Hành Vân Lưu Thủy

Chương 8: Hồi thứ tám: Tề thiên toán (1)



Phá đại kỵ âm dương lưỡng trọng,

Cộng hồn thể linh tê nhất độ.

Tống Trường Phong lặng im một lúc, rồi nói:

“Nơi này mạng lưới đường “nước” phức tạp, chạy xuống nước đúng là rất thích hợp. Nhưng thành Lâm Thủy ba mặt là cổng thành, một mặt dựa núi, mà Lý phủ lại được xây dựa vào núi đối mặt với nước, nếu như hung thủ muốn bơi thuận theo nơi này, vậy thì phải đi ngang qua cả tòa thành trấn mới ra được khỏi thành, e là không kịp thời gian, thế nhưng…”

“Thế nhưng nếu như hắn có thể đi ngược dòng, lên thẳng trên núi, một khi trốn vào núi hoang non dã, vậy thì thực sự sẽ như cá về lại biển.” Sở Hành Vân nhìn núi non trùng điệp liên miên không dứt sau lưng Lý phủ, mở miệng nói tiếp.

“Tống đại nhân!” Đúng lúc này, một vị quan binh tiến vào thông báo, “Vương đại nhân đã tới.”

“Hộ vệ Triển Liên của hắn có đi cùng không?”

“Khởi bẩm đại nhân, bên cạnh xe ngựa có một người cưỡi một con hắc ngạch mã, hẳn chính là Triển hộ vệ.”

Sở Hành Vân chau mày, nhấc chân muốn đi.

“Ngươi vẫn không chịu gặp Triển Liên sao?” Tống Trường Phong nhanh chóng kéo y lại, khuyên nhủ, “Tra án truy hung là một trong những nhiệm vụ chính của Vương đại nhân, giờ hắn dẫn hộ vệ lại đây cũng hợp tình hợp lý, ngươi trốn cái gì?”

“Chậc, chỉ đơn giản là không muốn thấy khuôn mặt đó.” Sở Hành Vân quay mặt sang đáp.

“Mấy năm trước đây ngươi và hắn vẫn còn cùng nhau uống rượu so kiếm, làm sao mà bây giờ… các ngươi rốt cuộc đã cãi vã chuyện gì?”

“… Nói chung là ta và hắn đã kết thù, nơi có hắn sẽ không có ta, ngươi cũng đừng nói đỡ thay hắn nữa, giờ ta sẽ đi luôn, cáo từ.”

Tống Trường Phong không biết phải làm sao, đây đã là lần thứ tám hắn khuyên nhủ thất bại. Đúng lúc này, gió xuân tuấn mã đi chầm chậm, xe ngựa lọng son dừng lộc cộc, tơ vàng dải lụa buông lất phất, giày thấp ủng cao bước lầm rầm. Cả một đám người của Vương đại nhân đã đến, Tống Trường Phong vội vàng tiến tới đón.

Vương đại nhân ngồi trong xe ngựa lại chỉ bất động như núi, chỉ lo kể chuyện hàn huyên mà không hề nhắc tới một chữ nào về việc Lý phủ diệt môn. Hàn huyên xong một hồi thì hời hợt giao đống hỗn loạn lại cho Triển Liên, sau đó mượn cớ đang ho, dẹp đường về phủ.

Trước Lý phủ âm u, kiệu quan của Vương gia chạy đi xa, bọn họ đến như một cơn gió, rồi lại lượn đi như một cơn gió, như thể du khách trên đường đi du lịch ghé ngang qua danh lam thắng cảnh. Tống Trường Phong nhìn theo, bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh người.

May mà Triển Liên cũng làm việc rất có chừng mực. Xử lý mọi chuyện thỏa đáng xong đã là khi mặt trời ngả về Tây, hai người Triển Tống ngồi trước cửa tiệm, nhìn nhau không nói gì, cuối cùng, Triển Liên hạ thấp giọng hỏi một câu:

“Hắn… vẫn không muốn gặp ta sao?”

“Các ngươi rốt cuộc…”

Triển Liên: “Chuyện lần đó… là ta làm hơi quá.”

