đối không được làm cặn bã hoa tâm đâu đấy.”

Sở Hành Vân nghẹn họng không biết nói gì. Y và Triệu Lâm Đình thật sự không có gì cả, chỉ là ngoài ý muốn cùng bị nhốt trong sơn cốc, rồi lại bởi vì là trai đơn gái chiếc, cho nên mới dính phải vài tin đồn nhảm nhí.

Song nói tới bệnh ở phương diện đó, y thực sự vẫn còn sợ hãi trong lòng. Tạ Lưu Thủy là tên trộm hái hoa, không biết đã từng có quan hệ với bao nhiêu người, Sở Hành Vân cũng thật sợ Tạ Lưu Thủy bị bệnh.

“Ta không bị bệnh!” Tạ tiểu hồn nghe thấy tiếng lòng Tiểu Vân, bèn dứt khoát bào chữa cho mình.

“Người bị bệnh đều nói là mình không bị bệnh.”

“Ta không có.” Tiểu Tạ ấm ức, y hơi hé miệng, tựa như muốn biện giải vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nhiều, mà chỉ nói, “Tóm lại là không có, không hại được đến ngươi.

Sở Hành Vân không tỏ ý kiến, Tạ Lưu Thủy không có bằng chứng, lại nói dối quen thói, không đáng tin.

Nói chung, tìm được Quyết Minh Tử, sớm ngày chữa trị mới là thượng sách.

Hiện đã là cuối giờ Sửu, đầu giờ Dần, Trời đã tờ mờ sáng. Sở Hành Vân ngại ngùng quấy rầy, muốn đứng dậy cáo từ, lại bị Trúc Thanh ngăn cản: “Thôi! Đến cũng đến rồi, ta cũng khó gặp ngươi được một lần, ăn đùi gà rồi hẵng đi?”

Đoạn bưng ra ra nửa đĩa đùi gà kho, đặt lên bếp lò hâm nóng lại một lúc, hương thơm lan tỏa tức khắc đã khiến Sở Hành Vân mọc rễ, đôi mắt đen láy lập lòe ánh sao, bị Trúc Thanh cười trêu: “Tên nhà ngươi cũng đúng là trước sau như một, nhìn thấy đùi gà là không có tiền đồ gì nữa.”

“Hồi bé gặp nạn đói đói bụng, khi đó nếu như ai cho ta một cái đùi gà, bảo ta lên núi đao xuống biển lửa ta cũng đều nguyện ý.” Nói rồi liền không hề khách sáo duỗi tay về phía đùi gà tươi ngon mọng nước, đang muốn bốc lên một cái, lại chợt thấy một cái đầu nhô lên khỏi đĩa.

Sở Hành Vân giật mình, Trúc Thanh vội vàng hỏi y bị làm sao, sau đó định thần nhìn lại, thì ra đúng là Tạ Lưu Thủy âm hồn bất tán. Người này đang nhô nửa cái đầu lên từ đĩa đùi gà, cặp mắt nheo lại, cười hị hị nói: “Sở hiệp khách đêm hôm ăn đùi gà, cẩn thận ăn thành đóa mây béo ú!”

Sở Hành Vân vừa nhẩm trong đầu nhiều lần: “Tạ Lưu Thủy không tồn tại. Tạ Lưu Thủy không tồn tại…”, vừa bình tĩnh làm ra vẻ Thái Sơn sụp trước mắt mà mặt không đổi sắc, một lần nữa duỗi móng tới.

Kỳ diệu thay, cái đĩa và đùi gà đều xuyên thấu qua Tạ Lưu Thủy, nhưng y lại có thể chân thực chạm vào tên này, ngón tay không cẩn thận cọ vào gò má hắn, móng tay xẹt qua mắt hắn, đầu ngón tay đụng lên xương mũi hắn. Sở Hành Vân bốc một cái gà, rút tay về, vừa ngoảnh mặt làm ngơ nói chuyện với Trúc Thanh, vừa lén lút nghĩ trong lòng:

Tên này, sống mũi hơi cao.

Ừm… một chút thôi.

Tạ Lưu Thủy xoay đầu trong đĩa, đùa Vân không thành, cuối cùng cũng thấy vô vị, buồn bực ngán ngẩm tan vào bên trong bàn, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn vào vài cái đùi gà mập căng, vừa rơi xuống tay Sở Hành Vân, đã trôi chảy trở thành một khúc xương trơn bóng.

