-Phản Đinh Long Sử – 反町龙史 – Sorimachi Takeshi: Diễn viên người Nhật, năm nay (2015) vừa bước sang tuổi 41, cao 1m81, trong qt ghi ‘trưởng’ giống a này, không biết là trưởng trong trưởng thành hay là cao ==, mà ảnh 1m81 cũng thường nên ta nghĩ là lớn lên trông giống, nếu cao thì so sánh với Yao Ming rồi =)))).
-Phiên đoạn Bát Giới cõng vợ về nhà là trong Tây Du Kí có một khúc nói Bát Giới mê con gái của Cao lão trang nên hiểu là ảnh đang vác vợ từ nhà vợ về nhà mình.
-Hoa Viên Tiểu Khu – 花园小区 – The Garden District, nên để sao cho hay nhỉ…..
______
“Lừa đảo tống tiền, tra tấn ám sát.” chính là nội dung khái quát về công việc của Hàn Tiểu Bằng.
Có thể lên đến chức tiểu tổ trưởng này, ít nhất cũng đủ để chứng minh ngay lúc này là, y tài hoa hơn người.
Nếu không phải y kiềm chế bản thân, Chu Toàn chắc chắn sẽ không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Trong lòng Hàn Tiểu Bằng cảm thấy y quả thực quá nhân từ rồi, nên hy vọng Chu đại ca kia sau này sẽ biểu hiện thông minh chút, nhất là sau khi nhìn đống ảnh kia, sẽ chủ động cách xa Hạo Hạo nhà y ra.
Lúc y cõng Trần Hạo ra ngoài, trên hành lang liền có vài nhân viên phục vụ trừng lớn mắt nhìn bọn họ. Nhất là một tên đã có tuổi trong đó, trông giống như tài tử điện ảnh Phản Đinh Long Sử, y bước một bước hắn lại liếc mắt ba lần, bộ dáng ngu ngốc muốn nhìn lại không dám nhìn.
Hàn Tiểu Bằng không thèm để ý, lập tức bấm thang máy xuống tầng một.
Trần Hạo rất nặng, ở trên lưng y giống như một toà núi nhỏ. Lúc thang máy bắt đầu tăng tốc, y cảm thấy bản thân như là Bát Giới trong Tây Du Kí, đang cõng vợ từ Cao lão trang về nhà.
Bất quá vì đang cõng là vợ, phải chấp nhận. Cho nên y bóp chặt cặp mông lớn kia, ước lượng, lại cắn răng cắn lưng đi tiếp một đoạn, rốt cuộc cũng ra được con đường bên ngoài câu lạc bộ.
Rạng 2 giờ sáng, ‘Hàn Bát Giới’ đứng giữa đường cái nhìn xung quanh, lại đứng tiếp nửa ngày trời, mới khổ sở bắt được một chiếc Taxi chạy ra từ giao lộ.
“Đến Hoa Viên Tiểu Khu.” Y kéo cửa xe nói.
Ai biết lúc vừa mới mở miệng, ‘thi thể’ nãy giờ vẫn nằm đơ trên lưng đột nhiên lên tiếng, vẫn là cái giọng cực kỳ to đó.
“Ông đây đéo ngồi xe!!!!!!!”
Gì? Vợ tỉnh rồi?
Hàn Tiểu Bằng đau lưng chân mỏi như nhũn ra lập tức thả Trần Hạo xuống. Nào biết vợ nhỏ lập tức biến Tôn Ngộ Không, nhấc chân đá mạnh vào cửa xe taxi màu xanh.
Tài xế kia cũng không phải tốt lành, mắt thấy tên kia xắn tay áo chuẩn bị bước xuống. Hàn Tiểu Bằng ngăn lại: “Đại ca, hắn uống hơi quá, anh đừng so đo với hắn.”
May là đối phương cũng biết điều hiểu cho, nghẹn một bụng khí lái xe bỏ đi.
Trần Hạo khuỵu chân, ngồi bệt xuống đường lớn, hai tay vung lên, vẫn là câu kia: “Ta không ngồi xe!!!”
Hàn Tiểu Bằng biết hắn say bét nhè, chỉ có thể hống: “Được rồi, được rồi, được rồi, chúng ta không ngồi xe, đi bộ về được không nào?”