“À, Hành Vân tuy tính tình trông hơi lạnh nhạt, thực ra cũng không hay cáu kỉnh, bất kể lúc đó đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ tìm một cơ hội, thành khẩn xin lỗi…”

“Xin lỗi nếu như có tác dụng, hiện tại sẽ là ba người ngồi ở đây.”

Tống Trường Phong thở dài, chỉ e Sở Hành Vân đã thật sự có ý tuyệt giao với Triển Liên, bây giờ hai người họ đều không nhắc một lời tới chuyện lúc đó, mình cũng không thể nào nhúng tay vào, đành phải chuyển sang chuyện khác, nói: “Hầu hạ tiểu tổ tông nhà ngươi thế nào rồi?”

“Vương Tuyên Sử? Hắn à, vẫn giống mấy năm trước thôi, thỉnh thoảng lại la hét đòi Sở Hành Vân dạy hắn múa kiếm.”

“Vẫn ôm giấc mộng hiệp khách của hắn? Muốn trở thành một đời kiếm hào, khoái ý giang hồ?” Tống Trường Phong nhớ tới dáng vẻ vừa ấu trĩ vừa nghiêm túc của Vương Tuyên Sử lúc đó, không nhịn được cười ra tiếng.

Vương Tuyên Sử là con trai duy nhất của Vương đại nhân, thêm vào có được lúc tuổi già, càng được chiều chuộng vô cùng, Vương đại nhân thậm chí còn phái riêng hộ vệ Triển Liên của mình đi hầu con trai chơi đùa náo loạn, thế nên từ nhỏ đã hết sức bướng bỉnh cứng đầu, văn không võ không, thấy Hành Vân múa kiếm tiêu sái tự nhiên như vậy, thế là cũng ước ao ngưỡng mộ ôm mộng hão huyền, sao biết người kia mười năm đều cần cù như một.

“Tính tình hắn như vậy ấy mà, cứ kệ hắn vậy đi.” Nói rồi, Triển Liên đứng dậy, “Sắc trời không còn sớm nữa, ta cũng không nán lại lâu, sau này…”

“Tuy Sở Hành Vân sẽ không gặp ta, thế nhưng ngộ nhỡ sau này hắn… có chuyện gì đó, nếu như ta có thể giúp được, Tống huynh cứ nói với ta.”

“Đương nhiên rồi…” Tống Trường Phong nói được nửa câu, chợt thấy Triển Liên dừng chân lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, hắn nhìn sang theo, chỉ kịp thấy một bóng người mơ hồ chợt thoảng qua.

“Làm sao vậy? Triển Liên?”

“Hành Vân…”

“Cái gì?”

“Sở Hành Vân! Người vừa nãy chạy tới! Là Sở Hành Vân!”

“Tống đại nhân! Vừa nãy có người bảo ta chuyển tờ giấy này cho ngài!” Một quan binh thủ vệ cửa hông bước từ xa tới, dâng lên một tờ giấy.

Tống Trường Phong lập tức mở ra, phía trên chỉ có mấy con chữ viết ngoáy mà vẫn cứng cáp: “Núi sau lưng Lý phủ, khe suối Thiên Âm, cấp tốc điều tra.”

Không thể chậm trễ việc này, hai người Triển Tống lập tức chia nhau ra hành động, Triển Liên dẫn người đi điều tra Thiên Âm, Tống Trường Phong thì dẫn người đuổi theo Sở Hành Vân.

Mà Sở Hành Vân thì đang đuổi theo một tên đáng chết ——

Tạ! Lưu! Thủy!

Y vốn tưởng rằng tên tặc này muốn chạy, nhất định sẽ che giấu hành tung, không ngờ rằng mình vừa rời khỏi Lý phủ đã chạm thẳng mặt hắn giữa phố lớn!

Lúc đó Sở Hành Vân vừa ra cửa phủ, muốn đến thẳng Hoa Bích Lâu để điều tra về Bất Lạc Bình Dương bắt đầu từ rượu mơ bị hạ độc. Thiên kim Lý gia mười lăm tháng ba mất đi thuần khiết, mười sáu tháng ba Lý gia đã bị diệt môn, khoảng cách này không khỏi quá gần, thực sự quá kỳ lạ.