Tạ tiểu hồn không khỏi tức cảnh sinh tình, nghĩ đến ngày sau chắc mình cũng sẽ bị Sở Hành Vân lột da rút gân, uống máu ăn thịt, sinh làm người lại chung số phận với đùi gà, không khỏi bi thương khôn xiết, lúc sau đã làm được một bài “Vịnh đùi gà”, định bụng chọn đêm nào đó nhân lúc Vân say giấc, dùng nước miếng viết lên lưng y, tốt nhất là phải viết chữ thật to, như vậy là có thể viết từ xương vai nhô nhẹ lên, viết mãi tới bờ mông vểnh của Hành Vân, còn có thể chạm tới hai cái lúm nho nhỏ sau eo…

Sở Hành Vân nghe thấy trong đầu vang lên tiếng bong bóng nổ liên tục, nhất định là Tạ Lưu Thủy đang phá rối, đang muốn chất vấn hắn, lại nghe thấy Trúc Thanh ngồi đối diện bỗng nhiên hạ thấp giọng nói: “À… Ta cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn nên nói với ngươi, Đấu Hoa đại hội năm nay… ngươi chớ đi.”

“Tại làm sao?”

“Ừm… thực ra cũng chỉ là lời nói một phía của ta, ngươi cứ nghe qua qua thôi là được Trong thành Lâm Thủy… có vẻ đang không được yên lắm, ngươi cũng biết mà, rất nhiều chuyện, nhiều người qua lại của Tống gia đều là do ta làm, một hai tháng gần đây, thật sự xuát hiện nhiều khuôn mặt mới lắm.”

“Tới gần Đấu Hoa đại hội, trên giang hồ đúng là sẽ có rất nhiều người tề tựu về đây.”

Trúc Thanh nghiêm nghị lắc đầu: “Không giống với mọi ngày. Ngươi xem Đấu Hoa Hội, chủ yếu chính là lấy danh nghĩa đấu hoa để đấu khinh công, không múa thương lộng kiếm, cũng không ngươi sống ta chết, chỉ là cho người trẻ tuổi một cơ hội, dân chúng tầm thường cũng thích đến xem. Những chuyện như vậy, đại sư cao nhân thực sự có thâm niên đều sẽ không đến tham gia náo nhiệt. Giang sơn mấy đời mới xuất hiện người tài, nào có mỗi năm đều ra, mỗi lần đến dịp Đấu Hoa, cũng chỉ có vài khuôn mặt quen thuộc như vậy. Thế nhưng năm nay, những khuôn mặt mới đó không giống du khách, mà như là tới để dự thi, võ lực ta thấp kém, không nhìn ra được là môn phái nào, mà cảm giác đều khó đối phó.”

Sở Hành Vân cau mày hỏi: “Ngươi miêu tả thử có những khuôn mặt mới nào, xem ta có biết không.”

Trúc Thanh cẩn thận nhớ lại: “Ừm… chắc khoảng bảy, tám ngày trước, ta thấy một tên trong tửu lâu, rõ ràng đang tháng ba trời đẹp còn đội khăn che đầu, cả người mặc đồ đen, rất cao gầy, cảm giác hình như trên mặt hắn có vết sẹo… A! Không phải chính là Bất Lạc Bình Dương nháo hoa lâu hôm trước đó chứ! Nghe nói khinh công Tầm Dương Bộ của tên này là nhất đẳng nhất tuyệt, chẳng lẽ lần này hắn muốn cải trang giả dạng chen một chân vào Đấu Hoa đại hội? Người này võ công cao cường, nếu quả thật đến, nhất định sẽ là một tên vướng tay vướng chân, ngươi tuyệt đối đừng thấy hắn chỉ là tên trộm hái hoa mà xem thường đó.”

“Ừ, hôm trước đã đánh mấy chiêu, đúng là khá khó chơi.” Sở Hành Vân xa xôi đáp lại, một tay chống cằm, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón út, tơ dắt hồn liền lôi con tiểu quỷ hồn nào đó ra khỏi gầm bàn, y yên lặng nhìn Tạ Lưu Thủy, chậm rãi mỉm cười với hắn, nói: “Đối thủ khó đối phó như vậy, ta cũng thực sự không biết nên làm gì mới phải đây.”