Trần Hạo nghe, giống như đứa nhỏ ba tuổi ngẩng đầu lên. Hắn nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Bằng một chốc, mắt to chớp chớp, giống như đang phân nhận diện người quen, xong, lảo đảo đứng dậy, nhẹ nhàng giữ chặt tay Hàn Tiểu Bằng: Thực ra là cầm ngón út của y.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Hắn vui vẻ nói,
Sau, Hàn Tiểu Bằng cảm thấy mình bị Trần Hạo lừa rồi. Người này căn bản không có tỉnh táo, lôi kéo y chậm rì rì ‘nhích’ từng bước.
Trần Hạo đi tới đi lui, ngón tay lại chỉ lên trên: “Bằng Bằng nhìn kìa, trăng lớn quá đi!”
Hàn Tiểu Bằng ngẩng đầu lên theo hướng hắn chỉ, trăng con mụ hắn chứ trăng, trên đỉnh đầu là một cái đèn đườn to tướng, phát sáng choá loá, đem y làm cho đuôi luôn.
“Rồi rồi, mau đi thôi.” Y ôm eo Trần Hạo, đem hắn tha qua đường cái đối diện. Bên kia có một cái khách sạn ‘tàu nhanh’, nhưng vẫn có thể ở được một đêm đỡ đã.
Ngươi cứ nói Trần Hạo không tỉnh táo, cũng không hẳn đúng, hắn không chịu đi về phía đó, nói đó không phải nhà, nhà ở hướng ngược lại mà.
Hàn Tiểu Bằng nói: “Giờ trở về xa quá, bây giờ cứ tìm một chỗ ở tạm đã.”
Trần Hạo lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không xa, không xa.” Sau đó lại chỉ tay một phát: “Nhà ở đó kìa!”
Hàn Tiểu Bằng lại nhìn theo hướng hắn chỉ, và, đó là một con kênh trong thành phố, ngoại trừ nó ra cái gì cũng không có. Y ôn tồn khuyên bảo: “Chúng ta vẫn là vào khách sạn ở đi.”
Trần Hạo vừa nghe đã nóng nảy: “Ta mới không cần. Ta muốn về nhà.” Nói xong, cũng không thèm nghe Hàn Tiểu Bằng nữa, một mình đi về phía cái kênh kia.
Hàn Tiểu Bằng thấy có chút không thích hợp, gắt gao đuổi theo, y sợ Trần Hạo nhảy xuống sông. Kết quả người ta chỉ đi đến khu vực trồng cỏ bên bờ sông, rồi không đi tiếp nữa.
“Về nhà rồi!” Hắn hai chân một thân, nằm trong bụi cỏ, cứ như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Tiểu Bằng không biết làm sao nói:
“Hạo Hạo, đây là bãi cỏ!”
“Hạo Hạo, mau đứng lên, có muỗi đó!!!”
“Hạo Hạo…….”
“Bằng Bằng nằm xuống đi?”
Trần Hạo đánh gãy lời y, thô bạo vỗ vỗ thảm cỏ bên cạnh. Thực hiển nhiên xem nơi này là cái giường.
Một lát sau, thấy Hàn Tiểu Bằng còn đứng ngốc đó, Trần Hạo mất hứng: “Bằng Bằng, đã về nhà rồi, đừng có nháo được không!”
Hàn Tiểu Bằng sắp khóc rồi: “Ta… Ta không có nháo….”
“Vậy ngươi còn không mau cùng ngủ!” Trần Hạo cả giận: “Ngươi thích uống rượu cùng cữu cữu ta vậy sao! Uống đến mức không muốn ngủ cùng ta sao??”
Hắn cực kỳ uỷ khuất, đôi mắt cũng đỏ lên: “Ngươi là của ta, không phải người ta. Ta đã bao ngươi rồi, ngươi cũng chỉ có thể ở cùng với ta, chỉ có thể theo ta ngủ….. Cữu cữu xấu lắm, không cho phép ngươi để ý đến hắn, không cho phép ngươi nói chuyện với hắn….”
Này đến cùng là cái gì đây? Mới vừa cảm tạ Trần Hạo lúc còn trong quán bar tuy rằng ngã nhưng vẫn biết chuyện, giờ lại ăn dấm chua bậy bạ.
Hàn Tiểu Bằng thấy hộ dáng Trần Hạo uống rượu nằm trong bụi cỏ chơi xấu, thật sự là vừa đáng thương lại đáng yêu.
Đầu y nóng lên, bằng bất cứ giá nào: Đêm nay ta liền liều mình bồi vợ nhỏ, con mẹ nó ngủ dã ngoại là gì chứ? Ta mẹ nó không cần mặt mũi nữa, đánh dã chiến là gì chứ?!