Đã vậy, hành vi của Tạ Lưu Thủy cũng rất quỷ dị, trộm hái hoa chẳng qua chỉ là vì nhan sắc da thịt, nếu như đã vậy, tìm đêm hôm khuya khoắt, làm xong chuyện không phải là được rồi sao? Hà tất giữa trưa đã gây sự trước mặt mọi người ở Hoa Bích Lâu, dụ y đi ra, dẫn vào ảo trận, rồi lừa y đến căn nhà gỗ đó, chờ mãi đến tối mới làm.

Chuyện khác thường tất có tà, Sở Hành Vân muốn tìm manh mối từ Hoa Bích Lâu, nhưng mà thiên cơ kì diệu không thể tính nổi, trên đường đi tới Thiên Nhai y lại trực tiếp bắt gặp Tạ Lưu Thủy!

Thiên Nhai chính là một con đường đoán mệnh, người trong thành đều nghe nói về thảm án diệt môn, lòng dân chúng hoảng sợ, liền tới đây đoán mệnh bảo đảm bình an, hiện giờ cả con đường đều rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt. Mà Sở Hành Vân thì chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Tạ Lưu Thủy cải trang giữa đám đông!

Chính là, nỗi hận điên loan đảo phượng một đêm, thành tro cũng nhận ra được quân!

Lúc này Tạ Lưu Thủy mặc áo vải, đeo một tấm mặt nạ da người, ngũ quan trông thường thường, ánh mắt cũng không hề lưu manh bĩ khí, thậm chí giữa hai hàng lông mày còn có vẻ yếu ớt của thư sinh, chỉ như một người dân lương thiện.

Hắn đang đi dạo lang thang không mục đích trên Thiên Nhai, Sở Hành Vân nhìn chằm chằm khóa chặt hắn, võ công mất hết cũng khiến cho y dễ dàng “giấu mình giữa phố xá đông người”.

Bỗng nhiên, Tạ Lưu Thủy bị một cô bé giật mạnh lấy ống tay áo.

Quỷ Toán Tử!

Cái gọi là mỗi người có một ngón nghề kiếm tiền, trên con đường Thiên Nhai này có hai tên tuổi lớn tọa trấn, một người tên là Chuẩn Toán Tử, một người tên là Quỷ Toán Tử. Chuẩn Toán Tử miệng vàng khó mở, chưa bao giờ ra đường chèo kéo khách, mà nếu có người đi ngang qua, mệnh lý tiền vận bị hắn hơi nhìn ra được, tất sẽ mở miệng nhắc nhở, mà lần nào cũng đều ứng nghiệm, nhờ đó thanh danh vang dội.

Còn Quỷ Toán Tử thì lại giỏi chặn đường kéo người nhất. Có hai chiêu, đầu tiên phái tiểu cô nương đi túm ống tay áo, cặp mắt long lanh ánh nước nhìn đăm đăm vào người ta ——

Nhìn mãi đến khi Tạ Lưu Thủy không thể làm gì, nhưng hắn cũng không muốn đoán mệnh, đang do dự, Quỷ Toán Tử giở sang chiêu thứ hai, hai gã đàn ông vạm vỡ cường tráng đứng phía sau tiểu cô nương, vuốt vuốt ống tay áo.

Ân uy đầy đủ, vừa cương vừa nhu, Tạ Lưu Thủy không tiện gây sự giữa phố, chỉ đành phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn ngồi xuống trước sạp, đặt lên mấy đồng tiền xu.

Sở Hành Vân nấp ở phía sau nhìn, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy vừa mới ngồi xuống, Quỷ Toán Tử đã giơ tay tới bắt mạch, tiếp đó liền ngửa đầu hỏi một câu:

“Vị công tử này, sắc mặt không tốt, cả người quá hàn, mà âm khí lại trầm trọng, không biết… có bị thận hư hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.