Tạ Lưu Thủy lập tức có cảm giác nước lạnh dội xuống đầu, nhanh chóng chui về dưới lòng đất. Hắn tự biết trên tay mình có vài lá bài tẩy, rất nhiều chuyện Sở Hành Vân đều không hay biết gì, về sau chẳng phải còn nhờ hắn ban tặng, cớ sao phải sợ. Mà không hiểu sao trong lòng mình vẫn cứ không yên, đặc biệt là khi giờ đã thoát thể thành hình, càng làm cho hắn cảm thấy như đi giày trên băng mỏng, nguy như đống trứng.

Sở Hành Vân thu hồi ánh mắt, rồi hỏi: “Còn có khuôn mặt mới nào khác không?”

“Ừm. Ba ngày trước, ta tình cờ nhìn thấy trong hẻm một đại mỹ nhân tuyệt sắc, thật sự xưa nay chưa…

“Nói nghiêm túc.”

“Ai dà, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng ta đã thấy yết hầu của hắn, thực sự là quá đáng tiếc! Ông trời bị làm sao vậy, sao lại để một tên đực rựa có ngoại hình như vậy làm gì, quả thực lãng phí! Ta thấy hắn đang nói chuyện với một tên trọc, tên trọc kia đeo một thanh đao màu đen cực kỳ dài ở bên hông. Còn nữa, ngươi có biết không, Cố gia Tam…”

“Trúc Thanh, ngươi có chắc đó là một thanh trường đao màu đen không!”

“Đúng… Đúng mà, làm sao vậy?”

“Ở đâu? Ngươi kể tỉ mỉ đi.”

“Chạng vạng ba ngày trước, ờm… chỗ rẽ thứ hai trên Thiên Nhai, chính là đoạn sau cầu Thanh Thạch, trong con hẻm nhỏ nằm bên trái, ta chỉ liếc mắt một cái, tên trọc hình như mặc một bộ quần áo màu tro, đại mỹ nhân thì mặc áo lụa xanh lục nhạt, ta chắc chắn sẽ không nhớ nhầm. Thực ra người trong giang hồ vốn chỉ đi lại chung quanh, nếu như chỉ có những kẻ đó, ta cũng sẽ không đoán mò rồi nói lung tung với ngươi. Chuyện thực sự không ổn là lời đồn về Cố gia Tam thiếu.”

“Tam thiếu… Là chỉ Tam thiếu gia Cố gia đúng không? Người này có gì đặc biệt?”

“Ta tìm mấy người thế hệ trước tìm hiểu, người này hình như được nuôi lớn ở vùng Điền Nam, chẳng trách chúng ta không biết, mười năm trước đã là người nổi danh ở vùng đó, nhưng nghe đâu tính tình hơi quái gở, cũng không thích ra ngoài đi lại, lần này lại đột nhiên vượt vạn dặm xa xôi đến Đấu Hoa đại hội, quá kỳ quặc đúng không. Ta liền đi thăm dò điều tra tình huống năm nay, dường như không có gì lạ thường, cách thức thi đấu cũng vẫn như cũ, chỉ là… khôi lễ cho giải nhất có hơi lạ.”

“Năm ngoái là một viên dạ minh châu, năm trước là trân châu Nam Hải, năm trước nữa là mã não đỏ gì đó nhỉ, Đấu Hoa Hội lúc nào cũng năm sau xa hoa hơn năm trước, năm nay là thứ gì?”

“Là một bức tranh.”

“Tranh?”

“Đúng, tranh tú cẩm sơn hà.”

Tim Sở Hành Vân nhảy thình thịch, chỉ nghe thấy Trúc Thanh nói tiếp: “Có rất nhiều lời kể về lai lịch của bức tranh này, có một lời kể rằng nó là một bức tranh thêu rất lớn, vốn định thêu non xanh nước biếc, sơn hà cẩm tú (đẹp đẽ, rực rỡ), rất may mắn. Thế nhưng không hiểu vì sao, bên trong bức tranh này lại là núi đen nước đỏ, bởi vậy liền đảo ngược tên thành tranh tú cẩm sơn hà. Vốn là vẽ non vẽ nước chỉ phác ý, thế nhưng bức tranh này lại cực kỳ tinh xảo, nghe đâu là tỉ mỉ hiện rõ từng đường thêu, đến mức làm người giận sôi, có lẽ là vì dùng màu sắc đặc biệt cho nên mới bị tranh nhau thu mua, đẩy giá lên còn cao hơn cả dạ minh châu.”

“Thế nhưng, phàm là mấy nhà thu bức tranh này, cuối cùng đều gặp tai ương.” Trúc Thanh nói, “Trên giang hồ đã có người đồn rằng nó là bức tranh không trấn được hung. Một thứ như thế cố tình lại là giải nhất của Đấu Hoa đại hội, còn dẫn tới không ít máu tanh. Hiện nay Lý phủ xảy ra chuyện như vậy, ta sợ Đấu Hoa năm nay sẽ không yên. Dù sao ngươi cũng đã nhiều năm liên tục hái được vòng nguyệt quế, sớm nổi danh khắp thiên hạ, thêm một cái không nhiều, thiếu một cái không ít, không đi… cũng không nghiêm trọng mà?”

“Thực không dám giấu giếm, năm nay đúng là ta không định đi, thắng nhiều hơn, cũng dễ dàng gây thù chuốc oán. Chờ qua một khoảng thời gian ngắn nữa, ta đang muốn động thân đi về phương Nam.”

“Hả? Nơi này không phải Giang Nam sao, xuôi Nam nữa còn có nơi nào hay?”

Sở Hành Vân chỉ cười, không nói lời nào.

Trúc Thanh tự phẩm ra được mấy phần ý tứ sâu xa từ trong nụ cười này, hắn dài giọng “à” một câu: “Nghe nói các tộc Nam Man, nữ tử xinh xắn lắm…”

“Ngươi nghĩ ta thành thế nào vậy, ta chỉ có một tâm nguyện nhỏ nhoi, muốn làm rõ mà thôi…”

“Phải đấy, mỗi nam tử đều có vài tâm nguyện nhỏ như vậy mà.” Lời nên nói đều đã nói xong, hắn thấy vành mắt Sở Hành Vân hơi xanh, trông có vẻ mệt mỏi, liền đứng lên nói: “Trời sắp sáng rồi, ta sửa soạn qua rồi đến Tiết vương phủ một chuyến, ngươi trở về ngủ một giấc đi. Đúng rồi, ngươi tỉnh dậy nếu như muốn đi, nhớ tự mình tới nói với thiếu gia, gần đây Đại thiếu gia nhà ta lo lắng cho ngươi lắm.”

Sở Hành Vân đáp “được” một câu, rồi gật đầu cáo từ.

Màn trời xanh thẳm, sao sớm thưa thớt, nói chuyện với Trúc Thanh một hồi, tâm tư trong veo như sương sớm, câu chuyện sáng sớm nay nghe trộm từ trong mật đạo đã sáng rõ như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Lúc đó người không mặt nói một câu: “Thế nhưng Tam thiếu gia! Thân thể của ngài…”, đoán chừng nam tử có con chim bách linh chính là người được gọi là Cố gia Tam thiếu. Giữa chừng, hắc mặt quái còn đáp một câu: “Đúng thật như ngài sở liệu, là tranh tú cẩm sơn hà.”, xem ra Cố Tam thiếu này thực sự đã đến có chuẩn bị, trước đó dùng Tuyết Mặc tổ xác nhận mình mất hết võ công, không còn là uy hiếp, sau đó xác định giải nhất của Đấu Hoa Hội là tranh không có gì sai sót, tiếp đó chuẩn bị tự thân xuất mã, giành lấy bằng được.

Chỉ là trong bức tranh tú cẩm sơn hà này có càn khôn gì? Nếu như chỉ là một bức tranh thêu quý giá, đáng giá hưng sư động chúng như vậy sao?

Sở Hành Vân tự nghĩ ngợi, điểm kỳ lạ nhất của bức tranh này chính là lật đổ truyền thống, non không xanh nước không biếc, mà làm thành hắc sơn hồng thủy…

Từng làn sóng vỗ tới trong đầu, hồng thủy… xích thủy… chu sa thủy… Vì sao phải dùng chỉ đỏ để thêu? Cần đến màu đỏ mới có thể biểu đạt ra được… Máu chảy thành sông sao? Sông máu… Dòng nước màu đỏ…

Đột nhiên linh quang chợt lóe, hai chữ bỗng bật ra khỏi đầu:

… Hỏa khê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.